Chọc giận bảo bối ông xã cưng chiều nhẹ một chút wattpad

401. Chương 401: Trái tim hơi đau.Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Thẩm Chanh không có trả lời anh ta, chỉ lại giơ tay lên lần nữa.

Mạc Cẩn cho rằng cô lại muốn đoạt chén, vì vậy tránh đi.

Đợi cho anh thấy rõ mảnh sứ vỡ trong tay Thẩm Chanh, đưa tay muốn đi đoạt, thì cô đã dùng hết toàn lực đâm nó vào chân của mình.

Máu thoáng tràn ra, Thẩm Chanh cảm giác trong nháy mắt thần trí mình tỉnh táo không ít.

Mắt Mạc Cẩn chợt đỏ hoe, vội vàng đặt chén thuốc ở trên khay trong tay quản gia, thấp giọng trách mắng: "Em không muốn sống nữa sao!"

Ngay sau đó lập tức sai quản gia đi mời bác sĩ Phùng đến.

Anh thật không ngờ, cô lại mãnh liệt như thế!

Không biết cô giấu mảnh sứ vỡ này từ bao giờ, nếu như vừa rồi cô nhắm vào không phải là chân của mình mà là cổ .... Anh thật không dám tưởng tượng hậu quả.

Sau khi cực kỳ đau lòng qua đi, anh vươn tay muốn đụng vào vai của Thẩm Chanh: "Để cho tôi xem một chút ...."

Ngay sau đó, mảnh sứ vỡ trong tay Thẩm Chanh không chút do dự chống đỡ ở trên cổ của anh, động tác nhanh đến mức không giống như một người trúng thuốc mê.

Lần này Mạc Cẩn lộ ra vẻ mặt giật mình.

Mảnh sứ vỡ trong tay Thẩm Chanh đưa lên phía trước, mảnh vỡ sắc bén lập tức cắt rách da của anh, máu chảy xuống, nhiễm đỏ cổ áo trước ngực anh.

Giọng nói Thẩm Chanh lạnh lùng: "Thả tôi đi."

Mạc Cẩn kinh ngạc, nhìn trên tay Thẩm Chanh lây dính máu tươi của mình và cô, trong nháy mắt lại có chút khoái ý khó hiểu: "Chỉ có giết tôi, em mới có thể đi khỏi nơi này."

Thẩm Chanh cười: "Không."

Lời vừa dứt, trong mắt cô đã là một mảnh lạnh buốt: "Giết anh không có một chút ý nghĩa nào."

Cô lặng im bất động duy trì tư thế uy hiếp anh ta: "Anh không thèm để ý đến tánh mạng của mình cũng không sao, luôn có người quan tâm."

Lúc này, quản gia mang theo bác sĩ Phùng vội vàng chạy tới, thấy được tình thế trước mắt, dù là quản gia bình tĩnh tỉnh táo cũng bị dọa chết khiếp.

"Tổng thống đại nhân, Thẩm tiểu thư ...."

Mạc Cẩn nói nhỏ với Thẩm Chanh: "Em không có trúng thuốc mê?"

Thẩm Chanh nâng khóe môi lên: "Đương nhiên là có. Nhưng chồng tôi luôn không yên lòng về tôi, để cho tôi mang theo chút thuốc giải độc bên người ...."

Xưng hô của cô với Thi Vực làm Mạc Cẩn đau nhói, khiến thần sắc anh ta có chút mất tự nhiên.

Thẩm Chanh liếc nhìn mọi người phủ tổng thống, mảnh sứ vỡ trong tay lại đưa lên trước.

Vết thương đã bắt đầu ngưng kết lại chảy máu đỏ tươi xuống, cô mở miệng cười nhạt, "Để cho tôi đi."

Lần này, cũng không phải nói với Mạc Cẩn, mà là nói với tất cả người làm trong phủ tổng thống.

Ngoại trừ bác sĩ Phùng còn có vẻ mặt tỉnh tá, tất cả mọi người còn lại đều bị dọa đến lui một bước, nhường ra cho Thẩm Chanh một lối đi.

Mạc Cẩn lại trầm giọng ra lệnh: "Không cho phép lui!"

Ngữ khí của anh không để cho kháng cự, mọi người không dám phản kháng, trong lúc nhất thời không biết nói như thế nào cho phải.

Thẩm Chanh hơi nhíu mày, động tác trong tay không khỏi nặng thêm một chút.

Tốc độ máu chảy từ từ nhanh hơn, sắc mặt Mạc Cẩn dần dần tái nhợt, cả người đều có cảm giác lung lay sắp đổ.

Mà lúc này, mọi người không do dự nữa, lần lượt thối lui.

Mạc Cẩn muốn ngăn bọn họ lại, nhưng đã suy yếu đến không nói ra lời được.

Trên tay Thẩm Chanh gia tăng chút lực đạo, chỉ cần có thể khống chế tốt anh ta, liền cách đi ra ngoài không xa rồi.

Cô kèm hai bên Mạc Cẩn, đi từng bước từng bước xuống cầu thang, vẫn chưa ra cửa chính, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng súng và tiếng kinh hô.

Có người xông vào phủ tổng thống.

Chưa đến mấy phút, âm thanh liền từ xa tới gần ....

Người đàn ông được vây trong đám người áo đen, đi tuốt ở đàng trước, vẫn là không ai bì nổi, phong hoa tuyệt đại như vậy.

Thẩm Chanh chỉ thấy anh giết đỏ cả mắt rồi, biết được vị trí của mình trong lòng anh, trong lòng liền ấm áp, cũng hơi đau.

402. Chương 402: Mang thai, kiêng kị những thứ này.Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Từ xa, Thi Vực đã nhìn thấy Thẩm Chanh, vì vậy ra tay càng thêm hung ác quyết tuyệt, một đám thủ vệ của phủ tổng thống cũng không tiến gần đến thân thể của anh được.

Đuôi khóe mắt của Thẩm Chanh liếc về súng ngắn bác sĩ Phùng lặng lẽ móc ra, nhắm ngay phương hướng Thi Vực.

Cô lập tức nhấc chân đá một cái, súng rơi xuống đất, lại bị cô đá sang địa phương khác.

Liếc xéo bác sĩ Phùng, Thẩm Chanh thấp giọng nói: "Muốn sống, tốt nhất chớ lộn xộn."

Thi Vực dẫn người, rất nhanh sẽ giết tới đây.

Nhìn thấy trong giây phút đó, mặt Thẩm Chanh đỏ đậm, trong mắt lạnh nhiều hơn một loại tình cảm không biết tên.

Thấy cô mạnh khỏe không tổn hao gì, lòng thấp thỏm mới buông xuống.

Có lẽ là vì ở cùng nhau một thời gian dài, giữa hai người đã có ăn ý mà người thường khó có thể sánh bằng.

