Ghế phụ trên tàu là gì

Ngồi hành lang đi tàu hỏa Bắc - Nam
Do lượng hành khách đi tàu mùa hè tăng cao, nhiều người trên chuyến tàu tuyến Hà Nội - TPHCM sáng 13/6 phải trải chiếu hoặc ngồi ghế nhựa tại hành lang toa xe suốt gần 30 tiếng.


Chuyến tàu SE3 từ Hà Nội vào TPHCM ngày 12 và 13/6 có nhiều hành khách đi vé hành lang (vé phụ). Đây là loại vé bán thỏa thuận giữa nhân viên bán và hành khách. Những người không mua được vé nằm hoặc ngồi, vì quá gấp gáp đành phải mua vé phụ để đi tạm.


Nhân viên tàu bố trí cho hành khách chiếc ghế nhựa, trẻ em không có ghế phải ngồi lên lòng người lớn.


Việc đi qua đi lại của những hành khách khác khá bất tiện.


Hai cô gái này mang sẵn một chiếc chiếu trải ngồi ngay lối cửa vào toa tàu.


Hành lý và chủ cùng ở ngoài.


Ăn uống...


... và ngủ tại chỗ.


Mùi khó chịu từ nhà vệ sinh cuối toa khiến nhiều hành khách phải bịt mủi.

