Đứa trẻ 3 tuổi là nhân vật phản diện

HOT

Đang dịch

Nhóm dịch:

Hài HướcLãng MạnSủngTrọng SinhXuyên Không

Câu chuyện kể về một sinh viên đại học rất đỗi bình thường sống tại Seun Hàn Quốc, vì mắc một căn bệnh quái ác đó là ung thư tuyến tỵ nên qua đời ở một độ tuổi rất trẻ. Sẽ không có chuyện gì xảy ra khi cô xuyên không vào cơ thể một đứa trẻ ba tuổi trong một cuốn tiểu thuyết bị rớt đài mà cô rất thích đọc. Không những thế cô lại là cháu gái của một nhân vật phản diện. Liệu cô rồi sẽ đi về đâu trong thế giới mà bản thân lại chẳng thân thuộc chút nào?

Đọc thêm

Page 2

Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là một chiếc đèn chùm sang trọng treo lơ lửng trên trần nhà.

Một chiếc đèn chùm lớn như thế sẽ không bao giờ được treo trong căn phòng chỉ to bằng lòng bàn tay của tôi cả.

Ngay khi tôi nhìn thấy nó, tôi đã nhận ra.

“… Hóa ra là mình vẫn còn sống à.”

Nếu có thể, tôi muốn ném thật nhiều lời nguyền lên ai đó đến khi tôi hài lòng mới thôi, nhưng ngay cả điều đơn giản như thế tôi cũng không thể làm được.

Bởi vì giờ đây cơ thể này là của một đứa trẻ ba tuổi, thậm chí còn không thể nó còn chẳng thể phát âm các từ một cách chính xác, chứ đừng nói đến việc nguyền ai đó!

Tất cả những gì tôi có thể làm là cuộn tròn mình như lại như một chiếc bánh bao hấp và khóc như một đứa trẻ.

Tên tôi là Yoo Hyemin.

Không đúng, ý tôi là, Erylotte Astra mới phải.

Erylotte, một đứa trẻ chỉ mới ba tuổi mà đã sở hữu tính cách phản diện trong một cuốn tiểu thuyết bi kịch với độ khó cao nhất.

“Làm ơn cứu tôi với!”

Ba năm trước, tôi chỉ là một công dân sống ở Seoul rất đỗi bình thường nhưng vì căn bệnh quái ác chiếm lấy cơ thể tôi khiến tôi qua đời sau đó.

Căn bệnh đấy chính là ung thư tuyến tụy.

Khi tôi nhận ra bản thân mình mắc bệnh, tôi đã bỏ lỡ thời gian để điều trị nó. Tôi cố gắng níu kéo chịu đựng trong nhiều tháng, nhưng rồi tôi không thể chịu đựng thêm được nữa và chết.

Sau đó khi tôi mở mắt ra lần nữa…

‘Tôi đã ở trong cơ thể này.’

Một cơ thể bụ bẫm được quấn trong một chiếc chăn bé tí dành cho trẻ con.

Với bàn tay nhỏ và tròn trĩnh như bột bánh tráng.

Cơ thể của một ‘đứa trẻ sơ sinh’ theo nghĩa đen mà thậm chí còn không thể nói được những từ như ‘a’ hoặc ‘á’, ‘ô’ hoặc ‘ố’

Không một ai giải thích cho tôi, nhưng bản thân tôi đã linh cảm ra được điều gì đó.

‘Đó chính là xuyên không’

Một bối cảnh rất đỗi quen thuộc với tôi, người đã từng tiêu hết tiền tiết kiệm của mình vào trang Kakao.

Vì lẽ đó, tôi đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình.

‘Để xem, tôi xuyên không vào một đứa trẻ, đó chắc chắn là một công việc chăm sóc trẻ em.’

‘Căn phòng nơi tôi nằm trông rất sang trọng, và người cha của cái cơ thể bé tí này là một người quý tộc.’

‘… Ông ấy là Đại tướng hoặc là Hoàng đế.’

‘Ông là Công tước của vùng đất phương Bắc lạnh lẽo đến lạnh lùng, nhưng hẳn là ông ấy sẽ ấm áp với con gái mình mà, đúng không nhỉ?’