Chỉ là liếc mắt nhìn nhau, liền đọc hiểu tâm của đối phương.

Thẩm Chanh đẩy Mạc Cẩn gần như hôn mê về phía bác sĩ Phùng, đang lúc mọi người rối loạn nhanh chóng rút lui, thủ hạ của Thi Vực chợt tiến vào bao vây.

Thi Vực ôm chặt Thẩm Chanh vào trong ngực, cẩn thận quan sát cô có bị thương hay không.

Khi thấy vết thương trên đùi Thẩm Chanh, trong nháy mắt sát khí Thi Vực liền bạo phát ra: "Anh ta đả thương em!"

Ngón tay khớp xương rõ ràng siết chặc súng ngắn, ôm vai Thẩm Chanh liền đi về phía Mạc Cẩn.

Thẩm Chanh kéo tay anh, Thi Vực mắt điếc tai ngơ, cả người đều nằm ở trong trạng thái nóng nảy.

Thẩm Chanh đành phải giả bộ như đau chân té xuống đất, lần này Thi Vực ngược lại phản ứng rất nhanh, lập tức đỡ cô.

Thẩm Chanh ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: "Mang thai, kiêng kị những thứ này."

Cô nói rất đúng sự thật, mang thai mà giết người thật không phải là dấu hiệu tốt.

Càng quan trọng hơn chính là, tuy rằng tài lực của Thi Vực đã cường đại đến mức thế lực ngang nhau với Mạc Cẩn, nhưng nếu thật sự giết anh ta, nhất định sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.

Cô không muốn lại nếm thử cảm giác lo lắng hãi hùng, từ hôm qua đến hiện tại, mỗi một phút mỗi một giây cô đều suy nghĩ rốt cuộc anh thế nào rồi.

Nghe được lời của Thẩm Chanh, tay cầm súng của Thi Vực càng nắm chặt hơn, ai nấy đều thấy được anh đang nhịn sát ý khổng lồ trong lòng xuống.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ cúi người ôm lấy Thẩm Chanh, ra lệnh cho mọi người: "Đi!"

Trên xe, rốt cuộc Thẩm Chanh cũng có thể nhìn kỹ Thi Vực.

Có lẽ anh đã không ngủ cả một đêm, trên cằm mọc ra râu ria màu đen, cả người nhìn có vẻ tiều tụy không ít, nhưng nhìn anh ngồi như vậy ngược lại có loại mỹ cảm chán chường.

Thi Vực chính là như vậy, dù là loại tình huống nào, loại trạng thái như thế nào, đều sẽ có thể đẹp mắt như vậy.

Không gặp một ngày, anh lại hơi gầy đi một chút rồi.

Thẩm Chanh quan sát Thi Vực, mặc anh cầm lấy tay của mình.

Trong thủ hạ Thi Vực mang đến có bác sĩ tư nhân, để phòng ngừa khi Thẩm Chanh xảy ra chuyện không may gì thì có thể kịp thời cứu chữa, hiện tại quả nhiên phát huy được công dụng.

Động tác của bác sĩ tư nhân rất nhanh, gọn gàng lấy mảnh sứ vỡ trên vết thương của Thẩm Chanh ra, cũng may đây chỉ là vì diễn trò dẫn dụ Mạc Cẩn nên mới ghim vào, vết thương cũng không sâu.

Sau khi biết lai lịch vết thương này, Thi Vực giận tái đi, trong đôi mắt sâu thẳm đều là đau lòng.

Thẩm Chanh không nói gì, chỉ an ủi ôm lấy eo của anh, tựa đầu dựa vào trên ngực anh.

Tài xế lái xe rất ổn, hoàn cảnh trong xe lại quen thuộc, một ngày một đêm không ngủ lại trải qua nhiều chuyện như vậy, Thẩm Chanh rất nhanh liền mệt nhọc, tựa ở trong ngực Thi Vực ngủ thật say.

Bác sĩ tư nhân thử thăm dò nói: "Thiếu gia, cánh tay của ngài ...."

Thi Vực nghe tiếng, ánh mắt lạnh hẳn đi, bác sĩ sợ tới mức vội vàng nuốt lời trong miệng trở về.

Thiếu chút đã nói lỡ miệng, cũng may thiếu phu nhân đang ngủ, nếu không...

403. Chương 403: Đã băng bó thành ra như vậy còn nói là chút vết thương nhỏ?Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Đoàn người, rất nhanh quay về dinh thự.

Lúc xuống xe, tất cả mọi người hiểu quy củ không phát ra một chút âm thanh.

Thi Vực ôm Thẩm Chanh đang ngủ từ trong xe ra, ôm cô lên lầu, vào phòng ngủ, sau đó cẩn thận đặt cô lên giường.

Cúi đầu xuống, nhẹ nhàng rơi một nụ hôn lên trên trán của cô, đắp kín mền cho cô.

Một giấc này, Thẩm Chanh gần như ngủ đến đêm khuya, sau đó bị đói tỉnh.

Vừa mới mở mắt ra, tỉnh lại liền đối mặt với ánh mắt của Thi Vực: "Tỉnh rồi?"

Lúc cô ngủ, anh đã tắm rửa, sửa soạn mình thỏa đáng, cả thân trên đều tản ra hơi thở mê người.

Thẩm Chanh ôm lấy cổ của anh, khiến anh nằm chết dí cạnh cô: "Sao không ngủ? Không mệt à?"

Thi Vực hôn môi của cô một cái: "Không mệt."

Mất mà được lại, ước gì có thể nhìn cô một khắc không ngừng, sao có thể mệt.

"Muốn ăn cái gì?"

Thẩm Chanh cảm thấy trong lòng nong nóng, người đàn ông này, lúc nào cũng có thể làm cho cô cảm động đến không thể tự chủ.

Hỏi xong Thẩm Chanh, Thi Vực lại đột nhiên lên tiếng: "Bao tử em không tốt, trước ăn chút cháo, đợi lát nữa rồi ăn cái khác."

Nói xong, anh đứng dậy xuống giường, cũng không căn dặn người làm, mà là mình tự mình xuống lầu múc cho Thẩm Chanh thêm một chén cháo nữa.

Thẩm Chanh vừa ăn, vừa đút anh, rất nhanh liền húp xong một bát cháo.

Ăn xong, Thẩm Chanh xuống giường đi phòng tắm tắm rửa, tắm đi một thân xui xẻo.

Tắm rửa đi ra, nhìn thấy Thi Vực đang đứng cạnh cửa sổ, liền đi về phía anh.

Đợi khi đến gần, cô thoáng nhào vào trong ngực của anh.

Thi Vực thuận tiện ôm cô, ngửi mùi tóc của cô, mờ ám nói nhỏ: "Em là của anh."

Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, nhếch môi cười: "Vẫn luôn là của anh."

Nhìn khuôn mặt nhỏ tinh tế của cô, nghĩ đến lo lắng vào đêm hôm trước, một loại cảm giác thỏa mãn hiếm có tràn ngập lồng ngực Thi Vực.

Anh không nhịn được nhẹ véo cằm của Thẩm Chanh, cúi đầu xuống, hôn thật sâu lên.

Giờ phút này, môi của cô không giống với lạnh nhạt trên người cô.

Ướt át mềm mại ôn ôn nhu nhu, trong miệng có một hương thơm khó diễn tả bằng lời, khiến Thi Vực không nhịn được đắm chìm vào.

Anh ngậm lấy đôi môi cô, trằn trọc, không nỡ buông ra.

Hai người hôn một đường đến trên giường, trong lúc nhất thời, trong phòng mờ ám bốn phía.

Thẩm Chanh cũng có chút động tình, lại mất đi lý trí, đưa tay cởi nút áo sơ mi của anh.

Thi Vực còn đang bị cô hấp dẫn có chút mê loạn, chưa kịp ngăn cản cô, cánh tay quấn băng gạc liền hiện ra ở trước mắt cô.

Động tác trên tay Thẩm Chanh dừng lại, hơi có vẻ kinh ngạc, "Bị thương lúc nào?"

Hôm nay không thấy anh bị thương, vậy thì nhất định là lúc đi cứu người vào ngày hôm qua....

Thi Vực kéo tay áo sơ mi ra, thuận tay ôm cô vào trong ngực, từ chối cho ý kiến mở miệng: "Một chút vết thương nhỏ mà thôi."

Vết thương nhỏ?

Đều băng bó thành ra như vậy mà còn nói là chút vết thương nhỏ?!

Anh chính là như vậy, vĩnh viễn đều sẽ như vậy, tự mình chịu đựng tất cả, nhưng lại bảo vệ cô rất kỹ!

Thẩm Chanh cách quần áo vuốt ve vết thương trên cánh tay của anh, lông mày nhíu chặt lại: "Như thế nào, còn đau sao?"

Thi Vực ôm lấy cô, để cô tựa ở trên ngực của anh, bàn tay to nhẹ nhàng ép ở trên tóc của cô: "Không đau."

Thẩm Chanh không nói thêm lời nào.

Bởi vì cô biết, dù là đau, anh cũng sẽ không nói cho cô biết.

Nhắm mắt lại nằm một hồi, cô giống như là nghĩ đến gì, quay đầu hỏi anh: "Em trai của em, vẫn khỏe chứ."

Cô chưa bao giờ hoài nghi năng lực của Thi Vực, chỉ cần là anh đáp ứng, liền nhất định có thể cứu ra.

"Cậu ấy không sao." Thi Vực khép mắt lại, dường như hơi mệt một chút, môi mỏng lại nhẹ nhàng hơi động: "Ngày mai dẫn em đi thăm cậu ấy."

"Ừ."

404. Chương 404: Xin lỗi, ta rất nhớ ngươiConverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Lần này, Thẩm Mộc bị an bày đến biệt thự trên núi.

Thi Vực phái người phụ trách bảo vệ, cùng với an bài bác sĩ khám cho cậu ấy mỗi ngày.

Lúc giữa trưa ngày hôm sau, Thi Vực tự mình lái xe mang Thẩm Chanh trở về biệt thự trên núi.

Người giúp việc dẫn hai người lên lầu, dừng lại ở bên ngoài phòng khách, nói: "Thiếu gia, thiếu phu nhân, em vợ thiếu gia đang ở bên trong."

Thi Vực ừ một tiếng, ý bảo người giúp việc lui ra.

Anh muốn cho Thẩm Chanh và Thẩm Mộc ở riêng một lát, cho nên cũng không có ý định quấy rầy: "Anh đi phòng sách."

Đang lúc anh muốn đi, Thẩm Chanh đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau.

Cô cảm động vì săn sóc không để lại dấu vết của anh, ôm thật chặt eo của anh, tham luyến nhiệt độ của anh thêm một lát, mới xoay người nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

Trong phòng, Thẩm Mộc vẫn nằm lẳng lặng ở trên giường, không nói chuyện, cũng sẽ không cười.

Có thể là do bác sĩ đã làm điều dưỡng sâu tầng thay anh, nên sắc mặt của anh nhìn có vẻ rất không tồi.

Thẩm Chanh ngồi xuống ở bên cạnh, nhìn anh một hồi lâu, mới vươn tay sờ lên mặt của anh.

Mặt của anh có chút thấp hơn nhiệt độ người bình thường, hiển nhiên là bởi vì vẫn luôn không nhúc nhích.

Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, "Em ngủ một giấc này thật là sâu."

"Có biết không, mấy ngày hôm trước em bị người bắt cóc đấy."

"Anh rể em vì chị, liều mạng muốn cứu em trở về."

"Nói cho em biết một bí mật."

"Chị, có thể đã yêu anh ấy rồi..."

Trong phòng rộng lớn, từ đầu đến cuối đều chỉ quanh quẩn giọng nói của một mình cô.

Ngoài cửa, Thi Vực nghiêng dựa vào trên tường, nghe được một chữ này, không khỏi giương khóe môi đẹp mắt lên.

Mấy ngày qua, lại khôi phục yên lặng như cũ.

Sau khi Thi Vực xông vào phủ tổng thống cứu Thẩm Chanh trở về, Mạc Cẩn lại sai người ta phong tỏa tin tức, không cho phép bất kỳ ai truyền đi, cũng không truy cứu bất kỳ sai lầm của ai.

Mà là phái người truyền tin truyền miệng cho Thi Vực: "Nếu như anh dám thương tổn cô ấy, tôi sẽ nhốt cô ấy một lần nữa, giam cầm cô ấy ở bên cạnh tôi. Hơn nữa, sẽ không dễ dàng để cho anh cướp đi."

Thi Vực đã làm xong chuẩn bị nghênh chiến Mạc Cẩn, không ngờ chờ tới lại là một câu như vậy.

Sau khi nghe lời thuộc hạ Mạc Cẩn mang tới, chỉ phát ra một tiếng cười nhẹ, cũng để cho người nọ mang một câu về cho Mạc Cẩn: "Người phụ nữ của tôi, vĩnh viễn chỉ có thể bị tôi giam cầm."

Giây phút này, Mạc Cẩn ngồi trên ghế sofa, cầm một tấm hình cũ trong tay.

Nhìn người phụ nữ mặc áo cưới đứng ở bên cạnh anh trên tấm ảnh, cười ôn nhu: "Tìm được một người phụ nữ rất giống em, anh cũng rất thích cô ấy .... Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác với người phụ nữ khác ngoại trừ em, em có thể trách anh không?"

