Hướng dẫn trò chơi vương quyền 4b

350 tội nghiệp làm sao. Một nhúm lông lưa thưa cứng quèo không đủ để che đi đám da thịt màu hồng nhũn nhẽo bên dưới chiếc cằm xệ của ông. Thứ trước mặt ta không phải là người đàn ông đó, ả nghĩ, mà chỉ là tàn tích còn lại của ông ta thôi. Ngục tối đã lấy đi tất cả sức mạnh của ông ta. Và cả con dao cạo của Quỷ Lùn nữa. "Ông bao nhiêu tuổi rồi?" Cersei đột nhiên hỏi. "84, hy vọng thái hậu vừa lòng." "Một người trẻ hơn sẽ khiến ta hài lòng hơn đấy." Ông già liếm môi. "Thần mới chỉ 42 tuổi khi được Hội Đồng Học Sĩ bầu chọn. Kaeth đã 80 tuổi khi được chọn, còn Ellendor thì đã gần 90. Chức vụ mới khiến họ lo lắng, tàn tạ và nhàu nhĩ, và cả hai đều chết trong năm đầu thăng chức. Tiếp theo là Merion mới chỉ 66, nhưng đã chết vì cảm lạnh trên đường tới Vương Đô. Sau đó vua Aegon yêu cầu Citadel gửi tới người trẻ hơn. Ông ấy là vị vua đầu tiên tôi phục vụ." Và Tommen sẽ là vị vua cuối cùng. "Ta cần một thứ thuốc nào đó giúp ta dễ ngủ hơn." "Một cốc rượu trước khi đi ngủ sẽ…" "Ta cần thứ gì đó mạnh hơn. Thứ gì đó khiến ta không mộng mị nữa." "Thái… thái hậu không muốn mơ sao?" "Ta vừa nói gì ông không nghe được à? Có phải tai ông cũng trở nên vô dụng như cái thứ trong quần ông rồi không? Ông có thể chế cho ta một loại thuốc như vậy không, hay ta lại phải gọi Lãnh chúa Qyburn đến cứu cánh cho một thất bại nữa của ông?" "Không, không cần phải nhờ... nhờ đến Qyburn đâu ạ. Giấc ngủ không mộng mị. Người sẽ có loại thuốc đó."

351 "Tốt. Giờ ông có thể đi rồi." Tuy nhiên khi ông già quay ra cửa, ả gọi giật ông lại. "Một việc nữa. Citadel dạy các ông những gì về thuật tiên tri? Liệu người ta có thể dự đoán tương lai không?" Người đàn ông già nua có vẻ ngần ngại. Một bàn tay nhăn nheo mò mẫm lần lên cổ như để vuốt chòm râu đã không còn ở đó nữa. "Liệu có thể dự đoán được tương lai không à?" ông chậm chạp nhắc lại. "Có thể. Có một số bùa chú trong những cuốn sách cổ… nhưng thái hậu nên hỏi là "Chúng ta có nên xem trước tương lai không?’ Và với câu hỏi đó, thần sẽ trả lời là ‘Không.’ Một số cánh cửa tốt nhất cứ để nó đóng thì hơn." "Vậy đừng quên đóng cửa cho ta khi ông ra ngoài." Ông già đó cho ả câu trả lời cũng vô dụng như ông ta vậy. Lẽ ra ả phải biết trước điều đó rồi mới phải. Sáng hôm sau, thái hậu cùng Tommen ăn sáng. Thằng nhóc tỏ ra ngoan ngoãn hơn; có vẻ việc đánh phạt Pate đã phát huy tốt nhiệm vụ của nó. Họ ăn trứng ốp, bánh mỳ nướng, thịt xông khói và vài quả cam đỏ vừa được thuyền mang từ Dorne tới. Con trai ả đem theo cả mấy con mèo. Khi quan sát lũ mèo nô đùa quanh chân cậu bé, Cersei cảm thấy khá hơn một chút. Ta còn sống thì sẽ không có chuyện gì xảy ra với Tommen cả. Ả sẽ giết một nửa số lãnh chúa ở Westeros và toàn bộ đám dân đen nếu đó là việc phải làm để bảo vệ con trai ả an toàn. "Con đi với Jocelyn đi," ả nói với cậu bé sau khi họ ăn xong. Sau đó ả truyền gọi Qyburn. "Phu nhân Falyse vẫn còn sống chứ?" "Vâng, vẫn còn sống. Nhưng có lẽ không được... thoải mái cho lắm." "Ta hiểu rồi." Cersei suy nghĩ một lúc. "Gã Bronn đó... Ta không thể nói ta thích một kẻ thù ở quá gần như vậy. Mọi

352 sức mạnh của hắn đều có được từ Lollys. Nếu chúng ta đưa chị gái của cô ta lên làm…" "Chao ôi," Qyburn nói. "Thần e là phu nhân Falyse không còn khả năng trị vì Stokeworth đâu. Thực ra là đến tự ăn cũng không làm được nữa. Thần đã nghiên cứu được khá nhiều thứ từ cô ta, thần rất vui mừng vì điều đó, nhưng mỗi bài học đều có cái giá của nó. Thần hy vọng đã không làm quá so với lời chỉ dẫn của thái hậu." "Không hề." Dù ả định làm gì thì lúc này cũng đã quá muộn. Chẳng có tác dụng gì khi cứ nhắc đi nhắc lại những điều đó. Có khi cô ta chết đi lại tốt hơn, ả tự nhủ. Cô ta sẽ không muốn sống mà không có chồng. Dù hắn là gã đần độn nhưng con ngốc Falyse có vẻ thích hắn. "Vấn đề nằm ở chỗ khác. Đêm qua ta có một giấc mơ kinh khủng." "Con người đều trải qua sự đau khổ, và không chỉ một lần." "Giấc mơ này liên quan đến một người đàn bà ta đã gặp khi còn nhỏ." "Một phù thủy rừng rậm chăng? Hầu hết bọn họ đều vô hại. Họ biết một chút về thảo dược và thuật đỡ đẻ, nhưng còn lại thì..." "Mụ ta không đơn giản như vậy đâu. Cả nửa cư dân Lannisport từng tới gặp mụ ta để xin bùa mê và thuốc. Mụ ta là mẹ của một lãnh chúa nhỏ, một lái buôn giàu có được ông nội ta nâng đỡ. Cha của lãnh chúa này tìm thấy mụ ta khi đang buôn bán ở phương đông. Một số người nói mụ ta bỏ bùa ông ấy, nhưng có vẻ thứ mùa mê duy nhất mụ ta sử dụng là thứ nằm giữa hai chân. Mụ ta không phải lúc nào cũng xấu xí và gớm ghiếc, mọi người nói vậy. Ta không nhớ tên người phụ nữ đó. Nó khá dài, một cái tên lạ lẫm của người phương đông. Dân chúng thường gọi mụ ta là Maggy."

353 "Phù thủy máu ư?" "Đó là cách các ông gọi họ à? Bà ta sẽ mút một giọt máu từ ngón tay ông và đoán trước được tương lai của ông như thế nào." "Ma thuật máu là thuật phù thủy đen tối nhất. Nhưng một số người cũng nói đó là phép thuật mạnh nhất." Cersei không muốn nghe điều đó. "Mụ phù thủy máu đó đưa ra những lời tiên tri. Ban đầu ta cười nhạo chúng, nhưng… mụ ta đã đoán trước được cái chết của một thị nữ của ta. Khi mụ ta đưa ra lời tiên đoán, cô bé đó mới 11 tuổi, khỏe mạnh như một con ngựa con và an toàn trong thành Rock. Nhưng ngay sau đó cô ta ngã xuống một cái giếng và chết đuối." Melara đã cầu xin ả đừng bao giờ nhắc đến những gì họ nghe được đêm hôm đó trong lều của mụ phù thủy. Nếu không nói về nó, chúng ta sẽ nhanh chóng quên thôi, và đó sẽ chỉ là một cơn ác mộng, Melara nói. Ác mộng không bao giờ trở thành sự thật. Khi đó cả hai còn quá nhỏ, và suy nghĩ đó họ đã tưởng là khôn ngoan. "Thái hậu vẫn còn thương tiếc người bạn thuở thiếu thời sao?" Qyburn hỏi. "Đó có phải điều khiến người suy nghĩ không?" "Melara ấy à? Không hề. Ta còn chẳng nhớ cô ta trông như thế nào. Chỉ là... mụ phù thủy biết ta có bao nhiêu đứa con, và còn biết về các con hoang của Robert cả một thời gian dài trước khi chúng được sinh ra. Ả nói ta sẽ trở thành hoàng hậu, nhưng một hoàng hậu khác sẽ tới..." Trẻ hơn và xinh đẹp hơn, mụ ta nói như vậy. "... một hoàng hậu khác, sẽ lấy đi của ta tất cả những gì ta yêu quý." "Và người muốn vô hiệu hóa lời tiên đoán này?"

354 Hơn tất cả mọi thứ trên đời, ả nghĩ. "Liệu có thể vô hiệu hóa nó không?" "Ồ, có chứ, tất nhiên rồi." "Làm thế nào?" "Thần nghĩ người biết giải pháp chứ." Đúng, ả biết. Ta đã biết từ lâu rồi, ả nghĩ. Ngay cả khi ở trong căn lều đó. "Nếu cô ta làm vậy, ta sẽ bảo em trai giết cô ta." Tuy nhiên, biết phải làm gì là một chuyện; nhưng biết phải làm như thế nào lại là chuyện khác. Ả không thể dựa dẫm vào Jaime được nữa. Một trận ốm đột ngột là tốt nhất, nhưng các vị thần hiếm khi đáp lại những lời thỉnh cầu như thế. Vậy thì làm thế nào? Một con dao, một cái gối, một cốc thuốc trụy tim? Tất cả các phương tiện đó đều có vấn đề. Khi một ông già chết trong giấc ngủ, sẽ chẳng có ai mảy may thắc mắc gì chuyện đó, nhưng một cô gái 16 tuổi chết trên giường chắc chắn sẽ dấy lên nhiều nghi vấn. Hơn nữa, Margaery chẳng bao giờ ngủ một mình. Ngay cả khi Ser Loras đang chết dần chết mòn, xung quanh cô ta vẫn có những tay kiếm túc trực ngày đêm. Tuy nhiên, thanh kiếm nào cũng có hai lưỡi. Ả có thể dùng chính những kẻ canh gác cho cô ta để hạ bệ cô ta. Chứng cứ phải thật thuyết phục để ngay cả cha Margaery cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp thuận xử tử cô ta. Việc đó sẽ không dễ dàng. Những người yêu cô ta sẽ không dám thổ lộ, vì biết điều đó đồng nghĩa với việc cả họ lẫn cô ta đều mất đầu. Trừ khi… Ngày hôm sau, thái hậu chạm mặt Osmund Kettleblack trong sân khi anh ta đang đấu kiếm với một trong hai anh em sinh đôi Nhà Redwyne. Là ai trong hai anh em thì ả không biết; ả chưa bao giờ phân biệt được hai người bọn

355 họ. Ả xem trận đấu tập một lúc, sau đó gọi Ser Osmund sang một bên. "Đi bộ với ta một chút," ả nói, "và nói cho ta sự thật đi. Ta không muốn nghe những lời khoác lác rỗng tuếch nữa, đừng nói về việc người nhà Kettleblack giỏi gấp ba lần các hiệp sĩ khác như thế nào. Điều đó sẽ được thể hiện qua câu trả lời của anh. Em trai Osney của anh, cậu ta có phải là một tay kiếm giỏi không?" "Rất tốt ạ. Người đã gặp cậu ấy rồi. Tuy không khỏe như thần và Osfryd nhưng cậu ấy ra đòn quyết định rất nhanh." "Nếu phải giao chiến với Ser Boros Blount, liệu cậu ta có thể thắng không?" "Boros Bụng Bự ấy à?" Ser Osmund cười như nắc nẻ. "Ông ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? 40? Hay 50? Lúc nào ông ta cũng nửa say nửa tỉnh, say xỉn và béo ú. Nếu ông ta đã từng biết đánh nhau thì hẳn là giờ đã quên hết rồi. Vâng, thưa thái hậu, nếu phải giết Ser Boros thì Osney có thể hoàn thành nhiệm vụ đó nhanh chóng. Sao vậy ạ? Có phải Boros vừa làm điều gì phản nghịch không?" "Không," ả nói. Nhưng Osney thì có đấy.

