Chiến sơn vi vương nghĩa là gì

Tiêu Chiến không thích mùi ở bệnh viện. Sau khi Vương Nhất Bác trao đổi với bác sĩ, quyết định là sẽ làm một lượt kiểm tra tổng thể một lần nữa, nếu không có gì bất thường thì có thể xuất viện. Bận rộn hết một ngày, rốt cuộc cũng xong hết các mục kiểm tra, Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác mang về nhà. Là nhà của Vương Nhất Bác, nói cho hoa mỹ là để “dễ dàng chăm sóc.”

Mà tối hôm đó…

Vương Nhất Bác lại lấy đúng cái lý do đấy, thành công thuyết phục Tiêu Chiến ngủ cùng với mình. Thế nhưng, không kịp phòng bị luôn là chuyện “ngoài ý muốn.”

Cậu vốn định để Tiêu Chiến đi tắm trước, cho hết cái mùi bệnh viện trên người. Nước đã chuẩn bị xong cả rồi, thế nhưng Tiêu Chiến vừa đóng cửa phòng tắm lại không được bao lâu, trong phòng đã truyền ra tiếng kêu sợ hãi.

Vương Nhất Bác giật mình, vội vàng vọt tới mở toang cửa, nhìn thấy chính là…

Phòng tắm mù mịt hơi nước, nền gạch men sứ còn hơi ẩm. Bên cạnh bồn tắm, Tiêu Chiến ngã ngồi, toàn thân không gì che chắn cứ thế đập thẳng vào mắt Vương Nhất Bác.

Trong giây lát cậu chỉ cảm thấy toàn thân khí huyết dâng trào, may mắn vẫn còn mấy phần lý trí kéo hồn trở về. Gạt một mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu qua một bên, vội vàng tới xem Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến thấy cậu đến thì vội bắt lấy vạt áo mà túm chặt, rõ là đang hoảng hốt, khẽ run, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cứu… Cứu tôi…”

Vương Nhất Bác đột nhiên nhận ra có vẻ như đây là di chứng sau khi bị rơi xuống nước. Trong tiềm thức, cơ thể chạm vào nước liền tự khắc bật báo động, sợ hãi vô tận lại quấn lấy anh.

Mặc dù biết rõ chuyện gì xảy ra, Vương Nhất Bác lại quản không được đầu óc mình suy nghĩ lung tung. Dù sao thì nhìn dáng vẻ của người yêu như thế này, sống chết nắm lấy áo, ai mà lại không động cho được. Cổ họng cậu khô khốc, cố gắng đè nén cơ thể đang không ngừng nóng lên của mình, nhẹ giọng an ủi Tiêu Chiến “Không sao đâu, có em ở đây rồi.”

Thế là sau đó trở thành cục diện như thế nào?

Chính là Vương Nhất Bác giúp Tiêu Chiến tắm a tắm.

Cậu cảm giác mình sắp điên rồi. Hai năm trước, cậu và Tiêu Chiến đã không làm đến bước cuối cùng kia, hôm nay đột nhiên lại thân mật tiếp xúc. Ngược lại, Tiêu Chiến chưa hoàn toàn tỉnh táo, mà cho dù có dù có tỉnh, ngón tay lướt trên da thịt cũng phân không rõ rốt cuộc là người nào đang run rẩy.

Suốt một tiếng đồng hồ.

Vương Nhất Bác lấy áo của mình cho Tiêu Chiến thay, rồi vội vàng đuổi anh ra ngoài. Còn về phần mình thì xả vội nước lạnh để giải quyết “vấn đề”. Chờ tới lúc ra khỏi phòng tắm, đã thấy Tiêu Chiến ngồi trên ghế dựa ngủ thiếp đi.

Tóc vẫn còn ướt.

Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đi tới, trong lòng co chút lo lắng. Cậu cầm theo một cái khăn bông lớn, nhẹ nhàng lau tóc, không dám động quá mạnh sợ làm anh tỉnh.

Không thể không nói, Tiêu Chiến vốn đã rất đẹp, không phải kiểu xinh đẹp như còn gái, mà khiến cho người ta đặc biệt yêu thích. Lúc này, anh an tĩnh ngủ như một còn mèo đã thu vuốt, khiến người ta nhìn liền có cảm giác có một cục lông mềm mại đang không ngừng chọt vào lòng đến phát mềm.

Vương Nhất Bác bỏ khăn tắm xuống, ngắm nhìn anh. Hai tay cậu chống hai bên thành ghế, đem Tiêu Chiến vây lại, sau đó thật chậm rãi tiến đến gần, cuối cùng trên môi anh rơi xuống một nụ hôn.

Rất nhẹ rất nhẹ, nhưng xúc cảm lại chân chân thật thật.

Vương Nhất Bác giống như một đứa trẻ, trò đùa nghịch ngợm thành công liền vui vẻ, cười đến rạng rỡ, thật lâu cũng không thu lại được. Thấy tóc Tiêu Chiến cũng đã khô rồi, cậu liền đem người ôm về phòng ngủ.

Trong bóng tối, đèn tắt, cậu nghiêng đầu nhìn gò má anh. Suy nghĩ hồi lâu, sau đó khẽ khàng ôm lấy thắt lưng anh kéo vào trong lồng ngực. Cơ thể thiếu niên khung xương tương đối lớn, bù lại cho một chút thiếu hụt chiều cao. Hai người cứ thế ôm nhau ngủ.