Hoàng Hà​

Báo Vietnamnet
:wall::wall:---------------

Các bạn đang chứng kiến cảnh đi trên chuyến tàu Bắc Nam SE 3 ngày 13/06/2009. Thế nhưng các bạn không nghĩ rằng cũng chỉ cách sau đó có 4 ngày tức là ngày 17/06/2009, tôi (TGiả) đã phải đi như thế này suốt gần 8 tiếng đồng hồ từ ga Huế về đến ga Diêu Trì - Bình Định.
Ngày hôm đó thật là ngày mà tôi kể lại với bà xã tôi: Ngày "lên voi rồi xuống chó".
Buổi sáng ngày 17/06/2009, tôi ra Phi trường Nội Bài đáp chuyến bay của Hãng Hàng không Vietnam Airline VN0241 bay từ Hà Nội vào Huế. Đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay nên cảm xúc thật sự là vừa hồi hộp, tò mò xen lẫn hãnh diện.
Các thủ tục ở sân bay thật không quá phức tạp như tôi nghĩ, rất nhanh chóng và thuận lợi. Máy bay thì là laọi Phi cơ nhỏ (70 chỗ ngồi) và cũng không có nhiều người trên chuyến bay này. Hàng ghế trên khoang máy bay còn trống rất nhiều. điều tôi lấy làm mừng là phong cách phục vụ của các tiếp viên hàng không rất nhiệt thành với khách hàng. Vì tò mò và vì muốn ghi lại đôi chút cảm giác trên máy bay mà tôi đã vi phạm vào một trong những quy định khi đi trên máy bay: đó là không tắt điện thoại di động, hơn nữa tôi còn lén dùng điện thoại quay khoảng không bên ngoài khi máy bay cất cánh. điều này rất nguy hiếm không chỉ cho tôi mà còn cho cả mọi người trên chuyến bay. Tôi hiểu điều đó và tôi nghĩ mọi người cũng sẽ nói điều đó khi biết tôi làm vậy. đúng không nào?hì.
Hạ cánh xuống sân bay Phú bài ở Huế an toàn. Tin nhắn đầu tiên tôi gửi cho bà xã và cậu bạn thân: "đã hạ cánh an toàn, Welcome to Hue". "Lên voi" là vậy. Sau đó tôi bắt taxi về thẳng ga Huế để tiếp tục chuyến công tác vào Bình Định.
Đây cũng chính là chặng đường tôi không ngờ tới trong chuyến đi này và tôi gọi nó là "xuống chó".
Tới ga Huế, được người quen của anh bạn mua sẵn cho một vé từ ga Huế đi ga Diêu Trì, Bình Định với lời nhắn: "hết vé nhưng may mắn mua được vé phụ cho em". Quá tốt, cảm ơn anh ấy rất nhiều vì tôi biết ngoài Hà Nội tôi đã không thể mua được vé như mong muốn (vé nằm điều hoà) ngay cả đến vé ngồi mềm cũng không còn. Tôi thì chưa bao giờ phải đi kiểu loại "vé phụ" nên cũng không hiểu cho lắm. Khi anh ấy đưa cho tôi chiếc vé, thấy có ghi Toa 8P, là Toa mà có các khoang giường nằm nên tôi cứ nghĩ chắc phụ có nghĩa là một khoang cũng nằm nhưng không được như chính.hì. Ngố nhỉ.
đợi tàu mãi hơn 3h đồng hồ vì chuyến tàu này chậm hơn so với dự kiến gần 1h. Âu đó cũng là chuyện thường ở phố Huyện mà. Riêng đối với ngành đường sắt VN, tàu hoả đến đúng giờ mới là chuyện lạ, hì. Tôi vẫn nhớ có câu chuyện "cười ra nước mắt" trên 24h về việc một ông khách đã làm đơn khiếu nại lên nhà Tàu vì tàu đến đúng giờ, chả là hôm ấy ông ta đến sau giờ tàu chạy 15 phút nhưng vì từ trước đến nay chưa bao giờ tàu chạy đúng giờ cho nên hôm ấy đến muộn mà ông ấy nghĩ vẫn còn thừa thời gian chán , vậy mà ...lỡ chuyến nên đâm ra kiện chỉ tại : tàu đến đúng giờ.