Anh nói xong, lại cười: "Xem trí nhớ của anh này. Em vĩnh viễn đều cảm thấy hạnh phúc của anh là quan trọng nhất, sao có thể trách anh chứ."

Nghĩ đến người vợ lúc nào cũng chiếu cố quan tâm anh chu đáo, lại nghĩ tới ánh mắt dứt khoát của Thẩm Chanh khi chống đỡ mảnh sứ vỡ ở trên cổ anh, hai thân ảnh chồng lên ở trong đầu anh, không xua tan được.

Mạc Cẩn không khỏi lộ ra nụ cười khổ: "Đáng tiếc, cuối cùng cô ấy cũng không phải là em."

"Trong lòng cô ấy đã có chủ, chẳng thèm ngó tới anh."

"Trên thế giới này, chỉ có em mới có thể yêu anh như vậy."

"Không ngờ lần đầu tiên phản bội em, liền ăn đau khổ."

Anh đặt tấm hình ở vị trí trái tim, nhưng ảnh chụp lại không thể cho anh một chút nhiệt độ.

Nhẹ nhàng ôm lấy tấm hình kia, cẩn thận, sợ sơ ý một chút sẽ tổn hại góc cạnh vốn đã cũ kỹ kia.

Cuối cùng người đàn ông nắm trong tay quyền lực to lớn đó cũng lộ ra vẻ mặt yếu ớt, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào: "Xin lỗi .... anh rất nhớ em."

405. Chương 405: Lau nước miếng của ngươiCoverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Buổi sáng, Thẩm Chanh hiếm khi nằm ở trên giường thêm một lát.

Cô đã sớm tỉnh rồi, nhưng vẫn đang giả bộ ngủ, nhắm mắt lại, tay không tự giác với vào trong áo ngủ của người đàn ông bên cạnh, ôm eo của anh không chịu buông.

Thi Vực có một thắt lưng cường tráng, làn da có thể đụng đến đều cực kỳ tốt, Thẩm Chanh đột nhiên cảm thấy sờ lên rất thoải mái.

Lúc đụng phải làn da trên người anh, Thẩm Chanh rõ ràng cảm giác được thân thể của anh chấn động.

Ngay sau đó, tay của anh che phủ lên, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé không an phận này của cô.

Thi Vực cho rằng cô còn ngủ, cho nên động tác rất nhẹ, cũng không có đánh thức cô.

Thẩm Chanh hưởng thụ ôn nhu từ người đàn ông này có thể tùy ý thấy được này, khóe môi cong thành một hình cung ở nơi Thi Vực không nhìn thấy.

Buổi sáng là lúc tự chủ của đàn ông yếu nhất, cô lại vừa ôm vừa sờ như vậy....

Giống như có chút không tốt lắm.

Vì vậy, làm bộ trở mình, tiếp tục giả vờ ngủ.

Thi Vực cũng nghiêng người qua, ôm cô từ phía sau lại ngủ thêm một lúc, mới xoay người xuống giường.

Thẩm Chanh chợp mắt một lát, mới rời giường rửa mặt.

Lúc xuống lầu, bác sĩ tư nhân đang dỡ bỏ băng gạc cho Thi Vực.

Dỡ băng gạc xuống, vết thương trên cánh tay của anh đã khép lại, nhưng để lại một vết sẹo nho nhỏ.

Thẩm Chanh đi qua, dùng tay đụng vào, chân mày cau lại, "Lưu sẹo rồi."

Thi Vực đưa tay liền kéo lại tay của cô, một tay kéo cô vào trong ngực, để cô ngồi ở trên đùi của anh.

Cúi đầu, đối diện với tầm mắt của cô: "Anh không ngại."

"Nhưng em chú ý."

Vết sẹo này, lưu lại là vì cô.

"Dấu ấn của em, anh thích."

"...."

Thẩm Chanh không nói gì thêm, cũng không biết trúng phải gió gì, lại quay đầu, phủ môi lên vết sẹo của anh, hôn xuống.

Cô cũng không biết đây là một dạng biểu đạt gì.

Đợi đến sau khi làm hành động này, mới chợt nhận ra có cái gì đó không đúng.

Quả nhiên trong nháy mắt, ánh mắt Thi Vực liền trở nên nóng bỏng.

Thẩm Chanh biết mình đã đốt lửa, cũng không đợi cô đưa ra phản ứng, ngay sau đó liền bị anh hôn lên môi.

Cứ giam cầm cô ở trong ngực như vậy, hung hăng dây dưa với nhau.

Bác sĩ tư nhân rất cơ trí, giống như cực kỳ có kinh nghiệm dời ánh mắt về nơi khác, giống như là trong suốt.

Ông đã mắt điếc tai ngơ với khung cảnh này, nhưng nếu như dám nhìn lén bộ dạng nũng nịu của thiếu phu nhân.... Ông cứ chờ đào phần mộ cho mình đi.

Qua một hồi lâu, hai người mới kết thúc nụ hôn triền miên nồng cháy này.

Vào lúc này bác sĩ tư nhân mới xoay đầu lại, nhanh chóng dặn dò vài điểm cần chú ý ở trên mặt ăn uống của anh, cùng với tạm thời không nên đụng nước, hoặc là dùng lực mạnh linh tinh.

Sau đó nắm chặt cơ hội, vội vả chạy ra ngoài.

Lúc dùng bữa sáng, Thẩm Chanh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Thi Vực ngồi xem báo ở đối diện: "Buổi tối, mời Tần nhị thiếu và Diệp Tử đến ăn một bữa cơm đi."

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Tần Cận cũng bị thương bởi vì cô, cứ chẳng quan tâm như vậy giống như có chút không được tốt.

Hơn nữa Tần Cận bị thương, còn không biết Diệp Tử sẽ lo lắng thành như thế nào đâu.

Thi Vực cũng không ngẩng đầu một chút, lạnh lùng nói: "Bọn họ không muốn đến."

Không muốn đến?

Thẩm Chanh nhíu mày, "Tại sao?"

"Bọn họ muốn ở cùng một chỗ."

"Tại sao?"

"Thời gian yêu nhau say đắm."

"...."

Thẩm Chanh không nói gì, cuối cùng Thi Vực cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, môi mỏng nhẹ động: "Hơn nữa, bây giờ em thật sự muốn gặp người ngoài?"

Thẩm Chanh: "...."

Nếu Tần Cận biết sau khi mình bị thương vì giúp người, lại bị người nào đó quy về "Người ngoài", không biết có thể sẽ bị tức giận đến xù lông không.

406. Chương 406: Không thể tìm một địa phương có tình điệu?Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Thẩm Chanh cắn chiếc đũa, thấy vẻ mặt lạnh lùng của người nào đó trước mặt, không khỏi nở nụ cười.