Nếu như nói đây là cơ hội trời ban cho em, vậy em sẽ không buông anh ra nữa. Anh Chiến, thời gian còn nhiều a.

4.

Ngày thứ hai, Tiêu Chiến tỉnh dậy trong vòng ôm của Vương Nhất Bác, trước mắt là lồng ngực của cậu, đầu óc liền cảm thấy có chút không tỉnh táo, không nghĩ ra được Vương Nhất Bác như thế nào lại ôm mình ngủ.

Anh khẽ cựa mình, chỉ một động tác nhỏ đã làm tỉnh Vương Nhất Bác. Bốn ắt nhìn nhau, Vương Nhất Bác vội rụt lại tay đang ôm lấy eo của anh, ngồi dậy.

Tiêu Chiến đột nhiên lại cảm thấy có chút trống trải, lại không nói ra được thành lời.

Trái lại người nói trước là Vương Nhất Bác “Cái đó…. Ừm, có lẽ là anh chịu di chứng sau khi bị rơi xuống nước, cho nên đối với nước chịu kích động. Hôm qua,… đã mạo phạm rồi.”

Nhìn Tiêu Chiến một vẻ mơ hồ, Vương Nhất Bác đột nhiên phản ứng kịp “Anh không nhớ à?”

Tiêu Chiến nhìn cậu gật gật đầu “Tôi chỉ nhớ hôm quá đi vào phòng tắm, sau đó thì không biết nữa…”

Thật sao? Vương Nhất Bác không nói rõ được bản thân mình là đang cảm thấy cao hứng hay là khổ sở nữa. “Khổ cực” như thế hóa ra chỉ có mình cậu chịu đựng. Nhưng mà nghĩ thế cũng không phải lắm, dù sao cũng là mình chiếm tiện nghi của người ta, tay hôm qua sờ cũng không ít. Nhìn ánh mắt trong suốt của Tiêu Chiến, cậu đột nhiên cảm thấy mình như nhân vật phản diện, dụ dỗ con nhà lành.

Không được, không thể, còn muốn, nếu như mà không khống chế được thì thật là, ban ngày ban mặt.

Vương Nhất Bác chợt thấy đau đầu. “Không có gì đâu, anh không cần nhớ, chẳng qua có một chút phiền toái thôi.”

Tiêu Chiến đột nhiên nghĩ cái gì, hai tai một mảng đỏ hồng, ánh mắt rối loạn không biết nên nhìn đi đâu “Cái đó… Vậy thì… Phiền cậu rồi…”

Chỉ có trời mới biết Vương Nhất Bác suýt nữa thì nổ tung.

1.

Lúc Vương Nhất Bác nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi tới, cả người như chìm trong giấc mộng. Cuối cùng cậu chỉ còn nghe được hai câu. Đầu dây bên kia hỏi: “Anh có biết người tên Tiêu Chiến không?”, cậu nói có, sau đó họ nói rằng Tiêu Chiến gặp tai nạn, rơi xuống nước, hiện đang ở bệnh viện XX, trong điện thoại của anh sau khi sửa lại thì chỉ có đúng số điện thoại này.

Sau đó Vương Nhất Bác không còn nghe thấy âm thanh gì nữa, trong khoảnh khắc, vô số kí ức ùa về.

“Tôi là Tiêu Chiến, là một designer có tiếng.”

“Cậu bạn nhỏ, cười nhiều lên chút đi!”

“Vừa hay, tôi cũng thích cậu…”

“Có thể… cho tôi lí do không?”

“Tôi biết rồi.”

“…”

Vương Nhất Bác không rõ đến cuối cùng mình đem theo tâm trạng gì mà tới bệnh viện. Cánh một tấm kính, cậu đứng nhìn người đang yên lặng nằm trên giường bệnh, trái tim nhói lên từng đợt. Sau đó cậu lại nghĩ, nếu Tiêu Chiến tỉnh rồi, thì cậu biết lấy lí do gì, thân phận gì để xuất hiện bên cạnh anh ấy đây? Dẫu sao thì ban đầu người đẩy anh ấy đi là cậu, thế nhưng lại không nỡ bỏ anh lại một mình lúc này.

Năm nay Vương Nhất Bác 20 tuổi, là một tay đua chuyên nghiệp, tuy còn trẻ nhưng đã gặt hái được kha khá giải thưởng trong nước, trong giới cũng tương đối có danh tiếng.

Lần đầu gặp Tiêu Chiến là hai năm trước. Hai người họ đã từng vui vẻ từng ồn ào từng ở bên nhau, cuối cùng lại vì nhiều nguyên do mà chia xa, sau đó cũng chưa từng gặp lại.

Nghĩ nghĩ cũng đã một năm trôi qua rồi. Hôm đó sau khi chia tay, cậu một mình đi uống rượu say bét nhè không biết trời chăng gì nữa, mãi cho đến khi các anh em trong đội xe túm được lôi về nhà. Trong một năm ấy, đã vô số lần cậu muốn nhấc máy gọi cho Tiêu Chiến, bấm số xong lại chùn chân, sau đó không ngừng tự phỉ nhổ bản thân. Cuối cùng, dãy số kia vẫn chỉ là một dãy số lưu trong máy, chưa bao giờ dùng đến, cũng chưa từng hiện lên.

Một năm qua anh đã sống thế nào? Lại làm sao mà nằm viện như bây giờ?