356 BRIENNE Họ đi qua cái xác đầu tiên cách ngã tư khoảng một dặm. Cái xác lủng lẳng dưới một cành cây chết, thân cây đen lại và chằng chịt vết sẹo do sét đánh. Lũ quạ ăn xác thối đang rỉa mặt anh ta, còn lũ sói thì mở tiệc trên hai bắp chân lủng lẳng gần mặt đất. Bên dưới đầu gối của cái xác chỉ còn lại trơ xương và giẻ rách… cùng với một bên giày bị nhai nát, một nửa ngập trong bùn và rêu mốc. "Trong miệng anh ta có cái gì vậy?" Podrick hỏi. Brienne phải cố gắng lắm mới có thể nhìn cái xác. Mặt anh ta xanh xám và nhợt nhạt, còn miệng thì mở to và sưng phồng. Ai đó đã nhét một hòn đá trắng lởm chởm vào miệng anh ta. Một hòn đá, hoặc là… "Muối," Septon Meribald nói. Đi được năm mươi thước nữa, họ thấy cái xác thứ hai. Lũ động vật ăn xác thối đã xé nát anh ta, vì thế những phần còn lại của cái xác vung vãi trên nền đất bên dưới một chiếc thòng lọng cũ sờn treo trên cành một cây du. Brienne suýt nữa đã bỏ qua cái xác, nếu Chó không đánh hơi thấy và sục vào cỏ để ngửi cho kỹ hơn. "Mày ngửi thấy gì thế, Chó?" Ser Hyle xuống ngựa và đi theo con chó, sau đó tìm được một cái mũ nửa đầu. Đầu lâu của người bị giết vẫn còn ở nguyên trong đó cùng với lũ giòi và bọ cánh cứng. "Thép tốt," anh ta tuyên bố, "và không bị bẹp nhiều cho lắm, nhưng hình con sư tử thì đã mất đầu. Pod, cậu có muốn một chiếc mũ giáp không?" "Không phải cái đó. Cái đó toàn giòi bên trong." "Rửa đi là được, nhóc ạ. Cậu tính toán như con gái vậy."

357 Brienne cau mày nhìn anh ta. "Cái mũ to thế, làm sao nó đội vừa." "Thằng nhóc sẽ lớn mà." "Tôi không muốn," Podrick nói. Ser Hyle nhún vai và ném chiếc mũ hỏng với cái chỏm hình sư tử trở lại đám cỏ. Chó sủa nhặng xị và chạy tới nhấc một chân lên cạnh một gốc cây. Sau đó, cứ chưa đầy một trăm thước họ lại thấy một cái xác. Chúng lủng lẳng dưới những cây tần bì, tổng quán sủi, sồi, phong, thông, du, những cây liễu già nua và những cây hạt dẻ oai vệ. Mỗi cái xác đều đeo một cái thòng lọng quanh cổ và đung đưa trên dây thừng làm bằng sợi gai dầu. Miệng mỗi người đều bị nhét đầy muối. Một số người mặc áo choàng xám hoặc xanh hoặc đỏ thẫm, tuy nhiên mưa gió đã làm chúng bạc phếch đến nỗi màu của chúng na ná như nhau. Những kẻ khác có phù hiệu thêu trên ngực áo. Brienne nhìn thấy rìu, mũi tên, vài con cá hồi, một cây thông, một chiếc lá sồi, một số bọ cánh cứng, gà bantam, một cái đầu lợn lòi và năm, sáu cây đinh ba. Brienne nhận ra họ đều là tàn binh tập hợp lại từ hàng chục đội quân khác nhau, là phần thừa mà các lãnh chúa bỏ lại. Một số xác chết hói đầu và một số để râu, có người già người trẻ, người lùn người cao, người béo người gầy. Chúng trương phềnh, những khuôn mặt bị gặm mòn và thối rữa, vì thế trông cái xác nào cũng na ná như nhau. Trên một chiếc giá treo cổ, tất cả những người bị treo đều là anh em. Brienne đã đọc điều đó trong một cuốn sách, nhưng cuốn nào thì cô không nhớ. Cuối cùng, chính Hyle Hunt là người lên tiếng trước những gì tất cả bọn họ đều nhận ra. "Đây là những kẻ đã cướp phá Saltpans."

358 "Có lẽ Đức Cha đã quá khắc nghiệt với họ," Meribald nói. Ông từng là bạn của tu sĩ già ở thị trấn này. Việc họ là ai không làm Brienne bận lòng bằng một nửa so với việc ai đã treo cổ họ. Người ta nói thòng lọng là phương tiện xử tử mà Beric Dondarrion và nhóm cướp của ông ta yêu thích. Nếu vậy, người được gọi là Lãnh chúa Tia Chớp có thể đang ở gần đây. Chó sủa vang, Septon Meribald nhìn quanh rồi nhíu mày. "Chúng ta có nên đi nhanh hơn không? Mặt trời sắp lặn rồi, và xác chết không phải là bạn đồng hành lý tưởng vào ban đêm đâu. Khi còn sống họ đều là đám người xấu xa và nguy hiểm cả đấy. Ta không biết liệu cái chết có làm cho họ tốt đẹp hơn không." "Điều này thì chúng tôi không đồng ý," Ser Hyle nói. "Với những gã như thế này, chết là cách tốt nhất để trau dồi bản thân." Nói rồi anh ta thúc giày vào ngựa và họ đi nhanh hơn một chút. Càng đi xa cây cối càng thưa dần, nhưng xác chết thì không. Khu rừng dần được thay bằng những vũng lầy, cành cây được thay bằng giá treo cổ. Từng đàn quạ kêu thất thanh và bay lên từ những cái xác khi những người khách bộ hành tới gần, rồi quay trở lại khi họ đi qua. Chúng đều là những kẻ độc ác, Brienne tự nhủ, tuy nhiên cảnh tượng đó vẫn khiến cô buồn bã. Cô cố nhìn mỗi cái xác một lượt để tìm xen có khuôn mặt nào thân thuộc hay không. Có một số tên cô nghĩ đã gặp ở Harrenhal, nhưng tình trạng hiện tại của họ khiến cô không dám chắc. Chẳng ai đội mũ của Chó Săn, và hiếm có cái xác nào đội mũ, bất kể là mũ gì. Hầu hết họ đều bị lột sạch vũ khí, áo giáp và ủng trước khi bị treo lên. Khi Podrick hỏi tên của nhà trọ nơi họ sẽ nghỉ qua đêm, Septon Meribald hăm hở vồ lấy câu hỏi đó như thể để

359 quên đi những cây thông lính khinh khủng hai bên đường. "Nhà Trọ Cũ, một số người gọi như vậy. Có một nhà trọ đã ở đó hàng mấy trăm năm, nhưng nhà trọ này mới chỉ được xây từ thời Jaehaerys đệ nhất, ông ấy cũng là người cho xây dựng vương lộ. Nghe nói Jaehaerys và hoàng hậu của ngài thường ngủ lại ở đó trong các chuyến đi. Ngày xưa, nhà trọ đó từng được biết đến dưới cái tên đầy tự hào là Hai Vương Miện, cho đến khi người chủ quán xây một tháp chuông và đổi tên thành Nhà Trọ Rung Chuông. Sau đó nhà trọ được chuyển cho một hiệp sĩ què tên là Long Jon Heddle, người chuyển sang làm thợ rèn sau khi không thể cầm kiếm nữa vì quá già nua. Ông ta rèn một chiếc biển hiệu mới để trong sân, một con rồng ba đầu bằng sắt được ông treo lên một chiếc cột bằng gỗ. Con vật quá to nên ông phải làm thành hơn chục mảnh rồi ghép với nhau bằng dây thừng và dây kim loại. Khi gió thổi, những mảnh kim loại sẽ va vào nhau leng keng, nên nhà trọ được biết đến rộng rãi dưới cái tên Rồng Leng Keng. "Con rồng vẫn ở đấy chứ?" Podrick hỏi. "Không," Septon Meribald nói. "Khi con của người thợ rèn già đi, một tên con hoang của Aegon Đệ Tứ nổi loạn chống lại anh trai mình và dùng một con rồng đen làm cờ hiệu. Khi đó những vùng đất này thuộc về Lãnh chúa Darry, và ông ấy rất trung thành với nhà vua. Hình ảnh con rồng đen bằng sắt khiến ông giận dữ, vì thế ông chặt chiếc cột đi và chặt con rồng làm nhiều mảnh, sau đó ném xuống sông. Nhiều năm sau, một trong những cái đầu rồng dạt vào Đảo Im Lặng, nhưng lúc đó thì nó đã chuyển sang màu đỏ vì gỉ sét. Chủ nhà trọ không bao giờ treo biển mới nữa, vì thế mọi người dần quên con rồng đi và gọi đó là Nhà Trọ Ven Sông. Ngày nay, dòng Trident chảy bên dưới cửa sau

360 của nhà trọ và một nửa số phòng trọ được xây bên trên mặt nước đó. Người ta nói khách trọ có thể quăng dây ra ngoài để bắt cá hồi. Có một chiếc phà cập bến ở đây để khách đi đường có thể tới thị trấn của Lãnh chúa Harroway và Whitewalls." "Trident nằm ở phía nam, trong khi chúng ta đang cưỡi ngựa về hướng bắc và tây… không phải về phía dòng sông mà đang đi ra xa nó." "Đúng vậy, tiểu thư," tu sĩ nói. "Con sông đã đổi dòng. Vào khoảng bảy mươi năm trước. Hay tám mươi nhỉ? Đó là khi người ông già nua của Masha Heddle quản lý nơi này. Chính bà ấy là người kể cho tôi tất cả những câu chuyện lịch sử này. Masha là một phụ nữ tốt bụng, thích ăn lá chua và bánh mật ong. Khi không có phòng dành cho tôi, bà ấy sẽ để tôi ngủ bên lò sưởi và không bao giờ để tôi lên đường mà không có chút bánh mỳ, pho mát và vài cái bánh ngọt." "Giờ bà ấy có còn là chủ nhà trọ không?" Podrick hỏi. "Không. Lũ sư tử đã treo cổ bà ấy. Sau khi chúng bỏ đi, tôi nghe nói một trong các cháu trai của bà ấy cố mở lại nhà trọ đó, nhưng chiến tranh đã làm cho con đường trở nên quá nguy hiểm cho khách bộ hành bình thường, vì thế ở đó rất vắng khách. Cậu ta bắt đầu nuôi gái điếm, nhưng ngay cả điều đó cũng không bảo đảm mạng sống cho cậu ta. Tôi nghe nói một lãnh chúa nào đó cũng đã giết cậu ta rồi." Ser Hyle nhăn nhó tỏ vẻ thất vọng. "Tôi chưa bao giờ nghĩ là quản lý một nhà trọ lại nguy hiểm chết người đến như vậy." "Chỉ có dân thường mới là những người gặp nguy hiểm khi các lãnh chúa lớn tham gia trò chơi vương quyền của