"Muốn ở riêng với một mình em thì cứ nói thẳng đi!"

Thi Vực: "...."

"Anh không để cho người khác đến nhà của chúng ta ăn cơm, không phải cũng là bởi vì điểm ấy sao?"

"...."

Thi Vực đột nhiên nheo mắt lại, "Nhà của chúng ta?"

Thẩm Chanh nghe tiếng, đột nhiên liền không vui, sau đó nói: "À! Nói sai rồi, là nhà của anh!"

Cô cố ý nhấn chữ nhà cực kỳ nặng.

Nhìn thấy cô như vậy, Thi Vực lại đột nhiên giương môi cười, "Bữa cơm này có thể ăn."

Thẩm Chanh: "...."

"Bởi vì đây là nhà của chúng ta."

Thẩm Chanh: "...."

Thi Vực hiển nhiên là bởi vì một câu nhà của chúng ta kia mà tâm tình rất tốt, vì vậy gọi cuộc điện thoại cho Tần Cận, căn dặn người làm chuẩn bị bữa tối.

Sau khi thông báo xong, trực tiếp xoay ngang bế Thẩm Chanh lên, ôm cô đi lên lầu.

Thẩm Chanh nghi hoặc: "Làm gì?"

"Ngủ."

"Lúc này mới giữa trưa."

"Ngủ trưa."

"Trước kia anh đều không ngủ trưa...."

"Hôm nay ngủ."

"...."

Mà bên kia, nhà họ Tần.

Diệp Tử đang ở trong phòng ăn ăn bữa sáng, ăn ăn, lại nhớ tới câu "Ba tháng sau lên giường" kia.

Vì vậy, liền đỏ mặt.

Tần Cận tiến vào từ bên ngoài, thấy cô đang ngẩn người, liền đi qua trộm hương ở môi cô, sau đó dùng ngón tay lau khóe miệng dính vào chút sữa tươi của cô.

Diệp Tử định thần lại, mặt càng thêm hồng rồi.

"Em, trên môi của em có cái gì sao ...."

Cô lung tung lau lau ở trên môi mình, che dấu hốt hoảng của mình.

Tần Cận nhìn hành động nhỏ của cô, cười tùy ý, không đáp phản nói: "Một lát nữa ăn mặc chính thức một chút."

Diệp Tử không rõ nguyên do: "Mặc chính thức chút làm gì?"

"Hẹn hò."

"À, được."

Tần Cận ngồi xuống ở bên cạnh cô, hỏi cô định đi đâu, Diệp Tử không kịp suy nghĩ liền trả lời: "Khu vui chơi."

Vẻ mặt Tần Cận hắc tuyến, nói một câu: "Không thể tìm một địa phương có tình điệu ư?"

Nhưng Diệp Tử lại vô tội nói: "Em muốn đi khu vui chơi...."

Tần Cận: "...."

Vì nhân nhượng Diệp Tử, Tần Cận đành phải đổi địa điểm hẹn hò thành khu vui chơi.

Diệp Tử đổi một cái váy dài màu trắng, ngồi trên xe Tần Cận, đi khu vui chơi.

Quản lý khu vui chơi, đối với Tần Cận đã sớm như sấm bên tai.

Vừa nhìn thấy anh, trên mặt ông ta gần như cười thành một đóa hoa, thét to nói cấp dưới vừa miễn phí cho bọn họ, vừa đưa đồ ăn vặt.

Tần Cận không có hứng thú với những vật này, nhưng nghĩ Diệp Tử có thể thích, liền mày cũng không nhăn nhận hết toàn bộ.

Xưa nay anh luôn sống trong hoàn cảnh sao vây quanh trăng sáng, sớm đã thành thói quen với loại người khác a dua nịnh hót với anh.

Người khác đưa gì đó, anh luôn là tùy tâm sở dục, thích thì sẽ nhận, không thích liền từ chối.

Thấy anh không kháng cự đồ mình đưa, quản lý khu vui chơi cực kỳ vui mừng, liền nhân cơ hội đề xuất muốn mời bọn họ ăn cơm.

Nhưng, sau khi nhìn thấy Tần Cận lộ ra vẻ không kiên nhẫn, không thể không ấm ức bỏ đi ý nghĩ này.

Đối với miễn phí của giám đốc, Diệp Tử lại có chút không vui, cô nghĩ muốn mua vé.

Quản lý xoa xoa tay cười lúng túng: "Không có gì đáng ngại đâu Diệp tiểu thư, đây chỉ là mấy đồng tiền lẻ, Tần nhị thiếu chịu đến đây chơi, đã là vinh hạnh rất lớn của chúng tôi rồi. Cô xem, bên cạnh bao nhiêu người muốn vào để thấy phong thái của Tần nhị thiếu. Tóm lại Tần nhị thiếu vừa đến, chúng ta chỉ lợi nhuận chứ không thua thiệt."

Diệp Tử nghe tiếng, nhìn sang bên cạnh, chỗ bán vé quả nhiên tụ tập nữ sinh đủ loại sắc thái.

Trong đó phần lớn nhất, đều sẽ thỉnh thoảng liếc nhìn Tần Cận, sau đó thảo luận vài câu.

407. Chương 407: Không nghe thấy người phụ nữ của tôi nói muốn tính tiền?Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Thấy Diệp Tử nhìn sang bên này, bọn họ lập tức giả vờ ra một bộ dáng không có việc gì.

Quản lý vươn tay lau mồ hôi lạnh một chút.

Vị Diệp tiểu thư này, thật đúng là ra cho ông một vấn đề khó khăn.

Ông là một quản lý nho nhỏ, làm sao dám đánh bạo thu tiền của Tần nhị thiếu....

Nghĩ đến mình vừa mới nói "Mấy đồng tiền lẻ", ông vừa tức vừa lại muốn đánh miệng của mình.

Mình nói miễn cho Tần nhị thiếu mấy đồng tiền lẻ, không phải là gián tiếp xem thường Tần nhị thiếu à.

Ông nhìn về phía Tần Cận bên cạnh, không thấy sắc mặt của anh thay đổi gì, quản lý mới xem như cất trái tim trở về trong bụng.

Vừa định đón người vào, kết quả một tấm thẻ liền đưa tới trước mặt ông.

Quản lý nhìn thuận theo tấm thẻ, là tay thon dài của Tần Cận, và đầu ngón tay anh đang kẹp một tấm thẻ.

Tần Cận mở miệng nói: "Quét thẻ."

Vẻ mặt quản lý khó xử: "Này ...."

Tần Cận nhíu mày: "Không nghe thấy người phụ nữ của tôi nói muốn tính tiền sao?"