Vương Nhất Bác chợt như có chút tức giận, rồi lại có chút vò đầu bứt tai. Biết lấy lí do gì đây, đợi tới lúc người ta tỉnh lại, không chừng thứ không muốn nhìn thấy chính là khuôn mặt cậu cũng nên. Hiện tại cậu chỉ cảm thấy rối mù, nhìn chằm chằm gương mặt của người nằm trên giường bệnh đến xuất thần, đến khi có một giọng của y tá cắt đứt mạch suy nghĩ miên man.

“Xin chào, anh là bạn của Tiêu tiên sinh phải không? Đây là điện thoại di động của anh ấy.”

Vương Nhất Bác nhận lấy, cô y tá trẻ đưa trả điện thoại xong cũng rời đi luôn. Câu nhìn màn hình điện thoại sáng đèn, bệnh viện đã cho người sửa nên coi như vẫn dùng được. Cậu tùy tiện vuốt một cái, không ngờ điện thoại lại không có mã khóa. Thế là ma xui quỷ khiến thế nào, Vương Nhất Bác lại mở danh bạ điện thoại của Tiêu Chiến ra xem. Bên trong chỉ có duy nhất một dãy số, không có ghi chú gì thêm. Vương Nhất Bác nhìn xong, khó nói nên lời. Đột nhiên, điện thoại vang lên tiếng chuông quen thuộc, Vương Nhất Bác mới hoàn hồn. Hóa ra cậu đã vô thức ấn vào dãy số đó từ lúc nào không biết, vội vàng tắt tiếng điện thoại. Số gọi đến là một số lạ hoắc, không phải dãy số quen thuộc cậu biết.

Tiêu Chiến đổi số điện thoại rồi, thế nhưng lại lưu số cậu, hơn nữa lại chỉ lưu duy nhất mỗi số đó.

2.

Vương Nhất Bác ở bệnh viện ngây người ba ngày, mãi tới khi bệnh viện xác nhận Tiêu Chiến đã vượt qua giai đoạn nguy kịch, chuyển tới phòng bệnh bình thường, dĩ nhiên là phòng bệnh đơn.

Tiêu Chiến vốn cũng trắng, hiện tại mặt lại không có chút huyết sắc, hai mắt nhắm nghiền. Vương nhất Bác an ổn ngồi bên cạnh giường, im lặng nhìn anh. Hồi lâu, cậu không nhìn được mà vươn tay, khẽ khàng như sợ kinh động mĩ nhân đang say ngủ, ngón tay như có như không lướt qua gò má, lông mày, đôi mắt, sống mũi, đôi môi.

Bác sĩ nói với cậu rằng Tiêu Chiến đụng phải một khối đá ngầm, đầu bị chấn thương nghiêm trọng, để cậu có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt. Rất có thể Tiêu Chiến sẽ… mất trí nhớ.

Thế nhưng khi ấy Vương Nhất Bác lại mơ hồ cảm thấy có chút vui vẻ.

Cậu thật ích kỉ, thậm chí còn hy vọng Tiêu Chiến cái gì cũng không nhớ rõ nữa, cậu có thể làm bộ như gặp anh lần đầu, sau đó đem người kéo về.

Nói một hồi Vương Nhất Bác lại hơi sợ. Việc điện thoại chỉ lưu số của mình cậu dường như cũng chẳng nói lên điều gì. Biết đâu người ta ai cũng nhớ, chỉ nhớ không nổi mình, cho nên mới phải đế số đó. Hơn nữa, chuyện trước đây dù sao cũng là lỗi của cậu.

Thất thần hồi lâu, tay cũng chưa từng rời đi, đột nhiên cảm thấy từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác khác thường, hốt hoảng thu tay lại. Mí mắt Tiêu Chiến lúc này không ngừng rung động, cậu bèn vội vàng nhấn chuông gọi bác sĩ tới.

Một mảnh trắng xóa.

Ấy là thứ đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy khi mở mắt ra.

Anh nhìn chằm chằm lên trần phòng, ngẩn người. Thần sắc trong mắt dần khôi phục, anh loáng thoáng nghe thấy bên cạnh có người đang nói chuyện.

“Bác sĩ, sao rồi?”

“Tỉnh rồi là không sao rồi. Có điều nhìn bộ dáng này, có vẻ là mất trí nhớ thật…”

“Có thể… khôi phục không?”

“Khó nói, còn phải xem tình trạng. Nếu vĩnh viễn thì chịu, không có cách nào, còn nếu là tạm thời, thì còn phải xem bản thân cậu ấy.”

“Vậy…”

“Đừng lo quá, chỉ cần khỏe lại là mọi sự đều sẽ ổn, có gì mà không lành lại được. Tôi ra ngoài trước, có chuyện gì phát sinh thì lại bấm chuông nhé.”

“Được, cảm ơn bác sĩ.”

Tiêu Chiến từ từ ngồi dậy, sau đó là một cơn đau kịch liệt dữ đội ụp tới, khiến cho anh không khỏi cau mặt nhíu mày.

Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy thế liền vội vàng chạy tới đỡ, đem người ôm dựa vào người mình, giống như thể chỉ cần ôm như vậy liền có thể giúp anh san sẻ đau đớn một chút. Còn Tiêu Chiến, lúc nào ngoài thấy đau thì chính là vô cùng đau, đau tận xương tủy, trước mắt dường như có những hình ảnh chợt hiện chợt tắt, nhưng căn bản không thể nhìn rõ cái gì.