361 họ," Septon Meribald nói. "Có phải vậy không, Chó?" Con Chó sủa lên đồng ý. "Thế," Podrick hỏi, "giờ nhà trọ đó có tên không?" "Dân chúng gọi đó là nhà trọ ngã tư. Anh Cả bảo tôi hai cháu gái của Masha Heddle đã mở cửa nhà trọ trở lại." Ông giơ gậy lên. "Nếu các vị thần tốt bụng, đám khói bay lên đằng sau những người bị treo cổ này chính là từ ống khói của nhà trọ đó." "Họ có thể gọi nơi đó là Nhà Trọ Giá Treo Cổ," Ser Hyle nói. Dù dưới cái tên gì thì đó cũng là một nhà trọ lớn ba tầng bên con đường lầy lội đầy bùn đất, các bức tường, tháp nhỏ và ống khói làm bằng đá trắng mịn tỏa ánh sáng nhợt nhạt ma quái trên nền trời xám. Chái nam của ngôi nhà được xây trên những trụ chống lớn bằng gỗ nặng nề bên trên một vùng trũng nứt nẻ đầy lau sậy và cỏ chết khô. Một chuồng ngựa lợp mái rạ và một tháp chuông nằm ở phía bắc ngôi nhà. Bao quanh toàn bộ nhà trọ là một bức tường thấp bằng đá trắng, nứt nẻ, đổ vỡ và phủ đầy rêu mốc. Ít ra người ta đã không đốt trụi nó. Ở Saltpans, họ chỉ thấy cảnh chết chóc và hoang tàn. Đến khi Brienne và các bạn mình đi phà từ Đảo Im Lặng tới, những người sống sót đã bỏ đi hết, còn người chết thì đã về với đất, nhưng tàn tích còn lại của thị trấn thì vẫn còn nằm đó, hoang tàn và đầy tro bụi. Không khí vẫn còn vương mùi khói, tiếng kêu của mòng biển trôi trên đầu họ nghe như âm thanh của con người, như tiếng ỉ ôi than khóc của một đứa trẻ lạc đường. Ngay cả tòa lâu đài trông cũng hoang liêu và cô quạnh, xám ngoét như thị trấn tro bụi xung quanh. Tòa lâu đài bao gồm một pháo đài vuông trong một lớp tường bao, được xây dựng để nhìn thẳng ra bến cảng. Nó đóng chặt

362 cửa khi Brienne và mọi người dắt ngựa từ phà lên, không có gì chuyển động trên chốc tường thành, ngoại trừ những lá cờ. Chó sủa inh ỏi và Septon Meribald gõ cửa chính bằng chiếc gậy dài của ông suốt mười lăm phút mới có một phụ nữ ra mở cửa và tiếp chuyện họ. Lúc này chiếc phà đã rời đi và trời bắt đầu mưa. "Tôi là tu sĩ, thưa quý cô," Meribald lên tiếng, "còn đây là những khách bộ hành trung thực. Chúng tôi muốn thuê phòng nghỉ để trú mưa và một nơi ấm áp bên lò sưởi tối nay." Người phụ nữ không hề cử động kể từ khi ông xuất hiện. "Nhà trọ gần nhất nằm ở ngã tư, về phía tây ấy," cô ta trả lời. "Chúng tôi không muốn có người lạ ở đây. Đi đi." Khi cô ta quay vào, cả những lời cầu nguyện của Meribald, tiếng sủa của Chó lẫn tiếng chửi rủa của Ser Hyle đều không thể đem cô ta quay lại. Cuối cùng họ phải ở cả đêm trong rừng, bên dưới một cái chòi làm bằng cành cây đan lại với nhau. Tuy nhiên, ở nhà trọ ngã tư vẫn có sự sống. Ngay cả trước khi đến cổng, Brienne đã nghe thấy tiếng nện búa, âm thanh tuy nhỏ nhưng đều đặn. Cô thấy có tiếng rung của thép. "Một lò rèn," Ser Hyle nói. "Hoặc là họ có thợ rèn, hoặc là bóng ma của chủ nhà trọ cũ đang rèn một con rồng nữa bằng sắt." Anh ta thúc ngựa. "Tôi hy vọng họ sẽ có một con ma nấu ăn nữa. Chỉ cần một con gà quay giòn là thế giới lại tươi đẹp trở lại." Sân nhà trọ là một biển bùn nâu bám chặt vào móng ngựa. Tiếng leng keng của sắt thép nghe rõ hơn ở đây, và Brienne đã nhìn thấy quầng sáng đỏ của bễ rèn xa xa ở phía bên kia dãy chuồng ngựa, đằng sau một chiếc xe bò gãy một bánh. Cô còn nhìn thấy cả ngựa trong chuồng và một cậu nhóc đang chơi đánh đu trên dây xích han gỉ của chiếc giá treo cổ cũ đứng lù lù trong sân. Bốn bé gái đang

363 đứng trên cửa vòm của nhà trọ và nhìn cậu bé, đứa nhỏ nhất không quá 2 tuổi và trần truồng như nhộng. Đứa lớn nhất 9 hay 10 tuổi đang vòng tay qua ôm đứa bé. "Này các gái," Ser Hyle gọi, "chạy đi gọi mẹ về đây." Thằng bé nhảy xuống và chạy về phía chuồng ngựa. Bốn bé gái đứng đó với vẻ bồn chồn. Sau một hồi, một đứa nói, "Cháu không có mẹ," một đứa khác thêm vào, "Cháu đã từng có, nhưng người ta giết bà ấy rồi." Đứa lớn nhất trong bọn bước lên phía trước, đẩy đứa nhỏ núp sau váy mình. "Các người là ai?" cô bé hỏi. "Những khách bộ hành lương thiện muốn tìm chỗ trú. Tên ta là Brienne, còn đây là Septon Meribald, người rất nổi tiếng ở vùng ven sông. Thằng nhóc này là cận vệ của ta, Podrick Payne, còn hiệp sĩ này là Ser Hyle Hunt." Tiếng quai búa đột ngột dừng lại. Cô bé đứng trên bậc cửa nhìn họ chăm chăm, trên mặt hiện vẻ lo lắng của một đứa trẻ 10 tuổi. "Tôi là Willow. Mọi người cần giường ngủ đúng không?" "Giường, bia và thức ăn nóng để nhét đầy bụng nữa," Ser Hyle Hunt nói khi xuống ngựa. "Cô bé là chủ nhà trọ à?" Bé gái lắc đầu. "Là chị gái Jeyne của tôi. Nhưng chị ấy không ở đây. Ở đây tất cả đều phải ăn thịt ngựa. Nếu ngài đến tìm điếm thì không có đâu. Chị tôi đuổi họ đi hết rồi. Tuy nhiên chúng tôi có giường. Có một số giường lông, nhưng chủ yếu là giường rơm." "Và tất cả đều có bọ chét, ta dám chắc như vậy," Ser Hyle nói. "Các người có tiền để trả không? Có đồng bạc không?" Ser Hyle phá lên cười. "Bạc ấy à? Để đổi lấy một cái giường và một cái đùi ngựa trong một đêm ấy à? Nhóc

364 định ăn cướp tiền của chúng ta chắc?" "Chúng tôi chỉ nhận bạc thôi. Nếu không các người có thể ngủ trong rừng với người chết." Willow liếc nhìn con lừa, trên lưng chất đầy những thùng và bọc. "Đó có phải thức ăn không? Các người lấy chúng ở đâu vậy?" "Ở Maidenpool," Meribald nói. Chó sủa. "Nhóc vẫn hay tra hỏi khách như thế này hả?" Ser Hyle hỏi. "Chúng tôi không có nhiều khách. Không giống như trước chiến tranh. Những ngày này trên đường toàn chim sẻ, thậm chí là những kẻ tồi tệ hơn." "Tồi tệ hơn là sao?" Brienne hỏi. "Bọn trộm cắp," giọng một cậu bé vọng ra từ phía chuồng ngựa. "Cướp giật." Brienne quay người và nhìn thấy một bóng ma. Renly. Không cú đánh thấu tim nào có thể mạnh hơn thế. "Lãnh chúa?" cô hổn hển. "Lãnh chúa nào?" Thằng nhóc hất một món tóc đen lòa xòa trước mắt ra phía sau. "Tôi chỉ là thợ rèn thôi." Brienne nhận ra cậu nhóc không phải Renly. Renly chết rồi. Renly đã chết trong tay ta khi chàng 21 tuổi. Còn đây chỉ là một cậu bé. Một cậu bé trông giống Renly trong lần đầu tiên ngài ấy đến Tarth. Không, trẻ hơn. Hàm của cậu bé vuông hơn, lông mày rậm hơn. Renly gầy và uyển chuyển, trong khi cậu bé này có đôi vai chắc khỏe và cơ bắp trên tay phải giống như mọi thợ rèn khác. Cậu ta mặc một chiếc tạp dề da dài, nhưng đằng sau nó là khuôn ngực trần. Râu đen lún phún mọc trên má và cằm cậu ta, còn mái tóc đen dày mọc dài quá tai. Tóc của vua Renly cũng đen như than giống như vậy, nhưng tóc ngài luôn

365 được gội sạch và chải chuốt. Thỉnh thoảng ngài cắt tóc ngắn, nhưng đôi khi ngài để dài và buông hờ trên vai, hoặc buộc nó phía sau đầu bằng một sợi ruy băng vàng, nhưng tóc ngài chưa bao giờ rối bết mồ hôi. Và tuy họ có đôi mắt xanh sâu thẳm như nhau, nhưng đôi mắt Lãnh chúa Renly lúc nào cũng ấm áp, trìu mến và đầy niềm vui, trong khi mắt cậu bé này chỉ chứa đầy nghi ngờ và tức giận. Septon Meribald cũng nhìn thấy điều đó. "Chúng tôi vô hại mà, chàng trai. Khi Masha Heddle sở hữu nhà trọ này, bà ấy luôn chuẩn bị một cái bánh mật ong cho tôi. Đôi khi bà ấy còn cho tôi giường khi nhà trọ không quá đông." "Bà ấy chết rồi," cậu bé nói. "Lũ sư tử đã treo cổ bà ấy." "Treo cổ có vẻ là môn thể thao rất được ưa chuộng ở đây," Ser Hyle Hunt nói. "Nếu có đất ở quanh đây, ta sẽ trồng gai dầu, bán dây thừng và kiếm bội tiền." "Những đứa bé này," Brienne nói với đứa tên là Willow. "Chúng có phải... em gái em không? Em trai? Họ hàng?" "Không." Willow nhìn cô chằm chằm, cô hiểu ánh nhìn đó. "Chúng chỉ là... Tôi không biết... Thỉnh thoảng lũ chim sẻ đem chúng đến đây. Có đứa tự tìm đường đến. Nếu chị là phụ nữ, sao chị lại ăn mặc như đàn ông?" Septon Meribald trả lời. "Tiểu thư Brienne là một nữ chiến binh đang đi làm nhiệm vụ. Tuy nhiên bây giờ cô ấy cần một cái giường khô ráo và một đống lửa ấm áp. Chúng ta cũng vậy. Xương cốt già nua của ta cho biết trời sắp mưa đến nơi rồi. Các cháu có giường cho chúng ta không?" "Không," cậu bé thợ rèn nói. "Có," cô bé tên Willow nói. Họ liếc nhìn nhau. Sau đó Willow giậm chân. "Họ có thức ăn, Gendry. Bọn trẻ đang đói." Cô bé huýt sáo, và những đứa trẻ khác đột nhiên ào ra như phép thuật; một loạt

366 thằng bé rách rưới tóc tai bù xù bò ra từ dưới mái vòm, các bé gái lén lút xuất hiện đằng sau ô cửa sổ nhìn ra sân. Một số đứa cầm nỏ đã được lắp sẵn tên và kéo dây. "Người ta có thể gọi đây là Nhà Trọ Cung Nỏ," Ser Hyle gợi ý. Nhà Trọ Mồ Côi có vẻ hợp lý hơn, Brienne nghĩ. "Wat, ra giúp họ dắt ngựa," Willow nói. "Will, đặt hòn đá xuống, họ không hại chúng ta đâu. Tansy, Pate, đi lấy thêm củi về đốt lửa. Jon Penny, ra giúp vị tu sĩ với đống bọc kia. Chị sẽ dẫn họ lên phòng." Cuối cùng họ được ở ba phòng cạnh nhau, mỗi phòng đều có một giường lông, một bình tiểu ban đêm và một cái cửa sổ. Phòng của Brienne còn có cả lò sưởi. Cô trả thêm tiền để có thêm chút củi. "Tôi sẽ ngủ trong phòng tiểu thư, hay phòng của Ser Hyle?" Podrick hỏi khi cô đang mở cửa sổ chớp. "Đây không phải là Đảo Im Lặng," cô nói với cậu nhóc. "Ngươi có thể ở đây với ta." Sáng mai cô dự định hai người họ sẽ tự lên đường. Septon Meribald sẽ tới Nutten, Riverbend, và thị trấn của Lãnh chúa Harroway, nhưng Brienne thấy chẳng có ích gì khi tiếp tục đi theo ông ấy. Ông ấy đã có Chó bầu bạn, và Anh Cả đã thuyết phục cô rằng cô sẽ không tìm thấy Sansa Stark dọc vùng Trident. "Ta muốn dậy trước khi mặt trời lên, trong khi Ser Hyle vẫn còn đang ngủ." Brienne vẫn chưa tha thứ cho anh ta chuyện ở Highgarden... và như chính anh ta đã nói, Hunt chẳng có lời thề nào liên quan đến Sansa cả. "Chúng ta sẽ đi đâu, ser? À, tiểu thư?" Brienne chưa có câu trả lời cho cậu bé. Họ đã đến được ngã tư, nơi vương lộ, đường ven sông và cao lộ gặp nhau. Cao lộ sẽ dẫn họ về phía đông, qua những ngọn núi