Dù sao thì tôi đã trở nên như thế này, nên tôi quyết định chuẩn bị thật vững vàng cho khoảnh khắc tôi gặp Cha mình.

Lý do tại sao tôi không chuẩn bị để gặp mẹ thì cũng bình thường thôi, trong hoàn cảnh như thế này thường sẽ không có mẹ.

Và mẹ tôi không đến tìm tôi nên tôi suy ra không có mẹ.

Dù sao tôi cũng đã cố gắng lắm rồi.

‘Cho dù có gặp bất cứ điều gì đáng sợ đi chăng nữa, tôi cũng sẽ cố gắng kìm bản thân mình lại để không phát ra tiếng khóc.’

[Thật thú vị khi con bé là một đứa trẻ không khóc sau khi gặp ta]

Thậm chí tôi còn tập mỉm cười nữa.

‘Aba? Baba? Dada? … Dwuke?’

[Trước sự dễ thương và thân thiện của tôi ông ấy đã bối rối]

Tôi thậm chí còn nghĩ kỹ cái tiêu đề cho trí tưởng tượng đó.

Và như thế, tim tôi cứ đập thình thịch chờ đợi ông ấy đến nhưng mà…

“Là đứa bé này à?”

“Vâng ạ, thưa ngài Công tước.”

… Người xuất hiện lại là ông nội của tôi.

‘Chẳng phải tác giả của cuốn tiểu thuyết này cũng không còn trẻ nữa sao?”

Chẳng lẽ bản gốc đã bị thay đổi?

Tuy nhiên ông ấy có một khí chất rất đáng sợ, rất ra dáng một ngài Công tước.

Công tước hỏi người phụ tá đi cùng với ngài.

“Ngươi bảo là nó chưa thể bộc lộ được khả năng của bản thân à?”

“Vâng ạ.”

“Chết tiệt.”

“Vậy tên của tiểu thư là gì ạ?”

Công tước thoáng chốc liếc nhìn tôi và nói bằng một giọng điệu không chân thành mấy.

“Erylotte. Gọi nó là Erylotte Astra đi.”

Lạ thật, cái tên đấy khiến tôi có một cảm giác rất quen thuộc.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ về cái tên đó, đột nhiên tôi nhớ ra.

Trong số những tiểu thuyết mà tôi đã đọc chắc chắn có một nhân vật mang tên đó.

Đó là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn được xuất bản trên một trang web miễn phí. 

[Tôi đã xuyên không vào cơ thể cháu gái của kẻ phản diện]

Đây là nội dung của cuốn tiểu thuyết được đơn giản hóa và gọi là [IPTVG].

[Tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường tại Hàn Quốc.]

Khi tôi có cho mình thêm một cuốn tiểu thuyết mà tôi thường thích đọc.

Tôi đã phải trải qua tất cả những khó khăn khi còn là trẻ mồ côi, nhưng hóa ra tôi là cháu gái của Công tước xứ Astra?

Công tước xứ Astra, một trong những kẻ xấu có thể gây áp lực đến cả Hoàng đế sao?!

Thay vì tôi cố chạy trốn vì sợ hãi, nhưng tôi lại trở nên gắn bó hơn với gia đình mình.

“Không thể giúp được gì khi mọi chuyện lại như thế này.”

Tôi phải lấy lòng hết các thành viên trong gia đình này và khiến bọn họ phải hối hận.

[Liệu tôi có thể đánh bại nữ chính gốc đã lấy đi mọi thứ từ tôi và thay đổi tương lai không?]

Vậy, có lẽ bạn đang nghĩ rằng Erylotte là “nhân vật chính sở hữu thêm một nhân vật.

Không, cô ấy là ‘nữ chính gốc’ và là em họ của nhân vật chính Dahlia.

Nói cách khác, vai diễn của tôi chính là đóng vai nữ chính gốc nhân vật phản diện.

Tệ hơn nữa đây lại là một vai phản diện được sắp đặt sẽ phải chết thảm hại vì quấy rối nhân vật chính thực sự.

“Vậy, người đàn ông vừa đặt tên cho tôi không phải là cha, mà là ông nội của tôi.”

Tôi đã cố gắng suy nghĩ một cách bình tĩnh, nhưng trái tim tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Nghĩ rằng tôi đang sở hữu một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết hy hữu!