Mãi hồi lâu cơn đau mới qua, Tiêu Chiến vẫn không nhúc nhích, Vương Nhất Bác cũng bất động. Hai người cứ im lặng đợi như vậy, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, trải khắp phòng bệnh màu trắng, đột nhiên có cảm giác năm tháng tĩnh lặng thật là tốt đẹp.

Lát sao, Tiêu Chiển rời khỏi lồng ngực Vương Nhất Bác, cậu đành thu tay lại, có chút lưu luyến. Anh nói: “Cảm ơn…”

Giọng anh khan đặc, Vương Nhất Bác cau mày: “Đừng nói chuyện.” Cậu lấy điện thoại của Tiêu Chiến trả lại cho anh “Điện thoại của anh đấy, muốn nói gì thì gõ lên đó.”

Tiêu Chiến gật đầu, trên điện thoại gõ chữ “Vô cùng cảm ơn cậu. Có điều, có thể cho tôi biết chuyện gì xảy ra với tôi không?”

“Anh là Tiêu Chiến, 26 tuổi, người Trùng Khánh, là một designer có tiếng. Cha mẹ anh thường xuyên ở nước ngoài. Về tai nạn lần này thì tôi không rõ lắm, nghe nói là anh rơi xuống nước.”

“Vậy… Xin hỏi cậu là…?”

Vương Nhất Bác sửng sốt, rồi hơi rũ mắt, chậm rãi đáp “Chúng ta từng là bạn bè.”

“Từng?”

Vương Nhất Bác lại khẽ cười, nói “Chẳng phải anh không nhớ gì sao? Đó chính là ‘từng’.”

Tác giả: Hi I’m L @Lofter Edit by Nhất Bảo Gia/Kinn

Tiêu Chiến quen biết Vương Nhất Bác vào lúc tốt nghiệp trường quân đội, năm đầu tiên chính thức trở thành quân nhân. Năm đó có lũ lớn, những người có kinh nghiệm đều bị điều đi chống lũ cả. Biên cảnh khi đó lại xảy ra một vụ buôn lậu rất nghiêm trọng, Tiêu Chiến ở trong đội hành động đặc biệt, cả đội hầu như đều được điều đi giải quyết phiến loạn. Trời xui đất khiến thế nào chỉ còn Tiêu Chiến ở lại, cứ thế phải nhận nhiệm vụ trông coi một đám sinh viên năm nhất đang trong kì quân huấn.

Tiêu Chiến có dáng người đẹp mắt, giọng nói dịu dàng, lại tốt nghiệp trường quân đội với điểm số khá cao, nói chuyện lễ độ, so với các huấn luyện viên khác quả thực là mị lực không có ai so bằng. Các nữ sinh đại học năm nhất đều mê mẩn anh, mỗi ngày đều phải nhận cả xấp thư tình. Tiêu Chiến lần nào cũng mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng cảm ơn rồi đều coi như không biết.

Vương Nhất Bác vừa lên đại học, vẫn còn chút ngây thơ, vẫn là kiểu tuổi trẻ điên cuồng, có chuyện gì đôi khi vẫn sẽ dung nắm đấm giải quyết. Trừ lúc tập luyện trên sân trong giờ quân huấn, thì lần đầu tiên Tiêu Chiến để ý đến Vương nhất Bác là một tối thứ năm. Buổi chiều muộn hôm đó, Vương Nhất Bác đứng ở hàng cuối cùng, mặt bầm một mảng. Tiêu Chiến ở trong ban huấn luyện viên, đối với anh mấy đứa nhóc này đều là học sinh, thế nhưng đồng thời cũng là lính của anh. Mà đã là như vậy thì không thể vô duyên vô cớ bị bầm mặt mà anh lại không quản được. Thế nên lúc điểm danh, Tiêu Chiến mặc dù không nói gì nhưng vẫn lưu tâm về đứa nhóc này.

Đèn trên sân huấn luyện cuối cùng cũng tắt, chỉ còn lại đèn đường màu vàng yếu ớt hắt lại đây.

“Vết thương trên mặt là làm sao?” Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Tiêu Chiến nhìn gò má của Vương Nhất Bác.

“Không có gì.” Vương Nhất Bác cúi đầu, không muốn nói.

“Nói rõ ràng, nếu không tôi chỉ có thể báo về ban lãnh đạo trường học.” Tiêu Chiến thường ngày luôn mỉm cười, lúc này lại vô cùng nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

“Em tự ngã.” Vương Nhất Bác nghiến răng nặn ra mấy chữ.

Tiêu Chiến vươn tay nắm được cằm Vương Nhất Bác nâng lên, dựa vào ánh đèn và xem “Nói xạo gì đó? Tôi đánh người còn nhiều hơn cậu, nói thật.”

“…” Vương Nhất Bác trầm mặc hồi lâu, rồi mới đáp “Thầy cứ báo lên trường để phạt em đi.”

Nói xong liền xoay người bỏ đi.

“Ha, bọn trẻ bây giờ ghê gớm thật đấy.” Tiêu Chiến gãi gãi đầu, bất đắc dĩ cười.

Tiêu Chiến là người để ý tiêu tiết, cảm thấy chuyện này không thể cứ như vậy cho qua được, bèn tìm đến bạn học cùng phòng kí túc của Vương Nhất Bác hỏi cho ra nhẽ.