367 để tới Thung Lũng Arryn, nơi dì của tiểu thư Sansa cai trị cho đến khi bà qua đời. Ở phía tây là đường ven sông chạy dọc theo Red Fork tới Riverrun, nơi ông của Sansa đang bị bao vây nhưng vẫn còn sống. Hoặc họ có thể đi theo vương lộ về phía bắc, vượt qua Song Thành và vùng Neck đầy vũng bùn lầy. Nếu cô có thể tìm đường qua Moat Cailin, dù ai đang cai trị nó, thì vương lộ cũng sẽ đưa họ tới Winterfell. Hoặc ta sẽ theo vương lộ đi về phía nam, Brienne nghĩ. Ta có thể chạy về Vương Đô, thú nhận với Ser Jaime rằng ta thất bại, trao lại kiếm cho anh và tìm thuyền đưa ta về nhà ở Tarth, như Anh Cả gợi ý. Ý nghĩ đó thật cay đắng, nhưng một phần trong cô vẫn mong mỏi được về Evenfall với cha cô, và một phần khác tự hỏi liệu Jaime có an ủi cô nếu cô gục mặt lên vai anh mà khóc hay không. Không phải đó là những việc đàn ông muốn làm hay sao? Bảo vệ những người phụ nữ mỏng manh yếu đuối? "Ser? Tiểu thư? Tôi vừa hỏi, chúng ta sẽ đi đâu ạ?" "Xuống sảnh chung ăn tối." Trong sảnh chung tràn ngập trẻ em. Brienne cố đếm chúng nhưng chúng không đứng yên lấy một giây nào, nên có đứa cô đếm tới hai ba lần, trong khi có đứa không được đếm lần nào cả. Cuối cùng cô đành từ bỏ. Họ đã đẩy bàn vào cạnh nhau thành ba hàng dài, và các cậu bé lớn hơn đang đánh vật với những chiếc ghế dài ở phía sau. Lớn hơn ở đây có nghĩa là 10 đến 12 tuổi. Gendry trông giống một người đàn ông trưởng thành nhất, nhưng chính Willow mới là người ra lệnh như thể con bé là nữ hoàng trong lâu đài của mình và những người khác chỉ là nô lệ. Nếu cô bé có dòng dõi cao quý, bản tính tự nhiên của cô bé sẽ là ra lệnh, và người khác sẽ tự giác tuân theo.

368 Brienne tự hỏi liệu Willow có đơn giản như vẻ bề ngoài của mình không. Cô bé quá nhỏ và quá bình thường, không hề giống như Sansa Stark, nhưng tuổi của cô bé xấp xỉ em gái Sansa, và ngay cả phu nhân Catelyn cũng nói Arya không có vẻ đẹp của chị mình. Tóc nâu, mắt nâu, gầy gò... làm sao có thể? Tóc Arya Stark màu nâu, cô nhớ lại, nhưng Brienne không dám chắc về màu mắt của cô bé. Nâu và nâu, phải không nhỉ? Hay cô bé không hề chết ở Saltpans? Bên ngoài, tia sáng cuối ngày cũng dần tắt. Trong nhà, Willow sai đốt bốn cây nến mỡ và bảo lũ trẻ trông chừng để ngọn lửa cháy cao và ấm áp. Mấy cậu nhóc giúp Podrick Payne dỡ hàng từ lưng lừa xuống và mang cá thu muối, thịt cừu, rau, các loại hạt và pho mát vào nhà, trong khi Septon Meribald xuống bếp để chuẩn bị nấu cháo. "Trời ơi, chỗ cam của ta hỏng hết rồi, không biết từ giờ đến mùa xuân ta có tìm được quả nào nữa không," ông nói với một cậu bé. "Cậu đã ăn thử cam bao giờ chưa, nhóc? Bóp và mút lấy thứ nước ngọt ngào của nó?" Khi cậu bé lắc đầu, vị tu sĩ xoa đầu cậu bé. "Vậy thì mùa xuân tới ta sẽ mang cho cậu một quả, nếu cậu ngoan ngoãn giúp ta khuấy cháo." Ser Hyle tháo ủng ra để sưởi chân bên ngọn lửa. Khi Brienne ngồi xuống bên cạnh, anh ta hất đầu về phía bên kia của căn phòng. "Có vệt máu khô trên nền nhà nơi Chó đang ngửi. Vết máu đã được cọ rửa, nhưng máu đã thấm sâu vào gỗ và không có cách nào xóa chúng đi được." "Đây là nhà trọ nơi Sandor Clegane giết ba người anh em của hắn," cô nhắc anh. "Biết là thế," Hunt đồng ý, "nhưng ai dám chắc chúng là những người đầu tiên chết ở đây... có thể chúng là những người cuối cùng."

369 "Anh sợ mấy đứa trẻ con này chắc?" "Bốn đứa có thể coi là ít, mười là quá nhiều. Đằng này ở đây có cả một đội quân. Trẻ em lẽ ra phải được quấn tã và treo lên tường cho đến khi con gái có ngực và con trai đủ lớn để có râu mà cạo." "Tôi thấy tội nghiệp cho chúng. Bọn chúng đều mất cả cha lẫn mẹ. Một số thậm chí phải chứng kiến cha mẹ bị giết." Hunt đảo mắt. "Tôi quên mất là mình đang nói chuyện với một phụ nữ. Trái tim cô cũng mềm yếu như món cháo của vị tu sĩ kia. Có thể như vậy sao? Đâu đó bên trong, ả đàn bà cầm kiếm này vẫn là một người mẹ lúng túng trước việc sinh nở. Những gì cô thực sự muốn là một đứa bé hồng hào ngậm vú mẹ." Ser Hyle nhăn nhở. "Nghe nói cô sẽ cần một người đàn ông để làm được việc đó. Tốt nhất là một người chồng. Tại sao không phải là tôi nhỉ?" "Nếu anh vẫn muốn giành được khoản tiền cá cược…" "Thứ tôi muốn giành được là cô, con gái duy nhất của Lãnh chúa Selwyn. Tôi biết có những gã chịu cưới một cô vợ ngớ ngẩn hoặc một đứa bé còn đang bú mẹ, chỉ để có được tài sản bằng một phần mười của Nhà Tarth. Tôi không phải là Renly Baratheon, tôi thừa nhận điều đó, nhưng ưu điểm của tôi là còn sống. Một số người sẽ nói đó là ưu điểm duy nhất của tôi. Một đám cưới sẽ phục vụ cho mục đích của cả hai chúng ta. Đất đai cho ta, và một tòa lâu đài đầy những đứa như thế này cho cô." Anh ta chỉ tay về phía lũ trẻ. "Tôi có khả năng mà, đảm bảo với cô đấy. Theo tôi biết thì ít nhất tôi đã có một đứa con hoang. Đừng sợ, tôi sẽ không bắt cô phải nuôi nó đâu. Lần gần đây nhất đến thăm con bé, mẹ nó đổ cả nồi súp lên người tôi." Cổ cô đỏ lên. "Cha tôi mới có 45 tuổi. Không quá già để lấy vợ lần nữa và sinh con trai với bà vợ mới."

370 "Như thế quá nguy hiểm... nếu cha cô kết hôn lần nữa, cô dâu mới lại mắn đẻ, và đứa bé là con trai thì... Tôi vừa đặt một khoản cược sai lầm." "Và mất hết tiền. Chơi trò đó với ai khác đi, ser." "Tại cô chưa chơi trò đó bao giờ nên mới nói vậy thôi. Một khi thử, cô sẽ có cái nhìn khác ngay. Trong bóng tối, cô cũng sẽ xinh đẹp như bao phụ nữ khác. Đôi môi cô được sinh ra để trao những nụ hôn." "Môi là môi," Brienne nói. "Môi nào chẳng như nhau." "Và mọi đôi môi đều dùng để hôn," Hunt vui vẻ đồng ý. "Tối nay đừng cài cửa phòng, tôi sẽ lẻn vào giường cô và chứng minh những gì tôi nói là thật." "Nếu anh vào thật, khi quay ra anh sẽ là một thái giám đấy." Brienne đứng dậy và bỏ đi. Không để ý đến bé gái đang trần truồng bò dọc chiếc bàn, Septon Meribald hỏi liệu ông có thể hướng dẫn lũ trẻ đọc kinh trước khi ăn hay không. "Được," Willow nói và lôi đứa bé đang bò trên bàn xuống trước khi nó với tới nồi cháo. Họ chụm đầu vào nhau và cảm ơn sự hào phóng của Đức Cha, Đức Mẹ... tất cả mọi người trừ cậu bé tóc đen ở xưởng rèn. Cậu ngồi khoanh tay trước ngực và nhìn trừng trừng vào những người khác đang cầu nguyện. Brienne không phải là người duy nhất để ý. Khi mọi người cầu nguyện xong, Septon Meribald nhìn sang phía bên kia bàn và nói, "Con không yêu quý các vị thần sao, con trai?" "Không phải các vị thần của ông." Gendry đột ngột đứng dậy. "Tôi phải làm việc." Cậu ta đi ra mà không ăn một miếng nào. "Cậu ta có yêu quý vị thần nào khác không?" Hyle Hunt hỏi.

371 "Thần Ánh Sáng," một cậu bé gầy nhẳng khoảng 6 tuổi nói. Willow đánh cậu nhóc bằng chiếc muỗng. "Ben To Mồm. Thức ăn đây. Em ăn đi, không được nói leo với các ngài ở đây." Lũ trẻ ngấu nghiến bữa tối như lũ sói lao vào một con hươu bị thương; chúng tranh nhau cá thu, xé bánh mỳ thành từng mảnh và làm cháo vung vãi khắp nơi. Ngay cả bánh pho mát to tướng cũng không trụ được lâu. Brienne hài lòng với món cá, bánh mỳ và cà rốt, còn Septon Meribald mỗi lần ăn đều chia cho Chó hai miếng. Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi. Trong nhà, lửa kêu lách tách, sảnh chung tràn ngập tiếng nhai thức ăn và tiếng Willow đánh lũ trẻ bằng cái muỗng. "Rồi một ngày đứa nhỏ đó sẽ trở thành bà vợ dữ dằn của một ông chồng tội ngiệp nào đó," Ser Hyle quan sát. "Khả năng là thằng bé thợ rèn đáng thương kia." "Ai đó đưa thức ăn cho cậu ta đi, trước khi trên bàn chẳng còn gì." "Ai đó là cô đấy." Cô gói một mảnh pho mát, một chút bánh mỳ, một quả táo sấy và hai khoanh cá thu chiên xù vào một mảnh vải vuông. Khi Podrick đứng dậy định theo cô ra ngoài, cô bảo cậu bé cứ ngồi lại ăn. "Ta sẽ về ngay." Ngoài sân, trời đang mưa nặng hạt. Brienne che thức ăn bằng vạt áo choàng. Một số con ngựa hí vang khi cô đi qua chuồng ngựa. Chúng cũng đang đói. Gendry đang ở trong xưởng rèn, ngực trần đằng sau tấm tạp dề da. Cậu ta đang quai búa lên một thanh kiếm như thể cậu ước đó là kẻ thù, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lòa xòa trước trán. Cô quan sát cậu một hồi lâu. Cậu nhóc có mái