Chuyện vô lý gì thế này?

Hơn nữa, cuốn tiểu thuyết này. từ lâu đã không được xuất bản.

Vâng, đúng vậy. Đây là một cuốn tiểu thuyết thất bại và bị dừng lại ngay giữa lúc xuất bản.

Khởi đầu khi cuốn tiểu thuyết này xuất bản cũng không tệ. Có khá nhiều độc giả đến vì họ bị mê hoặc bởi những âm mưu và sự quen thuộc của cốt truyện. 

Tuy nhiên, tất cả đã bị sụp đổ do sự phát triển kém cỏi của mạch truyện.

Lý do những độc giả còn ở lại và tiếp tục theo chân đến chương tiếp theo là vì bon họ muốn chứng kiến sự hung ác và hậu quả mà Erylotte phải chịu đựng.

Có lẽ tác giả cũng biết điều đó nên càng ngày càng thêm những tình tiết có hại cho Erylotte nhiều hơn.

‘Tóm lại, trong tương lai, tôi sẽ.’

1. Được đối xử như một người vô hình bởi vì tôi không được sinh ra với sức mạnh mà ông nội muốn.

2. Cha tôi đã ra chiến trường trước khi tôi được sinh ra và qua đời khi tôi khoảng bốn tuổi.

3. Vì tôi không có người giám hộ thích hợp, tôi sẽ phải đối mặt với đủ loại phiền toái trong gia đình.

4. Bị đen đi bởi sự ghen tuông của tôi, tôi sẽ quấy rối nữ chính và cổ tôi sẽ bị ứ lại. 

Trước khi tôi biết điều đó, cuộc sống của tôi đã được quyết định.

Đó là một bi kịch.

***

Ba năm đã trôi qua, giờ đây…

Tôi bò lên chiếc ghế với vẻ ủ rũ chán chường.

‘Lần này tôi cũng không thể trở lại thế giới trước kia của tôi được nữa.’

Hôm qua là ngày nguyệt thực.

Tôi đã mong chờ ngày này rất nhiều, vì tôi nghĩ đó là cách cuối cùng để tôi trở lại thế giới của mình, nhưng lần này tôi lại thất bại.

‘Đừng nói đến việc trở lại, tôi thậm chí còn không ngủ được một chút nào.’

Nhờ vậy mà tôi sắp chết vì buồn ngủ rồi.

‘Không, đừng. Đừng mà.’

Tôi lắc đầu và cầm lấy một cây bút màu.

Tôi đang học tại ‘Tháp thứ 12’ nơi mà hậu duệ không chính thống của gia tộc Astra sinh sống.

Bởi vì tôi được sinh ra ngoài tầm mắt của ông nội, ngay khi tôi được sinh ra, tôi đã sống trong tòa tháp này, mặc dù tôi là một hậu duệ mang trong mình dòng máu chính thống.

Nếu bạn lười biếng dù chỉ một giây, bạn sẽ hoàn toàn bị giáo viên ghim đấy.

Tôi nhìn giáo viên trong khi cầm cây bút chì màu.

Bàn dãy của chúng tôi, gồm có mấy đứa trẻ quý tộc độ dưới 7 tuổi, đang học thư pháp.

” Lần này, chúng ta sẽ thử viết một từ khó hơn nhé? ‘Kka-ma-deuk’.”

Tôi đã viết thư trên giấy theo yêu cầu của giáo viên.

[Kka-ma-deuk]

Vì cơ bắp nhỏ của tôi vẫn chưa phát triển, nên chữ viết của tôi rất cong.

Hừmm, tốt lắm.

Hóa ra bây giờ tôi có thể viết được tiếng Anh này.

Sau khi suy nghĩ, tôi nhìn xung quanh, và thấy những bức thư được viết bởi những đứa trẻ ngồi xung quanh tôi.

[Gae-man-deo]

[Kkyae-ae-deuk]

[Neo-it-j-ng].

Tôi lén lút che tờ giấy của mình và thêm viết thêm vào.

[Kkam-man-deukt]

Đây là kỹ năng mà tôi đã phát triển trong 3 năm qua.

Mặc dù tôi diễn cũng không phải quá tốt hay quá tệ.

Vì tôi không thể để bản thân mình quá nổi bật được

.

