Nói trộm sổ hộ khẩu đương nhiên là đùa rồi. Một lúc lâu sau, Đường Nhân nói: “Em muốn về thăm trường cao trung. Tháng bảy, trong thành phố cực kỳ nóng. Thời gian nghỉ của cao trung và đại học khác nhau, hiện tại còn một tuần nữa mới đến kỳ nghỉ hè của trường tư nhân Gia Thủy. Trùng hợp là ngày thứ hai trong thành phố có mưa, buổi chiều trời đầy mây, mặc dù thời tiết còn chút khó chịu, nhưng đã bớt nóng, thoải mái hơn rất nhiều. Đang thời gian lên lớp nên trong sân trường cực kỳ yên tĩnh, cũng chỉ thấy vài người đi đi lại lại. Đường Nhân và Lục Trì đi xe taxi tới trường, mở cửa sổ ra dọc theo đường đi. Lúc đi ngang qua một đoạn đường, Đường Nhân đột nhiên nghiêng đầu sang nói: “Còn nhớ lần trước ở đoạn này, em nói anh đánh rớt thứ gì đó, anh phản ứng như thế nào nhớ không?” Lục Trì giương mắt nhìn, trí nhớ của anh đương nhiên rất tốt, nhớ lại phản ứng của mình khi bị cô chọc, quay mặt đi không trả lời. Đường Nhân nhìn anh cười. Da mặt nhẵn nhụi có thể thấy cả lông tơ, một đôi mắt đẹp với đồng tử sáng rực, như nhìn thấu người khác. Đường Nhân đưa tay tới bóp mặt anh, cười hỏi: “Có phải lúc đó em đáng yêu quá nên anh đứng ngây ngốc ra đúng không?” Lái xe mở miệng: “Đến nơi rồi. Bác bảo vệ và hai người họ nhìn nhau. Đường Nhân còn nhớ rõ bác bảo vệ, đương nhiên bác bảo vệ cũng nhớ rõ về Đường Nhân, người chuyên gây họa, thấy cô lại thì hỏi: “Tới tìm hiệu trưởng hả?” Cô tới đây đương nhiên không tìm hiệu trưởng, ở nhà nhìn đủ rồi, đến trường học nhìn làm gì nữa. Bác bảo vệ cho phép hai người vào trường. Trường học cực kỳ nghiêm khắc, giấy xin phép nghỉ phải có chữ ký của giáo viên chủ nhiệm mới được, đến phụ huynh cũng khó đi vào trường. Hai người tiến vào, Đường Nhân hỏi: “Đi tìm thầy chủ nhiệm trước. Học kỳ này Chu Thành không làm chủ nhiệm lớp đặc biệt nữa, mà chủ nhiệm lớp 11 khối tự nhiên, học kỳ sau lên lớp 12, nên bây giờ cần phải nắm vững kiến thức căn bản. Lần cuối cùng ông ta cảm thấy yên tâm thoải mái nhất chính là Đường Nhân và Lục Trì, chuyện học tập không khiến ông ta cảm thấy lo lắng. Ông ta không ngờ rằng được gặp lại hai nhân vật chính. “Thầy Chu. Cửa văn phòng không khóa, có thể nhìn thấy hết người bên trong, Chu Thành ngồi ở tận cùng bên trong, đang đọc sách. Chu Thành nghe giọng nói có chút quen, ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên đứng dậy: “Đường Nhân, Lục Trì? Hai đứa đến đây có chuyện gì
hả?” Chu Thành cười nói: “Lạ à nghen, thầy vừa nhớ đến hai đứa thì hai đứa đã xuất hiện trước mặt thầy, còn mang cái gì đến nữa đó. Mặc dù năm đó Chu Thành mới chuyển đến trường, nhưng thành tích lớp đặc biệt tương đối xuất sắc, nên lời nói của ông ta cũng có trọng lượng. Hiện tại trong văn phòng, không có một ai có kinh nghiệm dày dạn hơn Chu Thành. Sau khi tán gẫu một lúc lâu, Chu Thành nhìn đồng hồ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hiện tại thầy đang chủ nhiệm một lớp, tính tình khá ngang bướng, thầy cảm thấy đường xa đại học cũng khá nhiều, tâm tư phần lớn không đặt vào việc học, Đường Nhân, em có hứng thú đến lớp thầy diễn thuyết không?” Có vài học sinh ngồi ngoài cửa sổ thấy thầy chủ nhiệm tới, lập tức ngồi thẳng ngay ngắn. Bọn họ còn thấy sau lưng thầy chủ nhiệm có hai người lạ mặt, trong trường học làm gì có ai trông đẹp mắt như hai người đó, đến từ đâu đây? Cho nên Chu Thành vừa nói xong, thì cả lớp bắt đầu xôn xao. Đường Nhân còn chưa bắt đầu nói chuyện, thì bên dưới đột nhiên có người giơ tay hỏi: “Học tỷ, người bên ngoài là bạn trai chị đúng không?” Cô khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, là chị theo