372 tóc và đôi mắt của Renly, nhưng khổ người thì không. Lãnh chúa Renly mảnh dẻ và uyển chuyển chứ không nở nang vạm vỡ... không giống như anh trai Robert, người nổi tiếng khỏe mạnh. Khi dừng lại để lau mồ hôi trên trán, Gendry mới nhìn thấy cô đang đứng đó. "Cô cần gì?" "Tôi mang bữa tối đến." Cô mở bọc vải ra cho cậu thấy. "Nếu cần ăn thì tôi đã ăn rồi." "Thợ rèn cần phải giữ cho cơ thể khỏe mạnh." "Cô là mẹ tôi chắc?" "Không." Cô đặt thức ăn xuống. "Mẹ cậu là ai?" "Mẹ tôi là ai thì liên quan gì đến cô?" "Cậu sinh ra ở Vương Đô." Cô dám chắc điều đó thông qua giọng nói của cậu. "Tôi và rất nhiều người khác." Cậu quẳng thanh kiếm vào một chậu nước mưa để làm nguội nó. Thép nóng kêu xèo xèo như giận dữ. "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Brienne hỏi. "Mẹ cậu còn sống không? Và cha cậu nữa, ông ấy là ai?" "Cô hỏi nhiều quá đấy." Cậu đặt thanh kiếm xuống. "Mẹ tôi chết rồi, còn cha thì tôi chẳng biết là ai." "Vậy cậu là con hoang." Đối với cậu đó là lời sỉ nhục. "Tôi là hiệp sĩ. Khi thanh kiếm này được rèn xong nó sẽ là của tôi." Một hiệp sĩ làm việc trong lò rèn ư? "Cậu có tóc đen và mắt xanh, và cậu được sinh ra dưới cái bóng của Tháp Đỏ. Chưa có ai nhận xét về khuôn mặt cậu sao?" "Mặt tôi làm sao? Nó đâu có xấu xí như mặt cô."

373 "Ở Vương Đô chắc hẳn cậu đã thấy vua Robert rồi chứ?" Cậu nhún vai. "Thỉnh thoảng. Nhìn thấy từ xa, trong trường đấu. Một lần ở Đại Điện Baelor. Đội quân áo choàng vàng xô chúng tôi sang bên cạnh để nhà vua đi qua. Một lần khác tôi đang chơi gần Cổng Bùn thì gặp ông ấy đi săn về. Ông ta say bí tỉ và suýt nữa cho ngựa giẫm lên người tôi. Ông ta khá béo, nhưng vẫn là ông vua tốt hơn so với các con của ông ta." Chúng không phải con ông ấy. Stannis nói đúng, vào cái ngày ông ta gặp Renly. Joffrey và Tommen chưa bao giờ là con trai Robert. Nhưng cậu bé này thì... "Nghe tôi nói đây," Brienne vừa bắt đầu thì bỗng nghe thấy tiếng Chó sủa điên cuồng. "Ai đó đang đến." "Bạn bè thôi," Gendry thản nhiên đáp. "Bạn kiểu nào?" Brienne ra cửa xưởng rèn và ngó qua màn mưa. Cậu nhóc nhún vai. "Cô sẽ sớm được gặp họ thôi." Có thể tôi không muốn gặp họ đâu, Brienne nghĩ khi kỵ sĩ đầu tiên phi vào qua vũng nước trong sân làm nước bắn lên tung tóe. Lẫn trong tiếng mưa rơi lộp độp và tiếng Chó sủa, cô nghe thấy tiếng kiếm và giáp leng keng bên dưới những chiếc áo choàng rách rưới của họ. Cô đếm số người khi họ tiến vào. Hai, bốn, sáu, bảy. Nhìn dáng cưỡi ngựa của họ có thể thấy một số người đang bị thương. Người đi cuối cùng là một gã khổng lồ nặng nề, to gấp đôi người khác. Con ngựa của hắn bị thương và be bét máu, đang lảo đảo bước đi bên dưới sức nặng của hắn. Tất cả các kỵ sĩ khác đều đội mũ trùm kín đầu để tránh cơn mưa, ngoại trừ hắn ta. Khuôn mặt hắn to, nhẵn nhụi và trắng bệch, hai bên má phúng phính đầy những vết thương đang rỉ nước.

374 Brienne nín thở và rút thanh Kẻ Giữ Lời Thề ra. Quá đông, cô nghĩ và bắt đầu thấy sợ. Chúng có quá đông người. "Gendry," cô hạ thấp giọng, "cậu sẽ cần kiếm và giáp đấy. Những người này không phải bạn cậu đâu. Không phải bạn của ai cả." "Cô nói sao?" Cậu nhóc đến đứng bên cạnh cô với cái búa trong tay. Chớp lóe lên ở phía nam khi các kỵ sĩ vùng xuống ngựa. Trong tích tắc, ban đêm chuyển sang ngày. Một cây rìu sáng lên màu xanh bạc, ánh sáng chiếu lên giáp xích và tấm chắn ngực sáng lóa, và bên dưới cái mũ trùm sùm sụp của người dẫn đầu, Brienne thoáng thấy một chiếc mũi sắt và hàm răng bằng thép đang gầm gừ. Gendry cũng nhìn thấy. "Hắn." "Không phải hắn. Là cái mũ của hắn." Brienne cố gắng không tỏ ra sợ hãi, nhưng miệng cô khô như ngói. Cô biết rõ ai là người đội chiếc mũ của Chó Săn. Lũ trẻ, cô nghĩ. Cửa vào nhà trọ mở tung. Willow bước ra màn mưa với cây nỏ trong tay. Cô bé đang hét gì đó với đám người cưỡi ngựa, nhưng một đợt sấm sét nổi lên nuốt mất lời nói của cô bé. Khi tiếng sấm ngớt, Brienne nghe thấy người đàn ông đội mũ của Chó Săn nói, "Cứ thử bắn một mũi tên xem, tao sẽ đút cái cung đó vào giữa hai chân mày và hiếp mày một trận ra trò. Sau đó tao sẽ móc mắt mày ra và bắt mày ăn chúng." Giọng nói giận dữ của người đàn ông khiến Willow run run lùi lại một bước. Bảy tên, Brienne nghĩ trong tuyệt vọng. Cô biết mình không thể nào thắng được bảy người. Không thể. Không thể. Cô bước ra sân với thanh Kẻ Giữ Lời Thề trong tay. "Để cô bé yên. Nếu ngươi muốn hãm hiếp ai đó thì thử với ta

375 đây này." Lũ cướp quay người ngay lập tức. Một tên phá lên cười, một tên khác nói câu gì đó bằng thứ ngôn ngữ mà Brienne không hiểu. Tên to lớn với khuôn mặt trắng bệch rít lên phì phì. Gã đội chiếc mũ của Chó Săn bắt đầu cười phá lên. "Trông mày còn xấu xí hơn cả trong trí nhớ của tao. Tao thà hiếp con ngựa của mày còn hơn." "Ngựa, chúng tao cần ngựa," một trong những tên bị thương nói. "Ngựa khỏe, và thức ăn nữa. Bọn cướp đang đuổi theo chúng tao. Đưa ngựa đây, chúng tao sẽ đi và không làm hại ai cả." "Chó chết." Gã cướp trong chiếc mũ của Chó Săn lôi một chiếc rìu chiến ra khỏi yên. "Tao muốn chặt đứt chân nó. Tao sẽ cho nó đứng trên hai cái chân cụt và xem tao hiếp con bé cầm nỏ kia." "Bằng cái gì?" Brienne chế giễu. "Shagwell nói chúng đã cắt cả của quý của mày khi cắt mũi mày cơ mà." Cô muốn chọc tức hắn, và câu nói đã phát huy tác dụng. Hắn rống lên chửi rủa và lao tới chỗ cô, nước bắn tung tóe theo mỗi bước chân khi hắn xông lên tấn công. Những tên khác lùi lại để xem cuộc đấu, đúng như cô cầu nguyện. Brienne đứng yên như đá và chờ đợi. Khoảnh sân tối tăm và đầy bùn trơn trượt dưới chân. Tốt nhất cứ để hắn lao tới chỗ ta. Nếu các vị thần tốt bụng, hắn sẽ trượt chân ngã. Các vị thần không tốt đến vậy, nhưng kiếm của cô thì có. Năm bước, bốn bước, nào, Brienne đếm, và thanh Kẻ Giữ Lời Thề vung lên chống trả. Tiếng thép chạm nhau leng keng khi thanh kiếm của cô cắt qua lớp quần áo rách, rạch một vệt dài và sâu trên áo giáp xích của hắn, cùng lúc đó rìu của hắn cũng bổ xuống cô. Cô xoay sang một bên, chém vào ngực hắn lần nữa khi lùi lại.

376 Hắn đuổi theo, quay cuồng, chảy máu và gào thét trong cơn thịnh nộ. "Đồ đĩ điếm!" hắn xông vào. "Quái vật! Chó cái! Tao sẽ cho con chó của tao hiếp mày, con chó cái khốn kiếp!" Chiếc rìu của hắn múa thành một đường hình cung, bóng đen ác độc chuyển thành màu bạc mỗi lần chớp lóe lên. Brienne không có khiên để đỡ những cú đánh. Tất cả những gì cô có thể làm là lùi lại, nhảy bên này, tránh bên kia khi chiếc rìu vung đến phía cô. Một lần cô giẫm phải vũng bùn và suýt ngã, nhưng bằng cách nào đó cô giữ được thăng bằng, tuy vậy chiếc rìu vẫn sượt qua vai trái khiến vai cô đau nhói. "Mày chém trúng con chó cái rồi!" một tên hô to, một tên khác nói, "Để xem nó có tránh được cú đó không." Cô nhảy tránh và thở phào vì chúng chỉ đứng nhìn. Thà như vậy còn hơn là tất cả bọn chúng xông vào một lúc. Cô không thể cùng lúc đánh bảy tên, dù một, hai tên trong số đó đang bị thương đi chăng nữa. Ser Goodwin già đã xuống mộ từ lâu, nhưng cô vẫn nghe được tiếng ông thì thầm bên cạnh. Đàn ông sẽ luôn đánh giá thấp con, ông nói, và niềm kiêu hãnh của họ khiến họ muốn đánh bại con một cách nhanh chóng, để người đời không thể nói họ bị một ả đàn bà làm khó. Hãy để họ dùng hết sức vào những đòn tấn công giận dữ trong khi con dưỡng sức. Chờ đợi và quan sát, cô bé ạ, chờ đợi và quan sát. Cô đang chờ đợi, quan sát, di chuyển sang bên, sau đó quay lại, rồi lại tránh sang một bên, lúc chém vào mặt, lúc chém vào chân, lúc chém vào tay hắn. Những cú chém của hắn chậm dần khi chiếc rìu cảm giác mỗi lúc một nặng hơn. Brienne xoay người để nước mưa rơi vào mắt hắn và nhanh chóng lùi lại hai bước. Hắn vung rìu lên một lần nữa, miệng chửi rủa và lao theo cô, nhưng một chân bị trượt trên bùn…