Chỉ khi đó tôi mới có thể tự do đi lại.

Việc thử được nhiều cách khác nhau để trở lại thế giới cũ cũng là điều tôi có thể làm bởi vì tôi đã được tự do làm điều mình muốn.

Giáo viên nhìn vào những bài viết của bọn trẻ và gật đầu.

“Chắc chắn đó là một từ khó. Trong số các câu thần chú chúng tôi học được lần trước, chúng tôi đã viết chữ Wi và chữ ‘Lot’, vì vậy ‘Kka-ma-deuk’ là.”

Trong khi lớp học đang diễn ra.

Cánh cửa đột nhiên mở ra và một người hầu vội vã bước vào.

“Một thông điệp đến từ lâu đài chính. Trưa mai có lệnh đưa bọn trẻ vào hoàng cung.”

“Chúng thần sẽ chuẩn bị”

Ngày mai chúng tôi sẽ lên đường xuất phát đến Main

Tại Lâu đài.

‘Cuối cùng ngày đó đã đến.’

Ngày mà con cháu của các hậu duệ chính thống và không chính thống của gia tộc sẽ được tập hợp lại để làm bài kiểm tra.

Bài kiểm tra này rất quan trọng.

“Từ đó, nó sẽ quyết định được thứ hạng của một con người.”

Ở Astra, gia tộc Villain rất đáng sợ, mọi thứ đều được quyết định bởi thứ hạng của một người.

Quyết định tất cả mọi thứ, từ tiền trợ cấp cho đến những căn phòng mà ta đang sống, và thậm chí là địa vị trong tương lai.

Vì vậy, mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cố gắng hết mình cho bài kiểm tra này.

Mặc dù điều đó không quan trọng với những đứa trẻ như tôi.

Làm sao mà những đứa trẻ thậm chí không thể đọc đúng được như này, lại có thể thi được chứ?

Nó chỉ là tập hợp số lượng người và sau đó quay lại.

Tuy nhiên, bọn trẻ rất phấn khích.

“Ta có thể nhìn thấy những hậu duệ chính thống không? Richmond, và Joshua.”

(t/n): hậu duệ không chính thống, ngoại trừ Erylotte, đã nói về hậu duệ chính thống bằng những lời lẽ kính trọng, thậm chí thêm cả Y [nim] cách gọi tôn trọng người/tựa đề của con cháu chính thất

“Ta thích Balzac nhất. Nhóc đó tuyệt thật! Là người nhỏ tuổi nhất ở Aura!”

Đối với những đứa trẻ có hậu duệ không chính thống, con cháu chính thống cũng giống như những người nổi tiếng.

“Họ không biết họ đáng sợ đến mức nào.

Trong [IPTVG], Erylotte suýt chết nhiều lần vì hậu duệ chính thống.

Thật quá khắc nghiệt đến nỗi Erylotte vốn là một người rất nhút nhát và dễ dãi lại trở nên ngày càng xấu xa.

Tôi đã nghĩ như thế khi có ai đó đẩy cái ghế mà tôi đang ngồi.

“Này, thứ phế vật.”

Nhìn lại thì thấy một thằng nhóc gầy đang cười khẩy mình.

Skinny là thằng nhóc đã quấy rối tôi dạo gần đây.

Bởi vì có tin đồn tôi đã bị gia đình ruột thịt bỏ rơi mình, đó là điều mà thằng oắt con đó muốn khiêu khích.

Chỉ cần nhìn vào nó, rõ ràng nó là một nhân vật phụ đặc biệt điển hình.

Tôi có thể dự đoán được hắn ta định nói gì.

Tôi có nghe nói mẹ hắn ta là một người bình thường?

“Mẹ cậu là dân thường, phải không?”

Thật là một cuộc sống thấp hèn.

“Đồ hèn hạ.”

Nó cũng không khác gì những gì tôi mong đợi, vì vậy tôi chẳng có gì phải ngạc nhiên cả, chỉ có sự buồn tẻ và chán nản.

Gã gầy nhom nhom giơ tay lên. Lần này đến lượt tôi ấn mạnh đầu vào đầu ngón tay hắn.

Tôi nói, “Chờ đã,” rồi nắm lấy ngón trỏ của Skinny, và giơ tay kia lên.