Chỉ là một chuyện khá đơn giản. Có một bạn nữ năm ba nhìn thấy Vương Nhất Bác đẹp trai ưa nhìn thì nảy sinh tình cảm. Chỉ là có mấy cậu bạn cùng lớp với cô bé ấy cũng đã tán tỉnh cô bé lâu rồi, đâm ra thấy Vương Nhất Bác chướng mắt, bèn tìm một đám người kéo nhau đi đánh.

Tiêu Chiến trước thì bao che, sau thì tìm đến kí túc xá của mấy nam sinh kia. Anh gô cổ hết đám nam sinh đánh Vương Nhất Bác lại kéo đến sân thể dục, một đấu sáu chỉ khua vài đường là cả lũ ngã lăn lóc. Sau đó còn nhéo mấy tên nhóc bắt đi xin lỗi Vương Nhất Bác.

“Tôi nói này mấy cậu sao lại ác vậy? Đều là con nhà võ, một người đã đủ đánh con nhà người ta tả tơi đây lại còn chơi hội đồng?” Trên đường đi tìm Vương Nhất Bác, đám nam sinh không ngừng bị dạy bảo một trận “Lần sau ngứa tay ngứa chân thì đến tìm tôi, tôi đánh với các cậu.”

Vương Nhất Bác khi ấy đang ăn cơm ở canteen, vừa lúc nhìn thấy Tiêu Chiến với một đám người trông rất quen mắt tiến tới.

“Nói đi.” Tiêu Chiến tóm nam sinh cầm đầu đẩy lên “Quân tử dám làm dám nhận sai, chớ lòng vòng.”

“Xin lỗi cậu…” Nam sinh bị bắt ép làu bàu một câu.

Vương Nhất Bác nhìn nam sinh đó một cái, “Dạ.” Đáp lại bằng một tiếng đơn giản, sau đó lại tiếp tục nhấc đũa ăn cơm của mình.

Sáu người cả Tiêu Chiến đều há hốc, chuyện cứ như vậy là xong đó hả?

“Ấy, cho cậu đánh bù lại hai đấy” Tiêu Chiến đứng bên cạnh Vương Nhất Bác, huých huých vai.

“Không cần.” Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục ăn cơm “Bỏ đi. Dù sao cũng là tôi tài nghệ không bằng, đánh không được.”

“…” Tiêu Chiến nhất thời im lặng “Thôi được rồi, mấy cậu đi về đi.”

“Hừ, cái tên giả bộ. Chờ ông kia đi, để xem tao dạy dỗ nó thế nào…” Tên nam sinh cầm đầu tức giận lầm bầm.

“Ấy chà, chờ đã.” Tiêu Chiến xoay người gọi đám nam sinh lại “Nghe cho kỹ, đây là chú em của tôi, các cậu động một cái, lão tử sẽ đánh lại một cái, đánh đến mẹ ruột cũng không nhận ra. Nghe rõ chưa?”

Đám nam sinh vội vã rút lũi. Tay cầm đũa của Vương Nhất Bác khựng lại một chút.

Chuyện ầm ĩ thật lớn, Tiêu Chiến bị đội trưởng gọi điện mắng cho thối đầu. Anh vẫn ngang ngạnh nói “Đó cũng xem như lính của em mà, em không quản thì ai quản nữa?”

Thời đi học ở trường quân đội, Tiêu Chiến cũng là một nhân vật có tiếng, tốt nghiệp xong đơn vị nào cũng muốn cướp người về. Cuối cùng, sư trưởng đặc biệt ghi danh vào chiến đội đặc biệt, coi như bồi dưỡng một mầm non cho phương diện trọng điểm điện tử đối kháng sau này. Thêm nữa mấy tên nhóc kia cũng không bị thương tích gì. Tiêu Chiến ra tay chính xác, chỉ là đau đớn ngoài thân chút thôi, coi như một bài học nhớ đời.

Đội trưởng mắng không được, nhưng vẫn phải phạt. Thế lại mấy ngày quân huấn còn lại, Tiêu Chiến bị cấm túc trong ký túc xá.

Các nữ sinh không được gặp anh thì vô cùng thất vọng. Vương Nhất Bác vẫn như trước, chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Ba tuần quân huấn thoáng cái đã kết thúc. Lúc các huấn luyện viên phải xếp hàng lên xe chuẩn bị rời đi, Tiêu Chiến gọi Vương Nhất Bác lại, đưa cho hắn một tờ giấy trước khi đi “Đây là số điện thoại và địa chỉ của anh, nếu chúng nó lại tìm cậu gây sự thì bảo anh.” Tiêu Chiến ngừng lại một chút, nhìn quanh rồi mới thì thầm vào tai Nhất Bác “Đây là số cá nhân, đừng cho người ngoài biết đó.” Nói xong chớp mắt xoay người đi mất. Vương Nhất Bác cứ đứng đó nhìn theo bóng lưng và chiếc balo lớn màu xanh biến mất vào nhóm người trên chiếc xe lớn.

***

Lần đầu hai người họ liên lạc là vào lễ mừng năm mới, Vương Nhất Bác gửi một tin nhắn chúc tết.

Lúc tin nhắn gửi đi, Tiêu Chiến còn đang tham gia một nhiệm vụ ở biên cảnh, là nhiệm vụ mật không thể đem thoại điện thoại. Thế là đợi đến khi Vương Nhất Bác nhận được hồi âm của anh đã là ngày rằm tháng Giêng.

[Cậu bạn nhỏ, năm mới vui vẻ. Không ai tìm cậu gây phiền phức chứ?]