377 ...và cô xông lên, cầm kiếm bằng cả hai tay. Cú tấn công nhanh của Rorge đưa hắn thẳng vào mũi kiếm của cô. Thanh Kẻ Giữ Lời Thề đâm qua vải, giáp xích, da và một lớp vải nữa, xuyên qua bụng và lưng hắn. Thanh kiếm nạo vào xương sống của hắn kêu cọt kẹt. Rìu của hắn rơi khỏi tay, hai người họ đâm sầm vào nhau, mặt Brienne đập vào chiếc mũ của Chó Săn. Cô cảm nhận được cái lạnh và ướt át của kim loại trên má. Nước mưa chảy trên thép như sông, và khi chớp lóe lên một lần nữa, qua khe mắt của chiếc mũ giáp, cô nhìn thấy nỗi đau, vẻ kinh hãi và hoài nghi hiện lên trong mắt Rorge. "Sa-phia," cô thì thầm khi xoáy mạnh chiếc kiếm khiến hắn rùng mình. Trọng lượng của hắn đè nặng lên người Brienne, và nhanh chóng hắn trở thành một xác chết trong tay cô, giữa màn mưa đen kịt. Cô lùi lại một bước và để hắn đổ ập xuống… ...Cắn Xé ré lên lao về phía cô. Len ướt và da thịt trắng sữa đè lên cô như tuyết lở, khiến cô lảo đảo và ngã ngửa xuống đất. Nước bắn tung tóe lên mũi, lên mắt Brienne khi cô rơi xuống một vũng lầy. Phổi cô không còn chút không khí nào, còn đầu cô đập xuống một hòn đá nửa nhô lên mặt đất kèm theo một tiếng rắc lớn. "Không," đó là tất cả những gì cô kịp nói trước khi Cắn Xé đè lên cô, sức nặng của hắn khiến cô lún sâu hơn nữa xuống bùn. Một tay hắn nắm tóc và ấn đầu cô xuống đất. Tay còn lại hắn bóp cổ cô. Thanh Kẻ Giữ Lời Thề rơi khỏi tay cô và văng xa tầm với. Brienne chỉ có tay không để đẩy hắn ra, nhưng khi đấm vào mặt hắn, cô cảm giác như mình đang đấm một bao bột mỳ ướt. Hắn rít lên phì phì. Cô đánh hắn lần nữa, lần nữa rồi lần nữa, sau đó đấm vào mắt hắn, nhưng dường như hắn chẳng cảm thấy gì. Cô cào vào cổ tay hắn đến chảy máu nhưng chỉ làm cho

378 hắn bóp chặt hơn. Hắn đang nghiến nát cô và làm cô ngạt thở. Cô đẩy vai hắn để hắn buông ra, nhưng Cắn Xé nặng như một con ngựa nên chẳng hề suy chuyển. Brienne cố đá vào hạ bộ hắn nhưng rốt cuộc chỉ thúc được đầu gối vào bụng gã to xác. Cắn Xé gầm gừ giật một nắm tóc ra khỏi đầu cô. Con dao của ta. Brienne tuyệt vọng bám chặt vào suy nghĩ đó. Cô lần tay xuống khoảng cách giữa họ, những ngón tay dò dẫm bên dưới da thịt chua ngoét của hắn để tìm kiếm cho đến khi cô sờ thấy chuôi dao. Cắn Xé dùng cả hai tay bóp cổ cô và bắt đầu đập đầu cô xuống đất. Chớp lại lóe lên, nhưng lần này là chớp ở trong đầu. Tuy vậy, các ngón tay cô vẫn nắm chặt lại và rút con dao ra khỏi vỏ. Vì hắn nằm trên chốc cô nên cô không thể vung dao lên để đâm, vì vậy cô rạch một đường vào bụng hắn. Thứ gì đó ướt và ấm phun lên các ngón tay cô. Cắn Xé rít lên lần nữa, tiếng kêu to hơn bao giờ hết và buông tay khỏi cổ Briene, đủ lâu để đấm vào mặt cô. Cô nghe thấy tiếng xương gãy, và trong một khoẳnh khắc cú đấm làm cô mờ mắt. Khi cô cố rạch bụng hắn một lần nữa, hắn giật con dao khỏi tay cô và quỳ mạnh một gối xuống làm cẳng tay cô gãy răng rắc. Sau đó hắn chộp lấy đầu cô và tiếp tục xé nó ra khỏi cổ. Brienne nghe thấy tiếng Chó sủa cùng tiếng đàn ông hò hét xung quanh, và giữa những tiếng sấm, cô nghe thấy tiếng thép chém vào nhau. Ser Hyle, cô nghĩ, Ser Hyle đã vào cuộc, nhưng tất cả dường như ở rất xa và không còn quan trọng nữa. Thế giới của cô giờ chỉ còn xoay quanh hai bàn tay bóp nghẹt lấy cổ cô và khuôn mặt lù lù trước mắt. Nước mưa chảy xuống từ mũ hắn khi hắn cúi xuống sát hơn. Hơi thở của hắn tanh mùi pho mát thối. Ngực Brienne nóng như thiêu đốt, và cơn bão kéo đến trong đầu làm cô mờ mắt. Trong người cô, xương cốt

379 nghiến lên nhau kêu cọt kẹt. Miệng Cắn Xé há to đến mức không thể to hơn. Cô nhìn thấy hàm răng hắn vàng xỉn, xiên xẹo và nhọn hoắt. Khi chúng ngoạm vào phần thịt trên má cô, dường như cô không cảm nhận được gì cả. Cô cảm giác thế giới quay cuồng và cô đang rơi vào bóng tối. Ta chưa thể chết được, cô tự nhủ, ta còn rất nhiều việc phải làm. Cắn Xé ngẩng đầu lên, trong miệng đầy thịt và máu. Hắn nhổ đi và nhăn nhở cười, rồi lại cắn ngập răng vào mặt cô lần nữa. Lần này hắn nhai và nuốt. Hắn đang ăn thịt mình, dù nhận ra điều đó nhưng cô không còn chút hơi sức nào mà chống trả. Cô thấy mình đang trôi bồng bềnh phía trên và quan sát cảnh tượng kinh hoàng đó, như thể sự việc đang xảy ra với người phụ nữ khác, một cô gái ngu đần nào đó cứ tưởng mình là hiệp sĩ. Mình sắp chết rồi, cô tự nhủ. Vậy thì hắn ăn mình hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì. Cắn Xé ngẩng đầu lên và há miệng ra lần nữa, hắn tru lên rồi thè lưỡi vào mặt cô. Cái lưỡi nhọn hoắt và dài hơn mức bình thường, máu nhỏ xuống từ đó tong tỏng. Từ trong miệng hắn, cái lưỡi thè ra, thè ra mãi, đỏ rực, ướt át và nhơm nhớp máu. Một hình ảnh gớm ghiếc và bẩn thỉu. Lưỡi hắn phải dài tới ba mươi phân, Brienne nghĩ. Và sau đó, bóng tối nhanh chóng bao trùm lấy cô. Chuyện gì vậy nhỉ, trông nó gần giống một thanh kiếm.

380 JAIME Móc gài trên áo choàng của Ser Brynden Tully mang hình một con cá đen làm bằng vàng và than non. Bên ngoài chiếc áo giáp xích màu xám xỉn, ông mặc giáp che ống chân, giáp che cổ, găng tay dài, giáp che bả vai và giáp đầu gối bằng thép đen, nhưng trông chúng cũng không u tối bằng một nửa vẻ mặt ông khi ông đợi Jaime Lannister ở cuối cây cầu kéo. Ông ngồi một mình trên lưng con ngựa chiến màu hạt dẻ, tấm phủ lưng ngựa mang hai màu xanh đỏ. Ông ta chẳng yêu quý gì mình. Tully có khuôn mặt góc cạnh với những nếp nhăn hằn sâu, làn da đỏ ửng bên dưới mớ tóc xám thô cứng, nhưng Jaime vẫn thấy trong ông hình ảnh của một hiệp sĩ vĩ đại từng mê hoặc một cậu bé cận vệ bằng những câu chuyện về Vua Chín Đồng. Tiếng vó ngựa của Danh Dự đập lọc cọc xuống ván của cây cầu kéo. Jaime đã nghĩ rất lâu và rất nhiều về việc anh có nên mặc giáp vàng hay bạc cho cuộc gặp này hay không; cuối cùng, anh quyết định mặc áo da và khoác áo choàng màu đỏ thẫm. Anh đứng cách Ser Brynden khoảng một mét và cúi đầu trước người đàn ông lớn tuổi hơn. "Sát Vương," Tully nói. Hai từ đầu tiên đó phát ra từ miệng Brynden đủ cho anh thấy dụng ý của ông, nhưng Jaime vẫn quyết tâm giữ bình tĩnh. "Cá Đen," anh trả lời. "Cảm ơn ông vì đã đến." "Ta nghĩ ngươi đến để hoàn thành lời hứa với cháu gái ta," Ser Brynden nói. "Theo những gì ta nhớ, ngươi đã hứa với Catelyn rằng sẽ đổi các con gái của nó lấy sự tự do của ngươi." Miệng ông nghiến chặt. "Nhưng ta chưa thấy hai đứa bé. Chúng đâu rồi?"

381 Ông ta bắt mình phải nói ra sao? "Ta không giữ chúng." "Tiếc thật. Thế ngươi có muốn quay về buồng giam như cũ không? Phòng ngục cũ của ngươi vẫn còn đấy. Chúng ta đã thay thảm cói mới rồi." Và chắc chắn là một cái xô mới đẹp đẽ cho ta ỉa đái nữa chứ. "Ngài thật tử tế, ser, nhưng tôi sợ là ta phải từ chối thôi. Ta thích được ở trong căn lều thoải mái của mình hơn." "Trong khi Catelyn thoải mái ở dưới mộ sao." Ta chẳng liên quan gì đến cái chết của phu nhân Catelyn, anh định nói như vậy, và các con gái của bà ta cũng đã bỏ đi hết trước khi ta về tới Vương Đô. Anh cũng suýt định nói về Brienne và thanh kiếm anh đưa cho cô, nhưng cái cách Cá Đen nhìn anh giống hệt như cách Eddard Stark nhìn anh khi thấy anh trên Ngai Sắt với máu của Vua Điên trên lưỡi kiếm. "Ta đến để nói chuyện về người sống, không phải người chết. Về những kẻ lẽ ra được sống, nhưng có thể sẽ phải chết…" "...trừ khi ta trao Riverrun cho ngươi. Ngươi định dọa treo cổ Edmure dựa vào đó chứ gì?" Bên dưới đôi lông mày rậm rạp, đôi mắt của Tully sắc lạnh như đá. "Dù ta có làm gì thì cháu trai ta cũng phải chết. Vậy thì treo quách nó lên cho xong đi. Ta tin là Edmure chán ngán phải đứng trên cái giá treo cổ đó chẳng kém gì ta phải nhìn thấy nó đứng đó mỗi ngày." Ryman Frey là một gã đại ngốc. Vở kịch của hắn với Edmure và cái giá treo cổ chỉ làm cho Cá Đen thêm cứng đầu cứng cổ, rõ ràng là như vậy. "Ông giữ Sybelle Westerling và ba con của bà ấy. Ta sẽ trả cháu trai cho ông để đổi lấy họ." "Giống như ngươi hứa trả lại hai con gái cho Catelyn?"

382 Jaime không thể để ông ta chọc tức. "Đổi một bà già và ba đứa trẻ lấy lãnh chúa của mình. Đây là một món hời trên cả mức tưởng tượng của ông đấy." Ser Brynden mỉm cười cứng cỏi. "Ngươi quả là trơ tráo Sát Vương ạ. Mặc cả với một kẻ phá vỡ lời thề cũng giống như xây nhà trên cát lỏng. Lẽ ra Cat không nên tin tưởng loại người như ngươi." Người bà ta tin tưởng là Tyrion, Jaime suýt buột miệng. Quỷ Lùn lừa dối cả bà ta nữa. "Lời hứa của ta với phu nhân Catelyn là lời hứa trước mũi kiếm mà thôi." "Thế còn lời thề với Aerys?" Anh cảm thấy những ngón tay ma đang co giật. "Aerys chẳng liên quan gì đến chuyện này. Ông có đồng ý đổi mấy người Nhà Westerling lấy Edmure không?" "Không. Nhà vua đã tin tưởng và giao phó hoàng hậu cho ta, và ta đã hứa sẽ bảo vệ con bé. Ta sẽ không đẩy con bé vào thòng lọng của Nhà Frey." "Cô gái đã được Ngai Sắt tha thứ. Con bé sẽ không sao cả. Ta đảm bảo điều đó." "Lời hứa danh dự ư?" Ser Brynden nhướn mày. "Ngươi có hiểu danh dự là gì không?" Là tên một con ngựa. "Ta sẽ thề bất cứ câu nào ông yêu cầu." "Thôi, tha cho ta đi Sát Vương." "Ta rất muốn như vậy. Hạ cờ xuống và mở cổng thành, ta đảm bảo người của ông sẽ bảo toàn tính mạng. Những ai muốn ở lại Riverrun phục vụ Lãnh chúa Emmon có thể ở lại. Những người khác được tự do, muốn đi đâu tùy thích, tuy nhiên họ sẽ phải nộp lại vũ khí và áo giáp."