“Thầy ơi, thằng nhóc đó đang quấy rầy con!” [Thầy ơi, thằng nhóc đó quấy rầy con!]

Ngay lập tức, đôi mắt nghiêm khắc nhìn lấy chúng tôi.

Skinny đã vô cùng hoảng loạn

Khi những chuyện như thế này xảy ra, thường tôi phải là người nắm cổ áo và run rẩy khóc, nhưng bởi vì tôi đã méc thầy giáo khiến chính bản thân hắn ta mới là người hoảng loạn.

Các giáo viên đã đến ngay lập tức.

Họ nhìn chằm chằm vào chúng tôi và chẳng bao lâu mắt họ hẹp lại.

“Ngươi nghĩ là ngươi đang quấy rối bạn học cùng lớp với mình à? Ta thật sự rất thất vọng về ngươi, Timothy à.”

“Ta sẽ lưu ý vấn đề này. Ngươi tự nhìn lại bản thân mình đi.”

Skinny bị mắng tới tả, và phải viết 10 trang xin lỗi.

Tôi ngân nga khi thấy Skinny khóc trong khi viết lời xin lỗi.

Tôi biết phải làm gì vì tôi đã trải qua mọi chuyện khi còn là Yoo Hye-min và tốt nhất là nên nói về những kẻ bắt nạt vào những lúc như vậy.

Cái này.

Hơn nữa, tôi nghĩ tôi đã không làm gì trong ba năm qua?

Tất nhiên, trở lại thế giới cũ là ưu tiên hàng đầu của tôi, nhưng tôi đã chuẩn bị nhiều chiến thuật phòng ngừa khác nhau để đề phòng.

“Người thế nào rồi? Người thấy ổn chứ?”

Các giáo viên hỏi tôi tới tấp với ánh mắt dịu dàng trên khuôn mặt.

“Ôi trời.” [Đúng vậy.]

“Thật nhẹ nhõm.”

“Der là thế, người biết đấy. Gwandfader. Người ta nói việc đi về phía Tây ở Pena Commershal Bwusiness kiếm được rất nhiều tiền.” [Có đấy, bạn biết đấy.

Ông. Họ nói đầu tư vào kinh doanh thương mại Pena kiếm được rất nhiều tiền.]

Các giáo viên nhặt sổ tay của họ lên với đôi mắt lấp lánh.

“Công ty thương mại Pena.”

Xe buýt thương mại Pena.

Để một đứa trẻ có thể sống sót một cách an toàn thì sự giúp đỡ của người lớn là một điều rất cần thiết.

Vậy nên tôi phải giành được trái tim của các giáo viên bằng cách chia sẻ thông tin cổ phiếu độc đắc.

Tôi rất vui vì tôi nhớ được nội dung của cuốn tiểu thuyết.

“Sao người có thể thông minh đến như vậy chứ?”

“Candy. Người có muốn ăn kẹo không?”

“Ôi trời!

À, đúng rồi.

Có một chuyện mà tôi chưa nói.

Khi tôi còn là Yoo Hyemin, tôi đã làm trợ lý cho Quốc hội.

Tôi phục vụ một ông chủ rác rưởi, và chỉ có ba điều tôi học được ở đó.

1. Nếu phe phái mà bạn đang theo đuổi bị lung lay, đừng nhìn lại và thong thả như những con chim di cư đang hướng tới một phe khác. Cứ đi như đang đứng trên dây vậy.

2. Cách nói chuyện bằng cách tìm ra lỗi trong lời nói của người khác và tự trách mình để họ trông giống như những tên khốn.

3. Thói quen giống như gấu trúc giả vờ tốt với kẻ yếu, giả vờ tốt với kẻ mạnh, và làm cho bản thân trở thành kẻ đáng thương nhất.

Khi tôi sử dụng những kỹ năng mà tôi học được từ ông chủ đấy, tôi đã nghĩ,

Đây là K-Politics, các em.

Một ngày sau khi tôi hoàn toàn thất bại trong việc trở lại thế giới cũ

Tôi đã quyết định rồi.

Vì tôi đã ở đây, bằng cách nào đó tôi phải sống sót được.

***

Ngày hôm sau, vào buổi trưa.