đuổi anh ấy. Xem video có thể thấy là năm đó có học sinh lén quay phim lại. Cô trèo xuống, không chỉ như thế, còn có cả lần cô phát biểu trước toàn trường cũng bị đăng lên. Cô không ngờ có người lén quay phim, đối với cô mà nói thì đó là một hoài niệm. Đường Nhân đặt điện thoại di động xuống, trả lời: "Là chị. "Học tỷ, chị cũng to gan dữ, cái gì cũng dám nói, em hâm mộ chị lắm
đó. Người ta muốn thành tích có thành tích, muốn nhan sắc có nhan sắc, cái gì cũng có. Đường Nhân cao giọng: "Trong lớp có ai yêu sớm chưa?" Mỗi độ tuổi, một lớp đều có học sinh yêu sớm, lớp tự nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là bọn họ lén lút yêu đương, không dám công khai lộ liễu như trong clip. Đường Nhân nói tiếp:
"Chị không phải là muốn quản chuyện của mấy em, trước kia mặc dù thành tích chị khá tốt, nhưng môn vật lý lại là môn chị yếu nhất, ảnh hưởng không ít đến điểm thi, vậy mà Lục Trì- bạn trai chị lúc nào cũng đạt tối đa môn vật lý, khi bắt đầu theo đuổi anh ấy, cũng là lần đầu tiên chị lấy cái cớ mượn bài thi môn vật lý của anh ấy... Đường Nhân cũng không giấu trong lòng: "Như lúc đầu chị đã nói, chị muốn học cùng một trường đại học với anh ấy, thay vì phải lén lén lút lút yêu đương ở cao trung, thì chi bằng được quang minh chính đại ở đại học có phải hay hơn không. Chu Thành cũng mặc kệ cô nói tùy thích, chỉ cười híp mắt. Ông ta đi ở phía trước, không thấy được động tác lén lút của Đường Nhân và Lục Trì ở phía sau, nhưng học sinh trong phòng học lại có thể thấy rõ ràng, cực kỳ hâm mộ. Bọn họ vẫn bị cho là con mọt sách, nhưng so với người khác thì bọn họ sống thoải mái hơn nhiều. Sau khi quay về văn phòng một lúc thì Đường Nhân và Lục Trì chào tạm biệt Chu Thành. Ra khỏi tòa nhà cao trung, Đường Nhân lập tức kéo Lục Trì vào bên trong một con hiểm nhỏ, rồi sau đó vội vàng hôn anh, giọng nói mơ hồ: "Người khác cũng biết rõ chuyện của bọn mình. Ở phía này của trường học có rất ít người lui tới, nhất là bây giờ đang là giờ lên lớp, càng không có ai đi qua bên này. Tay anh không kìm được chui vào trong áo cô. Tay anh vừa đụng phải cáieo mềm mại, thì có tiếng bước chân truyền đến ở cách đó không xa, càng ngày càng gần, đang đi về phía hai người bọn họ. Lục Trì thu tay lại, cúi đầu sửa sang lại quần áo cho cô. Đường Nhân khẽ thở hổn hởn, cánh môi đỏ tươi, phảng phắt màu anh đào, đuôi mắt sắc quyến rũ, khiến người khác không dời mắt đi được. Hai người đi ra khỏi con hẻm như không có gì, nhưng trong lòng vẫn có chút giậtmình, dù sao đây cũng là trường học. Mới ra ngoài lập tức đụng phải một người, là thầy giám thị. Đã bốn năm không gặp, thầy giám thị trong không khác là bao, có lẽ đang đi tuần tra. Thầy giám thị liếc mắt thấy hai người, có chút sững sờ: "Đường Nhân... Nhưng ông ta nhớ rõ từ trước đến nay Đường Nhân nói láo không chớp mắt, nói một đằng làm một nẻo, trước kia còn lo lắng vì là học sinh trong trường, nhưng bây giờ xem ra cái gì cũng không còn sợ nữa rồi. Đường Nhân bày ra vẻ mặt tội nghiệp: "Bọn em thật sự về thăm thầy chủ nhiệm mà. Thầy giám thị cũng không dám để Đường Nhân ở trong trường quá lâu, nên tìm cách mời hai người ra về, ngoài miệng còn nói lần sau nhớ đến Đường Nhân vừa đi, vừa đá cục đá. Lục Trì đột nhiên nắm chặt tay cô, thấp giọng nói: "Ngày mai... Ấn tượng về mẹ Lục Trì chỉ dừng lại ở trước cửa cao trung lần đó thôi, ký ức đó thật sự khiến cô nhớ mãi không quên, lần đầu tiên cô gặp một người có cử chỉ điên rồ đến như vậy. Trước kia cô đã từng nghĩ là sẽ không dám đến gần mẹ Lục Trì. Thấy cô không lên tiếng, Lục Trì trấn an nói: "Chỉ là ăn bữa cơm thôi. Bình luận |