383 "Ta tự hỏi họ sẽ đi được bao xa trước khi rơi vào tay bọn cướp, khi trên người chẳng có tấc sắt nào? Ngươi chắc hẳn không muốn bọn họ gia nhập với Lãnh chúa Beric, chúng ta đều biết điều đó. Và còn ta thì sao? Ta sẽ được giải đến Vương Đô và chết như Eddard Stark à?" "Ta sẽ cho ông mặc áo choàng đen. Con hoang của Ned Stark đang làm tướng chỉ huy ở Tường Thành đấy." Cá Đen nheo mắt. "Cha ngươi cũng sắp xếp cả việc đó à? Ta nhớ Catelyn chưa bao giờ tin tưởng thằng nhóc đó, cũng như chưa bao giờ tin Theon Greyjoy. Có vẻ con bé đã đúng trong cả hai trường hợp. Không đâu, ser, ta nghĩ là không. Ta sẽ chết trong ấm áp, với thanh kiếm trong tay đỏ máu của lũ sư tử." "Máu của Nhà Tully cũng đỏ khác gì đâu," Jaime nhắc. "Nếu ông không muốn dâng tòa lâu đài, ta sẽ phải dùng vũ lực chiếm nó. Hàng trăm người sẽ chết." "Hàng trăm người của ta. Và hàng ngàn người của ngươi." "Cả đội quân sẽ tiêu tùng chỉ vì một người." "Ta biết bài hát đó. Ngươi hát theo nhạc của bài Cơn mưa thành Castamere đúng không? Người của ta thà chết trên chiến trường, trên đôi chân của mình còn hơn phải quỳ gối chết dưới lưỡi rìu của đao phủ." Việc này sẽ không kết thúc tốt đẹp. "Ông kháng cự để làm gì, ser. Chiến tranh đã kết thúc rồi, và Sói Trẻ của ông đã chết." "Bị sát hại bất chấp quy luật tôn nghiêm về lòng hiếu khách." "Tất cả do Nhà Frey gây ra, không phải ta."

384 "Gọi là gì cũng được. Nhưng ta ngửi thấy mùi của Tywin Lannister." Jaime không thể phủ nhận điều đó. "Cha ta cũng chết rồi." "Đức Cha thật công bằng." Giờ chúng ta lại có một cảnh tượng kinh khủng. "Nếu gặp được Robb Stark trong rừng Whispering thì ta đã giết hắn rồi. Mấy thằng ngốc đã cản đường ta. Nhưng thằng nhóc chết cách nào có quan trọng không? Hắn đã chết, và vương quốc của hắn cũng chết theo, vậy thôi." "Đúng là ngươi đã què cụt lại đui mù, hiệp sĩ ạ. Mở to mắt ra mà nhìn, ngươi sẽ thấy cờ sói vương vẫn bay trên tường thành của ta." "Có, ta thấy rồi. Trông nó thật cô độc. Harrenhal đã sụp đổ. Seagard và Maidenpool cũng vậy. Nhà Bracken đã quỳ gối, và Tytos Blackwood thì bị quây ở Raventree. Piper, Vance, Mooton, tất cả các chư hầu của ông đều đã đầu hàng. Chỉ còn sót lại mỗi Riverrun. Chúng ta đông hơn ông gấp hai mươi lần." "Người đông hơn hai mươi lần, nghĩa là lương thực cũng phải nhiều hơn hai mươi lần. Vậy ngài cung cấp lương thảo cho quân mình như thế nào, thưa ngài?" "Chúng ta ngồi đến tận khi ngày tàn cũng được, trong khi ông chết đói trong tòa thành kia." Anh nói dối một cách hùng dũng hết mức có thể, và hy vọng mặt không biến sắc và phản bội anh. Nhưng Cá Đen không bị đánh lừa. "Có lẽ là ngày tàn của các ngươi. Nguồn thực phẩm của chúng ta vô cùng phong phú, nhưng ta e là chúng ta không để lại nhiều trên cánh đồng cho các vị khách viếng thăm đâu."

385 "Chúng ta có thể chở lương thực từ Song Thành tới đây," Jaime nói, "hoặc từ bên kia đồi ở phía tây, nếu cần thiết." "Cứ cho là vậy. Ta đâu dám chất vấn một hiệp sĩ danh giá như ngài." Sự khinh miệt trong giọng nói của ông ta khiến Jaime nổi giận. "Có một cách này giúp chúng ta quyết định vấn đề nhanh hơn. Một cuộc đấu tay đôi. Hiệp sĩ của ta đấu với hiệp sĩ của ông." "Ta tự hỏi ngươi lấy cái ý tưởng đó ở đâu ra vậy?" Ser Brynden phá lên cười. "Sẽ là ai? Strongboar? Addam Marbrand? Walder Frey Đen?" Ông rướn người lên phía trước. "Tại sao không phải là ta và ngươi nhỉ, hiệp sĩ?" Nếu là ngày xưa thì đó sẽ là một trận chiến ngọt ngào, Jaime nghĩ, sẽ là chủ đề và cảm hứng cho các ca sĩ viết bài hát. "Khi phu nhân Catelyn thả ta ra, bà ấy đã bắt ta thề không được vung kiếm lên trước Nhà Stark hay Tully thêm một lần nào nữa." "Một lời thề có lợi cho ngươi quá nhỉ." Mặt anh tối sầm lại. "Ý ông là ta hèn nhát?" "Ồ không, ta chỉ gọi là thằng què thôi." Cá Đen hất đầu về phía bàn tay vàng của Jaime. "Chúng ta đều biết ngươi không thể chiến đấu với cái thứ đó mà." "Ta từng có hai tay." Ngươi muốn vứt cả mạng sống của mình đi chỉ vì lòng tự kiêu vớ vẩn đó sao? Một giọng nói bên trong anh thì thầm. "Một số người sẽ nói một thằng què và một ông già cũng khá cân sức cân tài đấy. Nếu không vướng lời thề với phu nhân Catelyn, ta chắc chắn sẽ đấu tay đôi với ông. Nếu ta thắng, Riverrun là của chúng ta. Nếu ông giết ta, chúng ta sẽ tháo vây."

386 Ser Brynden lại cười phá lên. "Ta sẽ rất vui được tước thanh kiếm vàng đó khỏi tay ngươi và moi trái tim đen tối của ngươi ra, những lời thề của ngươi chẳng có giá trị gì cả. Ngươi chết ta cũng chẳng được gì, nhưng bù lại ta sẽ được hưởng niềm vui thích khi giết ngươi, mà cũng chẳng gặp phải rủi ro gì… dù là nhỏ nhất." Thật may vì Jaime không cầm kiếm; nếu không chắc chắn anh sẽ rút kiếm ra, và nếu Ser Brynden không giết anh thì các cung thủ trên tường thành kia chắc chắn cũng sẽ làm việc đó. "Chẳng nhẽ không có điều kiện gì khiến ông vừa lòng sao?" anh hỏi Cá Đen. "Từ ngươi ư?" Ser Brynden nhún vai. "Không." "Vậy thì ông còn gặp ta làm gì?" "Cảnh vây thành này thật là buồn chán. Ta muốn nhìn thấy cái tay cụt của ngươi và nghe ngươi thanh minh cho các tội ác gần đây của mình. Tiếc là những lời thanh minh yếu ớt đó không được như ta mong đợi. Ngươi luôn làm người khác thất vọng, Sát Vương ạ." Cá Đen cho ngựa quay đầu và trở vào thành Riverrun. Khung lưới sắt đóng lại nhanh chóng, các chông sắt nhọn cắm sâu vào lớp đất bùn. Jaime quay đầu con Danh Dự và chuẩn bị phi một quãng dài trở về vòng vây của Nhà Lannister. Anh cảm nhận được ánh mắt dõi theo mình, ánh mắt của những người Nhà Tully trên tường thành và Nhà Frey ở bên kia dòng sông. Nếu chúng không mù, chúng sẽ đều biết ông già ném thẳng những đề nghị đó vào mặt ta. Anh sẽ phải tấn công tòa lâu đài. Được thôi, thêm một lần thất hứa thì có là gì đối với Sát Vương? Thêm một chút phân trong xô là cùng. Jaime sẽ là người đầu tiên trèo lên tường thành. Và với bàn tay vàng này, nhiều khả năng ta sẽ là kẻ đầu tiên ngã xuống.

387 Trở về doanh trại, Lew Nhỏ giúp anh giữ dây cương trong khi Peck đưa một tay giúp anh xuống ngựa. Chúng nghĩ ta què quặt đến nỗi không thể tự xuống ngựa hay sao? "Thế nào rồi anh trai?" em họ anh, Ser Daven, hỏi. "Không ai bắn tên vào mông con ngựa của ta. Còn lại, ta cũng chẳng làm được hơn gì so với Ser Ryman." Anh nhăn nhó. "Hẳn là ông ta muốn nhuộm dòng Red Fork thêm đỏ." Hãy tự trách mình vì điều đó, Cá Đen ạ. Ông không cho ta lựa chọn nào khác. "Triệu tập một hội đồng chiến tranh. Ser Addam, Strongboar, Forley Prester, các lãnh chúa ven sông của chúng ta... và những người bạn Nhà Frey nữa. Ser Ryman, Lãnh chúa Emmon, họ đem theo ai cũng được." Hội đồng nhanh chóng tập hợp. Lãnh chúa Piper và cả hai lãnh chúa Nhà Vance đều đến để thay mặt cho các lãnh chúa vùng Trident. Lòng trung thành của họ sẽ nhanh chóng được kiểm nghiệm. Ser Daven, Strongboar, Addam Marbrand và Forley Prester đại diện cho vùng phía tây. Lãnh chúa Emmon Frey cùng vợ cũng gia nhập với họ. Cái cách phu nhân Genna ngồi lên chiếc ghế của mình khiến không ai dám thắc mắc nửa lời về sự có mặt của bà. Không một ai. Nhà Frey cử Ser Walder Rivers, hay còn gọi là "Walder Con Hoang," và con trai cả của Ser Ryman là Edwyn, một người đàn ông mảnh khảnh và xanh xao vàng vọt với chiếc mũi gãy và mái tóc đen thẳng. Dưới chiếc áo choàng lông cừu xanh, Edwyn mặc áo da bê màu xám với những hình rập nổi và dây nho trang trí bên trên. "Tôi đại diện cho Nhà Frey," anh ta tuyên bố. "Sáng nay cha tôi khó ở." Ser Daven khịt mũi. "Ông ta say à, hay vẫn nôn nao vì bữa rượu tối qua?" Edwyn có khuôn miệng đanh với những lời lẽ cay nghiệt của một gã đàn ông bủn xỉn. "Thưa ngài Jaime," anh ta

388 nói, "liệu tôi có nên chịu đựng sự khiếm nhã này?" "Có đúng vậy không?" Jaime hỏi anh ta. "Cha ngươi lại say xỉn à?" Frey mím môi và nhìn Ser Ilyn Payne, người đang đứng cạnh cửa lều trong bộ giáp gỉ sét, thanh kiếm của ông nhô lên một bên vai xương xẩu. "Ông ấy... bụng dạ cha tôi không được tốt, thưa lãnh chúa. Rượu đỏ giúp ông ấy tiêu hóa tốt hơn." "Chắc ông ta đang tiêu hóa cả một con voi ma mút," Ser Daven nói. Strongboar cười lớn, còn phu nhân Genna thì khúc khích. "Đủ rồi," Jaime nói. "Chúng ta còn cả một lâu đài phải đánh chiếm." Khi cha anh còn ở trong hội đồng, ông luôn để các tướng chỉ huy lên tiếng trước. Anh cũng sẽ làm đúng như vậy. "Chúng ta sẽ tiến hành thế nào đây?" "Đầu tiên là treo cổ Edmure Tully," Lãnh chúa Emmon Frey thúc giục. "Như vậy Ser Brynden sẽ được một bài học, rằng chúng ta đã nói là làm. Nếu chúng ta gửi đầu Ser Edmure cho chú hắn, có thể ông ta sẽ đổi ý mà đầu hàng." "Brynden Cá Đen không dễ bị lung lay như vậy đâu." Karyl Vance, lãnh chúa nhánh Wayfarer’s Rest của Nhà Vance nhìn sự việc không mấy lạc quan. Một vết bớt đỏ che kín nửa cổ và một bên mặt ông. "Ngay cả anh trai ông ta còn không thuyết phục được ông ta lấy vợ." Ser Daven lắc cái đầu bờm xờm. "Chúng ta phải công thành. Tôi đã nói suốt rồi. Tháp bao vây, thang và một phiến gỗ phá thành. Đó là tất cả những gì chúng ta cần ở đây." "Tôi sẽ dẫn đầu cuộc xung kích," Strongboar nói. "Hãy cho con cá nếm mùi thép và lửa, ý tôi là như vậy."