Tôi đã đến lâu đài chính cùng với những đứa trẻ thuộc dòng dõi không chính thống.

Ngay khi bọn trẻ bước vào lâu đài chính, tất cả bọn trẻ đều bật khóc.

Những tượng điêu khắc của 11 vị thần chiếm toàn bộ bức tường khổng lồ.

Cũng có một cột đá lớn và đẹp đẽ.

Cũng như một tấm màn lộng lẫy được trang trí đầy vàng.

Đó là một cảnh tượng choáng ngợp.

“Đó chắc chắn là một cảnh tượng đáng sợ, nhưng-

Tôi liếc nhìn những con quái vật kỳ lạ đeo xích trước cổng.

Mắt chúng to và sắc đến nỗi chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Thật sự rất đáng sợ.

Đột nhiên, những cảm xúc non nớt và không ổn định của một đứa trẻ ba tuổi xuất hiện.

Tệ hơn nữa, đôi khi tôi cảm thấy như mình đã trở lại làm một đứa trẻ, không phải trong cơ thể mà trong tâm trí.

‘Có lẽ đó là hình phạt vì tôi không phải là nhân vật chính.’

Tôi đoán việc một đứa trẻ ở tuổi tôi sợ quái vật là chuyện bình thường. Tôi đã đi một bước nhanh để vượt qua những con quái vật đó một cách nhanh chóng.

Tôi vội vã đuổi theo những đứa trẻ còn lại.

Cơ thể của một đứa trẻ ba tuổi vẫn chưa phát triển được toàn bộ cơ bắp, vì vậy cho dù tôi có chạy nhanh cỡ nào đi nữa, cũng rất khó để theo kịp những đứa trẻ lớn hơn.

Các anh em.

“Ôi trời, mình sắp chết rồi.”

Tôi hầu như không thể theo kịp bọn trẻ đến điểm thi.

Một đứa trẻ hậu duệ gián tiếp, đứa bé đó đến đầu tiên, lẩm bẩm với khuôn mặt buồn tẻ.

“Cái gì đây, không có ai ngoài chúng ta à…”

Trong căn phòng, không có hậu duệ trực tiếp nào như những đứa trẻ mong đợi.

‘Tất nhiên là như vậy rồi.’

Hậu duệ chính thống là ‘những người quản lý’.

Những hậu duệ không chính thống là ‘những người được gọi’.

Đường phân chia rõ ràng, nhưng không tốt khi để hậu duệ chính thống và hậu duệ không chính thống cùng nhau làm bài kiểm tra.

Đó là bởi vì các hậu duệ gián tiếp thường cảm thấy sợ hãi và không thể hiện được kỹ năng của mình một cách chính xác.

“Cho dù kết quả có tốt đến đâu, mọi người sẽ không thèm để ý.”

Đó là lý do tại sao, đối với tôi, một hậu duệ chính thống phải thi cùng với các hậu duệ không chính thống, đây là tình huống tồi tệ nhất.

Nếu cha tôi mất vào năm sau.

Nghĩ lại mới thấy nổi da gà.

Hãy cố gắng đạt được kết quả tốt trong bài kiểm tra này bất kể thế nào đi chăng nữa.’

Ngay cả khi tôi không có khả năng mà ông nội muốn, tôi cũng phải thể hiện ít nhất là tôi có ích cho gia tộc này.

Những người lớn tuổi trông có vẻ hạnh phúc, có lẽ nghĩ rằng đó là một sự nhẹ nhõm. Mặt khác, những đứa trẻ nhỏ hơn đã bộc lộ sự thất vọng.

Ngay sau đó, các giám thị lần lượt bước vào.

” giám thị đang đến.”

Những đứa trẻ ngồi trên ghế lập tức đứng dậy.

Bầu không khí nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân chậm chạp đi từ bên ngoài cửa.

Cuối cùng thì.

Whoa.’

Nhìn thấy người đàn ông đang bước vào cửa, tôi thở hổn hển.

Một áp lực khủng khiếp đang trực trào trong ngực tôi.

Người đó khoác trên người một chiếc áo khoác đen làm từ lông thú.

Bộ đồ trang trí với đủ thứ đồ sang trọng.