Còn tôi, khi lên tàu vào đúng toa 8p, thấy hành lang mát lạnh bởi hơi mát từ điều hoà toả ra khắp hành lang làm dịu đi cái nóng hừng hực bên ngoài. Thật sảng khoái và làm tôi nghĩ đến cảnh được nghỉ xả hơi rồi. Tìm mãi chẳng thấy "ghế phụ" đâu. Loay hoay mất 10 phút tìm ghế số 6 (trên vé ghi rõ: Ghế phụ SE3, ngày đi 17/06/2009, toa 8P, Tầng...., loại vé: Toàn vé, Ghế: 6. Thế mà không sao tìm thấy, toàn giường với giường làm gì có chỗ nào có ghế chứ, ghế mềm là laọi bét nhất trên tàu rồi mà ghế cứng cũng chẳng thấy đâu. Thấy mỗi đầu toa của tôi có mấy cái ghế nhựa vứt chỏng chơ, có cái còn gãy chân, cái có chỗ dựa cái thì không (loại ghế ngoài quán nước chè vỉa hè). Tôi nghĩ chắc là ghế cho các bác đi tàu lấy chơi ra ngồi hóng mát hay tán chuyện cho rôm. Nào ngờ..... Đó chính là "ghế phụ". Điều này được minh chứng rõ nét nhất là hình ảnh tôi cùng khoảng 6 người nữa cũng "như tôi" đang lơ ngơ tìm số ghế ghi trên vé. Huuuuu.
Lúc đó có cậu phụ Toa, nhân viên đường sắt phụ trách toa 8p đang vội vàng đi thu mấy chiếc ghế đó và phát cho từng người sau khi đã kiểm tra vé của chúng tôi, thiếu ghế, thế là có vé cũng không có ghế. Tội nhất là có 3 mẹ con nhà chị nọ cũng bất ngờ vì cảnh ghế phụ như tôi. Tôi thì may mắn được cậu nhân viên đưa cho chiếc ghế dựa lành lặn, còn 3 mẹ con chị ấy chỉ có 1 ghế 4 chân. Thấy vậy tôi cũng không lòng dạ nào ngồi khi nhìn cảnh 2 cháu bé cứ đứa ngồi đứa đừng. hai đứa thì quá nhỏ, đứa lớn mới khoảng 8 tuổi gì đó còn con em thì chạc tuổi con gái tôi: "chị lấy ghế này cho các cháu ngồi đi" tôi nhường chiếc ghế duy nhất của mình cho chị ấy. Tội nhất là cái chỗ ngồi cũng chẳng ra hồn. Hành lang thì chật, ngồi trước cửa phòng của người ta bất tiện vô cùng, đầu và cuối toa thì rộng hơn nhưng đều là khu vực WC và ...Thùng rác. Nhưng chẳng biết làm sao hơn.
Lặng lẽ kéo chiếc va ly với laptop trên vai đi qua toa 8 sang toa 7, vì tôi đã từng đi trên chuyến tàu như thế này nên tôi hiểu chắc chắn sẽ có chỗ thoàng hơn và có chỗ đứng thoải mái hơn khi mà mình không còn ghế nữa. Vẫn thấy cảnh tượng đó, cái cảnh ghế phụ đó ở toa tiếp theo. Toa 7 ngày hôm nay là toa của toàn bộ đoàn Thể thao Việt Nam, tôi không biết là môn gì hay dự giải gì nhưng nhìn thấy các em còn rất trẻ và đều khoác trên mình tuyển Việt Nam. Tôi có hỏi một em gái: đây là toa của đoàn thể thao Việt Nam hả em? Vâng ạ.
Có một điều tôi thấy không hài lòng thậm chí là thấy tủi thân. Khi đó tôi đứng ở cuối toa (cạnh thùng rác và khu WC) thấy các em trong đoàn TTVN ra vào tấp lập, mở cửa phòng lạnh chạy ra chạy vô nhiều lắm, thậm chí nhiều em còn bỏ cả phòng đấy để sang các phòng khác để chơi. Tôi chợt thấy cuối toa có gia đình nọ. 3 người, bố mẹ và con gái nhỏ khoảng 3 tuổi. Người bố cũng đã đứng tuổi khoảng tầm 40, người mẹ trẻ thì lấy dép ngồi bệt xuống sàn tàu, nhường chiếc ghế dựa cho chồng ngồi vì trên tay anh ấy là đứa con gái đang thiêm thiếp ngủ. Nhìn mái tóc cô bé bết mồ hôi dù có tí mát của điều hoà nhưng loà xoà trên trán (lúc đó tôi tiến tới khá gần) làm tôi nhớ tới khuôn mặt con gái tôi cũng với mái tóc thưa loà xoà trên trán. Thấy cháu bé ngủ thiêm thiếp trên tay người cha, mà thực ra không gọi là ngủ mà phải gọi là mệt lả đi trên tay cha mới đúng. Thương và nghèn nghẹn nơi cổ họng. Tôi cố nuốt một cái gì đó cho trôi nhanh. điều mà tôi thấy buồn là ngay cạnh đấy là một phòng lạnh mở toang với 6 giường chỉ có 2 người trong đó còn 4 cô cậu thanh niên nam thanh nữ tú của TT VN đã bỏ phòng sang bên phòng bạn trò chuyện rôm rả. Tôi có đến gần một cô bé đang đứng bên cửa sổ tàu ngắm cảnh. Tôi nói như thì thầm: "phòng kia là phòng của các bạn em hả?" Vâng, nhưng sao ạ? "Không, em có nhìn thấy cháu bé kia không?," tôi hất hàm về cặp vc nọ: "anh chỉ muốn nhờ em một việc, em có thể nói với các bạn em cho cháu bé đó nằm tạm vào phòng một lát cho cháu nó ngủ ngon giấc