Vương Nhất Bác nhìn cái danh xưng “cậu bạn nhỏ” cảm thấy rất không vui, trong lòng gờn gợn, không thể nói rõ là cảm giác gì

[Không có.] Hắn đáp lại vô cùng ngắn gọn.

[Vậy thì tốt rồi. Học hành thuận lợi chứ?] Tiêu Chiến trả lời tin nhắn rất nhanh.

[Rất tốt.] Vương Nhất Bác nhắn xong, nghĩ hồi lâu, không kìm được lại nhắn thêm một tin [Anh thì sao? Huấn luyện tốt chứ?]

[Tốt lắm. Nhưng mà siêu nhiều muỗi á. May là anh đây da dày thịt béo, nếu không thì toi.]

Vương Nhất Bác đọc tin nhắn, tưởng tượng dáng vẻ của người kia, không hình dung được thế nào mà da dày thịt béo. Mà muỗi nhiều lắm sao? Ỡ chỗ hắn bây giờ đã là mùa đông, muỗi đã sớm trốn biến hết rồi. Tiêu Chiến bây giờ nhất định là đang ở tít phía nam.

[Không chuẩn bị thuốc chống muỗi à?] Vương Nhất Bác theo bản năng hỏi

[Cần gì. Anh đây mình đồng da sắt, dăm ba con muỗi sao khó dễ được anh.]

Vương Nhất Bác nhìn tin nhắn, giống như có thể nhìn thấy gương mặt Tiêu Chiến đang híp mắt cười, bình chân như vại.

[Vậy anh chú ý an toàn nha.]

[Được. Cậu cũng vậy.]

[Ừm.]

[Học tập tốt nha]

[Vâng.]

Cuộc trò chuyện đến đây là hết, Vương Nhất Bác lên chợ tìm kiếm, nghe nói thuốc chống muỗi của Hạ Đan dung tốt lắm. Tiêu Chiến trước đó còn để lại địa chỉ của anh.

Hai tháng sau, Tiêu Chiến nhắn tin nói thuốc chống muỗi anh nhận được rồi, cảm ơn nha.

***

Lần tiếp theo gặp mặt là lúc Vương Nhất Bác mới bắt đầu học kì hai của năm thứ hai không lâu. Tiêu Chiến quay lại thành phố, bởi vì lúc thực hiện nhiệm vụ bị đâm một nhát, thương không nhẹ, đành rút quân về bệnh viện tổng bộ điều trị nghỉ ngơi. Hôm đó xuất viện, buổi tối muộn mới có xe trở về doanh trại cho nên mất nửa ngày là ngồi không chẳng biết làm gì.

Ở thành phố này, Tiêu Chiến không có bạn bè gì, lại không muốn phải một mình nhàm chán hoang phí mất một ngày nghỉ khó lắm mới có được Thế là anh liền gọi cho Vương Nhất Bác đã thật lâu không liên lạc. Hai người hẹn nhau ăn đồ nướng ở một nhà hàng gần trường.

Lúc Vương Nhất Bác đến tiệm cơm đã thấy Tiêu Chiến ở đó rồi, mặc thường phục ngồi ở cái bàn gần lối ra vào. Anh quay lưng về phía cửa, sống lưng thẳng tắp như cây tùng.

Vương Nhất Bác vừa tiến đến gần, Tiêu Chiến đã quay lại đón lấy ánh mắt hắn, gương mặt hơi tái nhợt nở một nụ cười “Lâu không gặp, bạn nhỏ.”

Trái tim Vương Nhất Bác đột nhiên như bị đập trúng, hơi thở cũng đình trệ.

“Đã lâu không gặp.”

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, mặc dù vị cũng chỉ như đồ ăn trong canteen trường.

Vết thương của Tiêu Chiến còn chưa lành hẳn, nhưng buổi tối phải gấp rút chạy xe về đội, không thể uống rượu. Vương Nhất Bác gọi hai chai bia, anh cầm cốc trà cùng hắn nâng ly.

“Đã lâu như vậy không gặp lại không thể cùng cậu uống vài chén, thật đáng tiếc.” Tiêu Chiến tiếc nuối than thở.

“Lần sau. Lần sau rồi uống.” Vương Nhất Bác lập tức an ủi.

Tiêu Chiến sửng sốt, anh biết tính tình của Vương Nhất Bác vốn luôn khá lạnh nhạt, lúc gọi cho hắn đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối rồi. Lần sau, thật sự là chưa dám nghĩ đến “Được. Lần sau nhất định không say không về.”

Sau lần gặp gỡ này, hai người liên lạc thường xuyên hẳn lên. Thực ra mỗi lần đều là Vương Nhất Bác nhắn tin cho Tiêu Chiến, kể một chút về cuộc sống thường ngày, rồi phải mất mấy ngày, có khi cả tháng mới nhận được hồi âm của anh. Tiêu Chiến cũng không nói rõ về nhiệm vụ của mình, nhưng dựa vào những chuyện anh kể sơ qua, Vương Nhất Bác có thể cảm nhận được nhiệm vụ này đặc biệt nguy hiểm. Trong lòng hắn hốt hoảng không thôi.