Tuy nhiên, thay vì để ý trang phục sang trọng của người đó, điều đầu tiên nổi bật nhất chính là ánh mắt của người đàn ông.

Một cái nhìn đáng sợ dường như chứa đựng hết tất cả những điều xấu xa nhất trên thế giới.

Người đó là kẻ xấu xa nhất của thế giới này.

Công tước xứ Astra, ông nội tôi.

‘Thật tuyệt vời.’

Những đứa nhỏ hơn và thậm chí cả những đứa lớn hơn một chút, ngày càng trở nên nhợt nhạt hơn.

Mặc dù đó không phải là biểu hiện của sự phấn khích, các ngài giám thị đã quen thuộc với loại phản ứng này.

Một giám thị lên tiếng nói.

“Chúng ta sẽ bắt đầu bài thi kiểm tra ngay bây giờ.”

Rồi những người khác kéo xe đẩy ra. Trên những chiếc xe đẩy ấy có chứa một khung hình nhất định.

Vị giám thị đó giơ khung lên và nói.

“Đây là một đoạn trích từ một cuốn sách lịch sử được viết bằng ngôn ngữ cổ đại.”

….

“Ta sẽ cho người đưa ra các câu trả lời tương tự nhất với cách diễn giải mà các học giả đã tiết lộ.”

Vô cùng khó nhằn.

Ngôn ngữ cổ đại cực kỳ khó để diễn giải, và cho đến nay chỉ có một vài từ được tiết lộ.

‘Và bọn họ muốn chúng ta diễn giải thứ đó sao…

Những đứa trẻ mới bắt đầu học tiếng mẹ đẻ không thể giải quyết được những vấn đề này. Những đứa trẻ lớn hơn cũng giống như thế. Bọn họ

sắp bị suy sụp tinh thần.

Dù vậy, bài kiểm tra vẫn bắt đầu, và họ phải làm gì đó, dù đó là gì đi nữa.

Bọn trẻ cằn nhằn ghi lại những đoạn trích trên tờ giấy mà chúng được phát.

“Vậy… đây là.”

“Ừm, vậy từ này được phát âm như vậy.”

Dù bọn họ có cố gắng đến đâu đi nữa, cũng không có cách nào để vượt qua bài kiểm tra này.

‘Tất nhiên, tôi cũng sẽ không thể làm được có phải không?’

Tháng trước tôi mới bắt đầu học tiếng Anh. Ngôn ngữ cổ đại là một bảng chữ cái mà tôi chưa từng được thấy trước đây.

Dù vậy, tôi nghĩ tốt hơn là nên thể hiện sự nỗ lực hơn là chỉ đứng yên.

Tôi nhón chân để xem đoạn trích dẫn.

Các giám thị xung quanh đó thì thầm xung quanh tôi. 

“Đúng như dự đoán, bài kiểm tra này quá khó.”

“Tuy nhiên, mặc dù chỉ là một vài câu, nhưng hậu duệ trực tiếp có thể làm một cách dễ dàng.”

“Đó là bởi vì họ là con cháu trực tiếp. Họ không có lớp học ngôn ngữ cổ đại?”

Có vẻ như không ai mong chờ là có người nào đó sẽ đoán đúng.

Ông nhìn bọn trẻ với đôi mắt lạnh lùng và đứng dậy. Chắc ông ấy định rời khỏi đây vì nghĩ sẽ chẳng có đứa trẻ nào có thể làm được.

Lúc đó.

“vùng đất, nơi dawagon, rơi xuống nước mắt.” [vùng đất nơi con rồng ngủ thiếp đi.]

Mọi người đều chú ý đến tôi, người đang đọc đoạn trích dẫn đó.

Ông dừng lại và quét mắt qua tôi.

Đôi mắt của giám thị canh gác tại đó cũng to lên như thể mắt họ sắp lòi ra.

Họ vội vã mở cuốn sách và bắt đầu lật qua các trang sách.

“Vùng đất nơi con rồng ngủ. Sự diễn giải là đúng.”

“Thật lố bịch. Sao một đứa trẻ như vậy có thể đọc đúng được.”

Ừ, tôi biết mà.

Đó là một điều lố bịch.

‘Nhưng- Tại sao ngôn ngữ cổ đại lại là chữ cái tiếng Hàn?’

Video liên quan

Chủ đề