không?". Môt cái nhếch môi hay 1/6 nụ cười rồi chợt tắt. Tôi đứng đó và cô bé vẫn đứng đó. Chẳng ai làm gì và cũng chẳng ai nói gì nữa. Chợt nghĩ: hay mình là kẻ dỗi hơi, hay mình bao đồng hay tại sự đời vốn là thế. Thật buồn. Tôi quay trở lại Toa 8 của mình. Cũng may là lúc đó nhân viên nhà tàu đã tìm thêm được vài chiếc ghế mang đến, thế là có ghế. Nhưng đông quá. Tôi xách ghế quay lại Toa 7 để ngồi. vẫn cạnh cái khu WC và thùng rác. Vẫn cô bé vận động viên đứng toạ cửa nhìn cảnh đất trời, nhưng lúc này tôi không còn có thiện cảm dành cho một chút nào. Đời thật chớ trêu làm sao. Ngồi chưa ấm chỗ tôi muốn đi vệ sinh, để ghế đó vào phòng Wc chưa đầy 3 phút, nói tục tí: tè chưa xong bãi đã ra vì lo cái valy bên ngoài. Ra thì thấy ôi thôi mất ghế, ai lấy thì không sao chứ lại thấy ngay cái bản mặt "con giời đánh" (xin lỗi là đã gọi vậy) nó chồm hỗm ngồi nghe phone tai điện thoại vừa cắm sạc pin mới điên chứ, đã vậy mặt nó nhơn nhơn và chân tay nhún nhẩy kiểu "sành điệu". Nóng mặt tôi muốn chửu ngay vào mặt nó cho bõ tức, tức cả cái chuyện lúc nãy nó vô tâm. May mà nhịn lại đấy: "em gái à, lát nữa không ngồi thì nhớ trả lại ghế nhé". Nó không trả lời chỉ gật gật cái đầu như kiểu "hiểu rồi, ông khốt ạ". Điên thế không biết. đứng mãi mà nó cũng không chịu tả ghế, phòng nó thì máy lạnh để không, giường màn đầy đủ, còn thân mình thì...huuuu. Vừa may thấy nó đứng lên vào phòng , tưởng có ghế ai dè lại thấy con bạn nó nhảy ngay ra ngồi lên ghế. A kay ngủ trên lưng Cú rồi. 100 thằng thanh niên có đến 99 thằng chết về bệnh sĩ. Mình không muốn thiên hạ chửu mình ngu. Mà đây cũng là quyền lợi chính đáng của mình. Dự định tiến đến cho một bài đạo đức, nào là: cái ghế mà các em đang ngồi đáng giá 152.000 đồng đó, nó chỉ bằng 1/5 cái vé em có khi nằm phòng lạnh nhưng nó là chỗ dựa duy nhất cho chúng tôi những người đi trên chuyến tàu này với cái gọi là vé tàu ghế phụ, nào là các em cần quan tâm hơn đến những người khác, nào là cần biết lá lành đùm lá rách, nào là chuyện cháu bé , nào là... ôi vvv...vvvv.... Nhưng thế nào mình lại không làm vậy. Vẫn đứng nguyên bất động và vô cảm , anh mắt nhìn khinh bỉ. và thôi. Bỏ ra đầu toa hút điếu thuốc lại thấy ngay mấy chú thanh niên TTVN len lén ra theo, dấm dúi hút trộm thuốc lá. Khổ sở và lén lút đến tội.
Thấy nhân viên trên tàu tiến đến mình: "anh có cần chỗ nằm không?" Biết mà, kiểu "chăn dắt" đây. Ok. Dúi vào tay tờ 50k. Thế là có ngay một "gười nằm máy lạnh" cho 4 tiếng còn lại. Biết là tiêu cực nhưng: đời là thế.
Nhắn tin cho Bà xã: anh đã thoát khỏi cảnh "trâu chó" rồi em ạ. Haaaaaaaa.
Chuyện được ghi lại khi đọc bài viết trên báo VNEXPR

 

Ghế phụ tàu hỏa giá bao nhiêu?

1.3. Giá vé tàu hỏa.

Ghế cũng tậu hóa như thế nào?

“Ngồi cứng” là ngồi ở toa ghế cứng, để phân biệt với toa nằm, hay “ngồi mềm”. “Ngồi cứng” là thứ hạng thấp nhất, có giá rẻ nhất và đương nhiên mức tiện nghi kém nhất. Khách của hạng vé này đa phần là người nghèo, hoặc đi chặng ngắn; hoặc vào những thời điểm đông khách, chậm chân không mua được vé nằm hay ngồi mềm.

NML56 là gì?

Loại vé tàu SPT2 ngồi cứng điều hòa có ký hiệu: NCL và ngồi cứng không điều hòa NC. Loại vé tàu SPT2 ngồi mềm điều hòa có ký hiệu: NML56V, NML56, NMLV, NML64V.

Loài chó AnLT1v là gì?

Loại vé tàu SE3 nằm khoang 4 điều hòa: Có 2 tầng với ký hiệu, AnLT1 và AnLT1v là giường nằm tầng 1; AnLT2 và AnLT2v giường nằm tầng 2.