Vương Nhất Bác bắt đầu cố gắng học tập, bởi khi mỗi khi rời khỏi phòng học, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong sáng quang đãng, liền nghĩ tới có những người như Tiêu Chiến, vì bầu trời xanh này, vì mặt đất dưới chân này mà dốc sức hy sinh bảo vệ. Hắn giống như đã hiểu ra, cuộc sống bình thường nhàn nhạt không chút song gió này là cuốc sống mà bao nhiêu cầu mà không có được.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới kì nghỉ đông năm thứ tư đại học. Sinh viên đại học Vương Nhất Bác vừa kết thúc thi nghiên cứu sinh cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Hắn không biết nên làm gì bây giờ, thi cử đều đã xong hết, hắn tin là mình có thể thi đỗ. Trải qua một khoảng thời gian ôn thi điên cuồng vô cùng bận rộn, tự nhiên lại có hai tháng thảnh thơi khiến hắn cảm thấy vô cùng mê mang trống trải.

Đúng lúc ấy thì Tiêu Chiến gọi điện tới “Năm nay anh có một suất thăm thân, có muốn tới chơi không? Anh vẫn còn nợ cậu một bữa rượu.” Phía bên kia điện thoại, giọng nói của anh vô cùng trong trẻo, lại như có điểm chần chừ.

“Được.” Vương Nhất Bác lập tức đồng ý.

Lúc gặp lại Tiêu Chiến ở cổng doanh trại, vẫn là dáng người gầy gò cao ngất trong bộ quân phục xanh biếc. Vương Nhất Bác mang theo một cái balo to, lại thêm một vali hành lý cũng to, được một tiểu binh giúp đỡ kéo ngang qua sân luyện tập đi về phía anh.

Tiêu Chiến từ xa đã nhìn thấy hắn, trông cứ hệt như tình nguyện viên đến thăm trại tị nạn, một đống túi lớn túi nhỏ. Anh không nhịn được vui vẻ, các hơn nửa sân huấn luyện mỉm cười nhìn người kia.

Vương Nhất Bác đến gần, anh liền đón lấy đồ đạc trong tay hắn, chào tiểu binh kia một tiếng rồi đưa hắn đến chỗ nhà khách.

“Đi đường thuận lợi không?” Giọng nói của Tiêu Chiến vẫn dịu dàng như vậy.

“Đều tốt.” Vương Nhất Bác ôm một cái balo to, vừa leo cầu thang vừa thở “Chỗ này của các anh không khí rất tốt ha.”

“Ha ha ha” Nhìn hắn chật vật, Tiêu Chiến không nhìn được cười. Một tay xách vali, tay kia tháo túi đeo trên lưng Vương Nhất Bác xuống “Đưa đồ cho anh. Phòng ở lầu bốn, anh sợ cậu leo đến nơi thì tàn phế mất.”

Vwong Nhất Bác giãy dụa từ chối, nhưng mà không có cách nào. Hắn thật sự là hết hơi, không so được với Tiêu Chiến, chỉ có thể bất đắc dĩ để anh xách balo đi mất.

Phòng khách của quân khu không thể so được với khách sạn trong thành phố, sắp xếp vô cùng gọn gang đơn giản. Phòng có một một cái giường đôi, hai tủ đầu giường, TV còn là một cái TV đời cũ rich.

“Có hơi đơn sơ ha.” Tiêu Chiến có chút ngượng ngùng đặt hành lý xuống, đưa tay sờ sờ mũi cười nói “Cũng không có cách nào, điều kiện thế này cậu chịu đựng chút ha.”

“Thế này tốt lắm.” Vương Nhất Bác ngồi lên giường, dựa vào tường thở. Nửa năm ôn thi hắn căn bản chỉ đi qua đi lại ba chỗ là phòng ngủ, phòng học và phòng tự học, thể lực suy giảm rõ rệt.

“Thi nghiên cứu sinh sao rồi?” Tiêu Chiến ngồi trên giường, đối diện với hắn, hỏi.

“Khá tốt” Vương Nhất Bác thấy anh ngồi thẳng tắp, không hiểu sao lại đột nhiên căng thẳng.

“Có tự tin không?” Thấy hắn như vậy anh liền cười.

“Ừm, không thành vấn đề.” Hắn nhún vai, cố gắng để bản thân thả lỏng một chút

“Trong vali đều là mang cho anh đó. Có đồ ăn vặt. Còn có thuốc chống muỗi, có cả loại xịt với loại dán. Còn có hai bao thuốc tặng anh nữa nhưng vừa vào đã bị tịch thu.” Vương Nhất Bác buồn phiền nói.

“Được, cảm ơn nha.” Tiêu Chiến mỉm cười nhìn hắn.

Trò chuyện lại cứ thế kết thúc, cả hai đều không biết phải nói gì tiếp, không khí lập tức trở nên lúng túng.

Thật ra Tiêu Chiến cũng không hiểu sao lại để Vương Nhất Bác tới đây. Chuyện này vốn không phù hợp với quy định, vốn dĩ lữ trưởng không đồng ý, sau đó đội trưởng gửi một cái báo cáo, trước khi Vương Nhất Bác lên đường một ngày mới được thông qua.

Hai người cứ thế ngồi, nhìn người đối diện, cả hai đều không lên tiếng. Không khí cứ cứng nhắc như vậy, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng rối rắm.

“Tiêu Chiến,” Vương Nhất Bác mở lời trước, phá tan sự im lặng, hắn cảm thấy có chuyện này nhất định phải nói “Tôi…”

“Đi thôi. Đi ăn cơm đã.” Tiêu Chiến đứng lên, chỉnh trang lại y phục, sau đó xoay người vuốt ga giường cho thẳng thớm.