"Dạ, vâng." Quản lý nhạy cảm bắt được khó chịu của anh, miễn cưỡng nhận lấy thẻ.

Những lời này, không phải là ám chỉ cho tất cả mọi người biết, quan hệ của hai người đã thành định cục rồi ư.

Diệp Tử nghe được lời của Tần Cận, mặt chợt ửng hồng.

Tần Cận một phát kéo cô qua, cô dứt khoát vùi mặt vào trong ngực của anh.

Tần Cận kéo cô từ trong ngực ra, nhìn môi kiều diễm ướt át kia của cô, tâm không kiềm được nóng lên một trận, liền muốn hôn cô.

Nhưng .... vẫn nhịn xuống.

Vì vậy chờ cà thẻ xong, cánh tay mạnh mẽ của anh lại kéo Diệp Tử vào trong ngực một lần nữa, ngăn cách ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc điều tra của người khác, đi vào bên trong.

Diệp Tử nói muốn đi ngồi tàu lượn siêu tốc, Tần Cận nói được.

Lúc đi lên, Diệp Tử tràn đầy lòng tin, nhưng lúc thật sự ngồi lên, cô lại bị dọa đến không nhẹ.

Lúc đi xuống, sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra.

Tần Cận mím mím môi.

Anh cũng ngồi với cô, cảm thấy chỉ là có chút ý tứ, không ngờ cô sẽ sợ đến như vậy.

Nhưng nhìn thấy bộ dạng chưa tỉnh hồn này của cô, trong lòng lại cảm thấy rất không muốn, đành phải ngồi xổm xuống ở trước mặt cô: "Đi lên."

Diệp Tử ngẩn người một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm lên.

Quản lý khu vui chơi không có nói sai, Tần Cận vừa đến, quả thật là dẫn tới oanh động không nhỏ.

Có rất nhiều người đặc biệt mua phiếu đi vào, vì nhìn thấy Tần Cận - ông trùm trang sức này....

Rất nhiều phụ nữ trong lúc đang háo sắc, cũng không kiềm được quăng ánh mắt hâm mộ ghen ghét về phía Diệp Tử.

Diệp Tử bị các cô nhìn đến sợ hãi, nói thầm ở bên tai Tần Cận, "Hình như em không có đắc tội ai nha .... !"

Tần Cận gần như bị giọng điệu vô tội như vậy của cô chọc cười: "Làm người phụ nữ của tôi, em chính là đang đắc tội với người khác."

Diệp Tử nhíu mày: "Nhưng em không muốn đắc tội với người ta...."

Bàn tay to của Tần Cận phủ lên mông của cô, đỡ cô lên trên, ánh mắt sắc bén quét qua, người chung quanh sợ tới mức đều không dám nhìn tới đây nữa.

Lúc này anh mới chậm rãi mở miệng: "Ngoan ngoãn làm người phụ nữ của tôi là được rồi, đắc tội ai cũng không sợ."

"À ...." Diệp Tử ngoan ngoãn gật đầu.

Cô không biết mình muốn là cái gì, chỉ là đơn thuần muốn ở lại bên cạnh của anh thôi...

Sau khi ngồi tàu lượn siêu tốc, Diệp Tử không dám chơi trò khác nữa.

Vì thế hoạt động cả một buổi chiều liền thay đổi, Tần Cận ngồi ở bên cạnh, nhìn cô ngồi xuống ngựa gỗ xoay tròn một vòng lại một vòng.

Anh hoàn toàn không thèm để ý đến bên cạnh có bao nhiêu người đang nhìn anh, chỉ là ngừng tầm mắt ở trên người Diệp Tử.

Bên cạnh, phụ nữ quen biết hoặc không quen biết vây quanh từng tầng, líu ríu ồn ào.

"Đó chính là Tần nhị thiếu đúng không? Thật là đẹp trai!"

"Thôi đi, lau nước miếng của cô lại, đẹp trai hơn cũng không phải là của cô!"

408. Chương 408: Tiểu yêu tinh.Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Lời này khơi dậy bất mãn của người trước mặt: "Không phải của tôi, nhìn một chút còn không được ư?"

Lại có người vẻ mặt cực kỳ hâm mộ, "Cô xem anh ấy đối với bạn gái thật tốt, nếu như tôi là bạn gái anh ấy, nhất định chết cũng sẽ cam tâm tình nguyện...."

Mặc dù nói chỉ là nhìn một chút, nhưng vẫn không nhịn được lâm vào trong ảo tưởng.

Nhưng những lời này của cô, ngược lại dẫn tới đồng tình của người chung quanh.

"Phải đó, nếu để cho bạn trai tôi đến xem tôi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, khẳng định anh ta còn không nhìn được một phút."

Sau đó, đề tài của các cô quanh quẩn nhiều lần giữa ưu điểm Tần Cận và khuyết điểm của bạn trai mình, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.

Tần Cận nhíu mày, vừa định phát tác, lại trông thấy Diệp Tử xuống ngựa gỗ đi về phía anh.

Trong lúc âm nhạc dừng lại, cô đều sẽ chạy tới nói với anh một câu thêm lát nữa, giống như sợ anh nhàm chán.

Nhưng lần này cô không có nhanh chóng trở về, Tần Cận ném tàn thuốc, sờ sờ đầu của cô: "Còn không đi? Trận tiếp theo sắp bắt đầu rồi."

Diệp Tử hơi cúi đầu xuống, rầu rĩ "Ừ" một tiếng, nhưng vẫn không có nhúc nhích.

Phát giác tâm tình cô không tốt, Tần Cận nâng mặt của cô lên: "Sao rồi?"

Diệp Tử nhỏ giọng nói: "Thật nhiều người nhìn chúng ta ...."

Tần Cận cười hôn nhẹ vành tai của cô, nói nhỏ ở bên tai cô: "Anh tìm người mời bọn họ đi ra ngoài, cả khu vui chơi đều là của em."

"Đừng." Diệp Tử vội ngăn cản, "Chúng ta đi thôi, đã chơi rất lâu rồi."

"Không chơi nữa?"

"Ừ không chơi nữa."

"Vậy đi thôi."

Tần Cận dắt tay của cô, lôi kéo đi đến bên cạnh xe, không thèm để ý ánh mắt cực kỳ hâm mộ của mọi người chút nào.

*

"Thiếu phu nhân, ô mai cô muốn đến rồi."

"Ừ, để xuống đi."

Mấy ngày gần đây, Thẩm Chanh đối với ô mai yêu thích không buông tay, cách mỗi một lúc liền muốn ăn hai viên.

Người hầu vừa đưa ô mai tới, cô liền cầm một viên từ trong giỏ ra.

Lúc đang muốn ăn, lại nghĩ đến gì đó, đưa ô trong tay cho Thi Vực bên cạnh, "Ăn một viên."

"Không ăn."

Thấy anh không nhận, cô liền một ngụm ngậm ô mai lên miệng, cố ý tiến tới gần, lay động ở trước mặt anh.

Thi Vực thấy thế, ánh mắt nghiêm túc.

"Tiểu yêu tinh."

Mấp máy môi. phun ra ba chữ.

Thẩm Chanh lại dán dán lên trên người anh, đưa môi tới.

Thi Vực híp mắt lạnh, nhìn cô một lát, cuối cùng vẫn cúi đầu chiếm hữu cánh môi của cô, ngậm ô mai đi.

Sau đó, chậm rãi nhai, nuốt xuống.

Đám người hầu bên cạnh cảm thấy không thể tin được.

Tất cả người làm trong dinh thự, từ ngày đầu tiên tới nơi này làm việc, đều đã nắm rõ yêu thích của Thi Vực.

Anh thích, không thích, tất cả người làm đều nhớ cho kỹ, không dám có một chút sai lầm.

Cho nên mọi người đều biết, anh ghét nhất, là món chua chua.

Nhưng hôm nay, anh lại có thể đụng phải vào món chua chua đó!

Hơn nữa còn hưởng thụ như vậy!

Sắc trời dần dần tối đi, trên dưới dinh thự lâm vào bầu không khí bận rộn.

Bởi vì bình thường Thi Vực rất ít khi đãi khách, cho nên người làm đều thường rất nhàn nhã.

Hôm nay lại không giống, tất cả người hầu đều đang chuẩn bị bữa tối.

Cả trình tự đều tiến hành đâu vào đấy, công việc mỗi người ngay ngắn rõ ràng giống như dây chuyền sản xuất.

Lập ra thực đơn liền có hơn ba mươi thức ăn tinh phẩm, ngoài ra, còn có trái cây tươi và các loại quà vặt món điểm tâm ngọt vừa mới chở bằng máy bay tới đây.

Tất cả mọi người đều đang cảm thấy kinh thán vì cuộc sống xa hoa này.

Nghe nói khách tối nay là Tần Cận, bọn người hầu ở sau lưng nghị luận.

"Nghe nói Tần nhị thiếu sẽ đến, thiệt hay giả?"

"Thiếu gia căn dặn, còn có thể giả được sao."

"Tần nhị thiếu nổi tiếng ăn chơi phong lưu, tôi đã từng thấy anh ta ở trên báo chí, rất đẹp trai...."

"Một lát nữa có thể nhìn thấy người thật, suy nghĩ một chút liền cảm thấy kích động!"

409. Chương 409: Anh cũng muốn ăn một miếng.Coverter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Ngay vào lúc bọn họ nghị luận ầm ỉ, một chiếc xe thể thao Porsche lái vào từ bên ngoài.

Vòng qua bể phun nước hình tròn, xe giảm tốc độ, dừng hẳn ở trước tòa nhà.

Cửa xe kiểu xoay tròn ở hai bên từ từ mở ra, một người đàn ông cao ngất xuống xe trước.

Anh mặc tây trang chế tác hoàn toàn thủ công, đồng hồ Cartier màu đen nhánh trên cổ tay trái phản xạ ra ánh sáng quý khí, đôi giày da hàng hiệu sáng bóng, đẹp trai không thôi.

Bọn người hầu đều không kiềm chế được nhìn anh thêm vài lần, lại lặng lẽ nghị luận, nhưng không dám quá lộ liễu.

"Đó chính là Tần nhị thiếu đi?"

"Trừ anh ta ra thì còn có thể là ai? Dáng dấp anh ta thật là đẹp trai, nhìn còn đẹp hơn lúc tôi xem trên ti vi."

"Tôi thấy vẫn là thiếu gia của chúng ta tương đối đẹp trai."

"Khí chất không giống mà thôi! Nhưng, tôi đều thích cả hai luôn!"

"Nghĩ trong lòng là được rồi, đừng nói lung tung ...."

Sau khi Tần Cận bước xuống từ trên xe, bước đi đến bên kia, vươn tay đỡ Diệp Tử xuống xe, sau đó tự nhiên nắm chặt tay của cô.

Mặt Diệp Tử đỏ lên, nhưng cũng không có từ chối, hai người nắm tay, một trước một sau đi vào phòng khách, ngồi xuống ở dưới sự hướng dẫn của người làm.

Hai người vừa đến, Thi Vực và Thẩm Chanh liền đi xuống lầu.

Thi Vực vượt qua bậc thang cuối cùng đi xuống lầu, lạnh lùng liếc nhìn Tần Cận ngồi trên ghế sofa, "Thương thế sao rồi?"

"Sắp lành rồi."

Tần Cận dứt lời, mắt còn có thâm ý liếc nhìn Diệp Tử.

Diệp Tử bị anh nhìn đến khẩn trương, biết anh lại đang nói "Hứa hẹn" của cô, vì vậy cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của anh, ngay cả lỗ tai cũng đều phấn hồng, rất là đáng yêu.

Thẩm Chanh thật sự nhìn không được, phất phất tay ý bảo người hầu có thể mang thức ăn lên rồi.

Món ăn bày lên theo thứ tự, như là đã an bài tốt trước đó rồi.

Khi thấy người hầu bày cá tuyết hấp ở trước mặt Thẩm Chanh, Tần Cận không nhịn được trêu chọc: "Thiên vị chị dâu cũng quá rõ ràng đi?"

Thi Vực nghe tiếng, mặt lạnh liếc nhìn anh ta một cái: "Sao, có ý kiến?"

Tần Cận bưng chén Diệp Tử lên, gắp một khối cá tuyết lớn đặt ở trong chén của cô, mới cười: "Anh thích thiên vị như thế nào liền thiên vị như thế đó, hoàn toàn không có ý kiến."

Thi Vực thu hồi tầm mắt, quay đầu căn dặn nói: "Bảo phòng bếp làm thêm một phần."

Tần Cận cười nhẹ nghiêng mặt, nhìn Diệp Tử lịch sự ăn cá tuyết, tiến gần tới tựa đầu ở trên vai cô, "Anh cũng muốn ăn một miếng."

Da mặt Diệp Tử mỏng, giương mắt liếc Thẩm Chanh và Thi Vực một cái.

Thấy bọn họ cũng không có nhìn về phía bên này, mới chậm rì rì gắp một khối thịt cá tươi mới lên đưa tới trong miệng anh.

Lúc đưa đến một nửa, sực nhớ ra gì đó liền ngừng lại.

"Vết thương trên người anh còn chưa lành, không thể ăn hải sản."

Môi Tần Cận giương lên, chuyển môi qua bên tai Diệp Tử: "Chút vết thương này mà gọi là vết thương ư, không có ảnh hưởng gì."