Bữa tối được chiêu đãi ở nhà ăn, dù chủ yếu là rau củ tự trồng cây nhà lá vườn nhưng ăn lại cảm thấy rất an tâm, có mùi vị gia đình. Tiêu Chiến mở một chai rượu, hai người cùng uống rất nhiều, rất nhiều rất nhiều. Uống nhiều đến nỗi, ý thức của Vương Nhất Bác cũng trở nên mơ hồ, chỉ còn thấy đôi mắt sáng của Tiêu Chiến cười khúc khích. Hắn cũng không biết có buột miệng nói chuyện lúc chiều đang định nói hay không nữa.

Ăn cơm xong, Tiêu Chiến đưa hắn về phòng, đưa đến tận giường. Hắn có hơi say, nhưng nương theo ánh đèn mờ mờ đầu giường nhìn người trước mặt, cảm thấy vô cùng thanh tĩnh. Tưởng như cả đời này, Tiêu Chiến trước mặt hắn lúc này, vào giây phút này là khoảnh khắc thanh tĩnh nhất của hắn.

Mặt Vương Nhất Bác hồng hồng, lông mi rất dài, ánh đèn hắt lên rợp thành bóng trên gương mặt Người say rượu ngủ cũng không yên giấc, trong miệng không ngừng lầm bầm, Tiêu Chiến có thoáng nghe thấy hắn gọi tên mình.

Anh do dự một chút, sau đó đi tới nằm xuống bên cạnh hắn. Chiếc giường không lớn lắm, chăn gối vẫn còn vương một mùi sạch sẽ của đồ mới giặt. Anh ôm Vương Nhất Bác vào lòng, cách một lớp chăn cảm nhận hơi ấm cơ thể hắn truyền sang.

Trước khì trời sáng, TIêu Chiến lặng lẽ hôn lên trán Vương Nhất Bác. Cái hôn trong nháy mắt tựa như ảo giác. Sau đó anh đứng dậy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, rời đi.

Bởi vì không phải người nhà nên thời gian thăm thân của Vương Nhất Bác chỉ có 24 tiếng. Đến giữa trưa hôm sau là phải rời đi.

Tiêu Chiến tiễn hắn đến tận cổng.

“Tiêu Chiến.” Vương Nhất Bác trước khi lên xe níu tay áo Tiêu Chiến hồi lâu, rồi mới khe khẽ nói với anh “Tôi yêu anh.”

“Anh biết.” Tiêu Chiến mỉm cười, vẫn là vẻ mặt giống hệt như năm ấy quân huấn, Vương Nhất Bác nhìn thấy anh nhận thư tình của nữ sinh. “Hẹn gặp lại nhé, bạn nhỏ.” Nói xong anh vẫy tay chào rồi rời đi, để lại cho Nhất Bác một bóng lưng.

Chuyện vì sao đột nhiên lại có một suất thăm thân, làm sao Vương Nhất Bác không có quan hệ máu mủ ruột rà gì lại cũng không có quan hệ pháp lý gì mà lại được suất thăm thân đó, rồi vào đến quân khu này, khắp nơi đều là quân nhân mặc quân phục xanh biếc này, Tiêu Chiến tuyệt nhiên không đề cập đến.

Năm sau anh sẽ phải tham gia nhiệm vụ bảo vệ ở Somalia. Ai cũng hiểu đây là một nhiệm vụ hung hiểm cỡ nào. Tỉ lệ tổn thất chiến tranh đã muốn vượt gấp mấy lần. Năm ngoái lúc ở trong đội lính trinh sát điện tử anh có tham gia một lần, kết cục vô cùng thảm, cả tiểu phân đội chỉ còn mình anh sống sót.

Anh chỉ là muốn gặp Vương Nhất Bác một chút, muốn xem cậu bạn nhỏ sống thế nào, không hơn không kém.

***

Một năm sau, Vương Nhất Bác nhận được một phong thư tay. Nét chữ trên phong thư rất lạ, nhưng lại là viết tên Vương Nhất Bác.

Hắn đột nhiên cảm nhận được gì, tay run run mở phong bì.

Bên trong chỉ có một tờ giấy thật mỏng

“Bạn nhỏ của anh,

Bây giờ chiến tranh mù mịt chỉ còn cách chỗ bọn anh chưa đầy năm cây số, đội trưởng để cho mỗi người có cơ hội viết một phong thư. Nhìn tờ giấy trong tay, lần đầu tiên anh muốn nói chuyện này.

Cậu bạn nhỏ của anh, vô cùng ưu tú, vô cùng tốt đẹp, rồi sẽ thuận lợi tốt nghiệp, tìm được một công việc tốt, sau đó gặp một người ở bên nhau cả đời. Em xứng đáng có tất cả những điều đó.

Còn anh ở đây, nghĩ đến việc có thể tận lực một chút bảo vệ cuộc sống yên bình em đang có, nghĩ đến trái tim đập vì một lá cờ đỏ tung bay, cũng từng vì em mà đập, thì đã đủ hạnh phúc rồi.

Vương Nhất Bác, anh không có tư cách được yêu. Từ khi xác định trở thành quân nhân, trở thành hàng rào bảo vệ cho tổ quốc, anh đã quyết định sẽ suốt đời cô độc. Anh không hy vọng người nào vì lý tưởng của anh mà phải chịu khổ. Nhưng mong em tin tưởng, anh vĩnh viễn tình nguyện ở bên bảo vệ em, cho dù là bằng thân xác hay linh hồn, sẽ luôn có một người vì em mà tồn tại.

Chủ đề