Diệp Tử vừa nghe lời này, không biết nói sao liền liên tưởng đến trên một chút chuyện lộ liễu.

Vừa thẹn vừa lo lắng, bĩu môi nhìn anh, qua một lúc lâu cũng không nói ra lời.

Thi Vực coi như không thấy động tác giữa hai người, một lần tiếp một lần gắp thức ăn cho Thẩm Chanh.

Trong khoảng thời gian này, anh quen thuộc khẩu vị của cô, biết cô thích ăn thứ gì.

Tần Cận thấy thế, đương nhiên không thể rơi xuống hạ phong.

Giống như là đang phân cao thấp với Thi Vực, rất nhanh, trong chén liền chất thành núi nhỏ.

"Nếm thử xem ăn được không, nếu thích, thì đoạt đầu bếp của bọn họ về, ngày ngày làm cho em ăn."

Vừa gắp, còn vừa nói ra lời nói cạy góc tường trực tiếp.

Thi Vực không có chút phản ứng với lời của anh ta, chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt, mấp máy môi, phun ra hai chữ: "Mơ tưởng."

410. Chương 410: Hương vị của anh không tồi.Converter: tieuthuyetedit.com

Editor: May

Thẩm Chanh nghe lời đối thoại của hai người, không nhịn được cười lên một tiếng.

Công tử phong lưu Tần nhị thiếu, dùng cách này để đòi niềm vui của phụ nữ từ bao giờ vậy hả?

Thấy Tần Cận liếc nhìn, ý cười nơi khóe miệng cô càng sâu.

Cô cầm đũa lên, gắp một khối tôm đã bóc vỏ lên, đưa tới bên miệng Thi Vực: "Đến, ông xã...."

Quả nhiên, sau khi Tần Cận thấy, lập tức chuyển hướng Diệp Tử: "Anh cũng muốn!"

Diệp Tử không còn cách nào, đành phải học theo bộ dạng Thẩm Chanh, đút cho anh một khối tôm đã bóc vỏ, thành công ngăn chặn miệng của anh.

Lúc này Tần Cận mới cười hài lòng, vẫn không quên trộm hôn một chút trên môi Diệp Tử.

Mặt Diệp Tử xoạt một cái liền càng đỏ hơn.

Tần Cận tuyệt không ngại nhiều người, trực tiếp kéo cô đến trong ngực, xoa tóc của cô.

Nhưng bên này, vẻ mặt Thi Vực lạnh lùng, nhưng không có ăn tôm đã bóc vỏ trong tay Thẩm Chanh.

Thẩm Chanh thấy anh không ăn, liền thu trở về buông đôi đũa trong tay xuống.

Sau đó bưng nước trái cây lên, vừa uống một ngụm, Thi Vực liền lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nâng cái ót của cô, đầu lưỡi linh hoạt duỗi vào trong miệng cô.

Cuối cùng, lúc rời khỏi môi cô, vẫn không quên nặng nề mút vào một chút.

Thẩm Chanh không nói gì, nhìn anh ngồi ngay ngắn một lần nữa, làm giống như vừa rồi thật sự không phát sinh chuyện gì.

Cuối cùng Thi Vực khơi gợi lên một chút nụ cười nghiền ngẫm: "Hương vị không tệ."

"...."

Thẩm Chanh đương nhiên biết anh đánh giá không phải là nước trái cây, mà là hương vị của cô.

Cô ngồi xuống, nắm cả cổ của anh: "Hương vị của anh không tồi ...."

Nói xong, vươn tay cầm một quả nhỏ từ trong dĩa đặt trái cây, dùng miệng lột vỏ đút cho anh.

Diệp Tử: "...."

Thi Vực tĩnh mịch, cũng bởi vì một động tác này của cô, lửa trên người bị trêu chọc lên.

Cảm giác được biến hóa của anh, Thẩm Chanh không đùa với lửa, ngồi trở lại vị trí của mình.

Tần Cận thấy thế, chậc chậc hai tiếng: "Rốt cuộc vẫn là Thi thiếu và chị dâu biết chơi, nhìn xem, cực kỳ kịch liệt."

Thi Vực híp híp mắt, "Trước kia không phải chú càng biết chơi ư?"

"Khụ!"

Nghe Tần Cận giống như có thâm ý tằng hằng một tiếng, Thi Vực cũng không muốn nói thêm cái gì với anh ta nữa.

Thật ra tin tình cảm của Tần Cận quá nhiều, nhưng không ít đều là truyền thông đang thêu dệt vô cớ, gì mà hàng đêm đều đổi phụ nữ, trải qua đêm đẹp thực cốt với mỹ nữ.... linh tinh, thật sự quá nhiều.

Trước kia Tần Cận cũng không thèm để ý, nhưng hiện tại, tình huống không như vậy nữa.

Thi Vực uống một ngụm rượu đỏ, nói một câu với Thẩm Chanh: "Em và Diệp Tử trò chuyện, chúng tôi đi phòng sách nói chuyện chính sự."

"Ừ."

Thi Vực nói xong đứng dậy, liếc nhìn Tần Cận.

Tần Cận gật gật đầu, nói gì đó ở bên tai Diệp Tử, liền đứng dậy đi theo anh lên lầu.

Cửa phòng sách đóng lại, Thi Vực đi thẳng vào chủ đề: "Tôi có thể phải về thành Đô một thời gian ngắn, bên thành Giang này giao cho chú."

Tần Cận không hỏi nguyên nhân, chỉ là cực kỳ nghiêm chỉnh nói: "Tôi bận rộn nhiều việc ...."

Thi Vực hiếm khi nở nụ cười, trong lời nói lại mang theo ý vị uy hiếp: "Bận rộn? Vậy chú rút lui khỏi hạng mục mới."

Tần Cận: "...."

Cuối cùng, chuyện này vẫn nói thành trong tình cảnh Tần Cận khó chịu.

Tần Cận nghi ngờ nói: "Bên thành Giang này đang phát triển ở giai đoạn lên cao, sao đột nhiên nghĩ đến muốn đi về?"

Thi Vực cũng chẳng kiêng dè anh ta: "Đến lúc rồi."

Tần Cận nghe tiếng, trong nháy mắt sắc mặt liền trịnh trọng lên: "Có cần gì ở chỗ của tôi, cứ việc nói."

"Ừ."

Thi Vực gật gật đầu, xoay người đứng ở bên cửa sổ, đốt một điếu thuốc.

Nghĩ đến điện thoại nhận được vào lúc sáng, trong mắt của anh bị lệ khí phủ đầy, quanh thân lan tràn ra hơi thở nguy hiểm.

Có một số việc, đã tới lúc đi truy cứu rồi.

Nguồn: thichdoctruyen.com

Video liên quan

Chủ đề