389 "Đó là tường thành của ta," Lãnh chúa Emmon phản kháng, "cổng thành của ta, các ngươi muốn phá nát chúng sao." Ông ta rút mảnh giấy da ra khỏi tay áo một lần nữa. "Chính vua Tommen đã phong ta…" "Được rồi, chúng cháu đều đã thấy tờ giấy của ông rồi, ông trẻ ạ," Edwyn Frey bật lại. "Sao ông không ra vẫy nó trước mặt Cá Đen ấy, xem có thay đổi được tình hình không?" "Tấn công tường thành sẽ khiến rất nhiều người đổ máu," Addam Marbrand nói. "Theo tôi chúng ta nên đợi đến một đêm không trăng và cho một tá lính vượt qua sông trên một con thuyền có mái chèo giảm thanh. Họ sẽ leo tường thành bằng dây thừng và móc sắt, sau đó mở cổng cho chúng ta từ bên trong. Tôi sẽ dẫn họ đi nếu hội đồng đồng ý." "Ngu ngốc," gã con hoang Walder Rivers kêu lên. "Ser Brynden không dễ bị gạt bằng những thủ đoạn đó đâu." "Cá Đen chính là chướng ngại vật," Edwyn Frey đồng ý. "Mũ hắn có hình con cá hồi đen trên chỏm nên rất dễ phát hiện ra hắn từ xa. Tôi nghĩ chúng ta nên đẩy các tháp bao vây lại gần, trên tháp trang bị các cung thủ, sau đó giả vờ tấn công các cổng thành. Khi đó Ser Brynden sẽ khiên giáp đầy đủ và trèo lên tường bao. Hãy để các cung thủ tẩm phân vào các mũi tên, rồi cứ thế ngắm vào người đội chiếc mũ đó mà bắn. Một khi Ser Brynden chết, Riverrun sẽ là của chúng ta." "Của ta," Lãnh chúa Emmon rít lên. "Riverrun là của ta." Vết bớt của Lãnh chúa Karyl tối đen lại. "Ngươi sẽ đóng góp phân hả, Edwyn? Ta tin đó là một thứ chất độc chết người đấy."

390 "Cá Đen xứng đáng được chết tử tế hơn, và tôi sẽ trao nó cho ông ta." Strongboar đấm mạnh lên bàn. "Tôi sẽ đấu tay đôi với lão già đó. Dù là thương, rìu hay trường kiếm cũng không thành vấn đề. Tôi sẽ thịt ông ta." "Tại sao ông ta phải chấp nhận lời thách đấu của ngài, ser?" Ser Forley Prester hỏi. "Ông ta sẽ được gì trong cuộc đấu tay đôi đó? Chúng ta liệu có tháo vòng vây nếu ông ta thắng không? Tôi không tin đâu. Và ông ta cũng vậy. Một cuộc đấu tay đôi chẳng đem lại gì cả." "Tôi biết Brynden Tully từ khi chúng tôi còn là cận vệ với nhau và cùng phục vụ Lãnh chúa Darry," người lên tiếng là Norbert Vance, lãnh chúa mù vùng Atranta. "Nếu các ngài đồng tình, hãy để tôi đi nói chuyện với ông ta và cố giải thích tình thế vô vọng của ông ta lúc này." "Ông ta quá hiểu điều đó ấy chứ," Lãnh chúa Piper nói. Đó là một người đàn ông béo, lùn, chân vòng kiềng và tóc đỏ, cha của một trong các cận vệ của Jaime; họ có những nét giống nhau không lẫn đi đâu được. "Ông ta không ngu đâu, Norbert. Ông ta cũng có mắt... và không bao giờ đầu hàng trước những kẻ như thế này." Ông thô lỗ chỉ về phía Edwyn Frey và Walder Rivers. Edwyn nhảy dựng lên. "Nếu Lãnh chúa Piper muốn ám chỉ…" "Ta không ám chỉ, Frey. Ta nói thẳng những gì mình nghĩ, với tư cách một người đàn ông chân thật. Nhưng ngươi làm gì biết thế nào là chân thật? Ngươi là con chồn dối trá phản bội, cả họ nhà ngươi giống hệt nhau. Ta thà uống một cốc nước tiểu còn hơn phải tin lời người nhà Frey." Ông ta rướn người qua bàn. "Marq đâu rồi, trả lời câu hỏi cho ta? Các ngươi đã làm gì với con trai ta? Nó là khách trong đám cưới chết dẫm của các ngươi."

391 "Và cậu ấy sẽ vẫn là khách danh dự của chúng ta," Edwyn nói, "cho đến khi ông chứng minh được lòng trung thành với thái hậu và vua Tommen." "Năm hiệp sĩ và hai mươi kỵ binh hạng nặng đi cùng Marq tới Song Thành," Piper nói. "Họ cũng là khách của ngươi chứ, Frey?" "Một số hiệp sĩ, có lẽ vậy. Nhưng những kẻ còn lại đều nhận được kết cục xứng đáng. Ông nên cảnh giác miệng lưỡi phản bội của mình đi, Piper, nếu ông muốn người thừa kế của ông trở về nguyên vẹn." Hội đồng chiến tranh của cha ta chẳng bao giờ biến thành thế này, Jaime nghĩ, trong khi Piper lảo đảo đứng lên. "Hãy nói bằng thanh kiếm trong tay ngươi ấy, Frey," người đàn ông nhỏ bé gầm gừ. "Hay là ngươi chỉ chiến đấu bằng cách phun ra những lời bẩn thỉu?" Khuôn mặt vẹo vọ của Frey tái mét lại. Bên cạnh hắn, Walder Rivers đứng lên. "Edwyn không phải là kiếm sĩ... nhưng ta thì phải, Piper. Nếu ngươi muốn nhận xét thêm câu nào, hãy ra ngoài kia mà nhận xét." "Đây là hội đồng chiến tranh, chứ không phải chỗ đánh nhau," Jaime nhắc nhở họ. "Ngồi xuống đi, cả hai người." Không ai động đậy. "Ngay lập tức!" Walder Rivers ngồi xuống. Lãnh chúa Piper không dễ bị thuyết phục. Ông ta lẩm bẩm chửi bới và bỏ ra khỏi lều. "Tôi có nên cho người đuổi theo và lôi ông ta về không, thưa ngài?" Ser Daven hỏi Jaime. "Cử Ser Ilyn đi," Edywn Frey nói. "Chúng ta chỉ cần cái đầu của hắn thôi." Karyl Vance quay sang phía Jaime. "Chỉ là những lời nói của lãnh chúa Piper trong lúc đau buồn. Marq là con trai

392 cả của ông ta. Các hiệp sĩ đi cùng ông ta đến Song Thành đều là cháu trai và anh em họ." "Ý ngài là một lũ phản nghịch và chống đối đúng không," Edwyn Frey nói. Jaime ném cho Edwyn cái nhìn sắc lạnh. "Song Thành cũng từng đi theo dưới cờ Sói Trẻ," anh nhắc nhở Frey. "Sau đó các ngươi lại phản bội hắn. Cho nên thực ra các ngươi còn bội bạc gấp đôi Piper." Anh thích thú nhìn nụ cười của Edwyn lụi dần rồi tắt hẳn. Ta đã nghe đủ những lời khuyên suốt cả ngày hôm nay rồi, Jaime tự nhủ. "Chúng ta kết thúc ở đây. Các lãnh chúa hãy chuẩn bị kỹ càng. Chúng ta sẽ tấn công ngay khi trời sáng." Gió đang thổi từ phương bắc xuống khi các lãnh chúa từ trong lều bước ra. Jaime ngửi thấy cả mùi hôi thối phát ra từ trại của Nhà Frey phía bên kia Tumblestone. Đằng sau hào nước, Edmure Tully đứng trơ trọi trên một chiếc giá treo cổ cao màu xám, với một chiếc thòng lọng thắt quanh cổ. Cô của anh rời căn lều cuối cùng, theo sau là chồng bà. "Cháu trai à," Emmon phản kháng, "thế này là phá hoại thành quách của ta... cháu không được làm vậy." Khi ông nuốt nước bọt, yết hầu trên cổ ông trồi lên thụt xuống. "Cháu không được làm vậy. Ta... Ta cấm." Ông ta lại nhai lá chua; bọt mép màu đỏ lấp lánh trên môi. "Tòa lâu đài là của ta, ta có cuộn giấy da ở đây. Chính nhà vua nhỏ Tommen đã ký. Ta là lãnh chúa chính đáng của Riverrun, và..." "Chẳng có nghĩa lý gì, một khi Edmure Tully còn sống," phu nhân Genna nói. "Cả trái tim lẫn đầu hắn đều mềm yếu, ta biết, nhưng một khi còn sống thì hắn vẫn là mối nguy hiểm. Cháu định tính thế nào về việc đó, Jaime?"

393 Cá Đen mới là kẻ nguy hiểm, không phải Edmure. "Cứ để Edmure đó cho cháu. Ser Lyle, Ser Ilyn. Đi theo ta. Đã đến lúc ta đi thăm mấy cái giá treo cổ đó rồi." Tumblestone nước sâu hơn và chảy xiết hơn Red Fork, và để tới khúc cạn gần nhất, họ phải đi ngược dòng vài chục cây số. Chiếc phà vừa mới chở Walder Rivers và Edwyn Frey qua sông khi Jaime và người của anh đến. Khi họ chờ phà quay lại, Jaime nói với họ những điều anh muốn. Ser Ilyn nhổ bọt xuống sông. Khi ba người họ từ dưới phà bước lên bờ bắc, một ả điếm say khướt đề nghị thỏa mãn Strongboar bằng miệng. "Đây, thỏa mãn bạn ta đi," Ser Lyle nói và đẩy cô ta về phía Ser Ilyn. Người phụ nữ cười lớn rồi tới hôn lên môi Payne, xong khi nhìn thấy ánh mắt của ông, ả lủi mất. Con đường mòn giữa các bếp lửa toàn bùn nâu trộn phân ngựa và bị xới tung bởi móng ngựa lẫn dấu giày. Jaime nhìn thấy tòa thành đôi của Nhà Frey trên khiên và cờ hiệu ở khắp mọi nơi, màu xanh trên nền xám. Ngoài ra còn có gia huy của các gia tộc nhỏ chư hầu của vùng Crossing: con diệc của Nhà Erenford, cây chĩa của Nhà Haigh, ba cành tầm gửi của Lãnh chúa Charlton. Mọi người có vẻ đều nhận ra Sát Vương khi anh tới. Một bà già đang bán lợn trong giỏ dừng lại và nhìn anh chăm chăm, một hiệp sĩ với khuôn mặt nửa lạ nửa quen quỳ một gối, hai kỵ binh hạng nặng đang tè xuống rãnh cũng quay người khiến nước tiểu bắn lên nhau. "Ser Jaime," ai đó gọi với theo anh, nhưng anh vẫn tiếp tục đi mà không quay đầu lại. Xung quanh mình, anh thoáng thấy khuôn mặt của những kẻ anh đã cố giết khi còn ở rừng Whispering, nơi Nhà Frey đã chiến đấu dưới lá cờ của Robb Stark. Ban tay vàng nặng trĩu một bên cánh tay anh. Căn lều vĩ đại hình vuông của Ryman Frey là căn lều lớn nhất trại, những bức tường lớn bằng vải bạt được khâu

394 thành hình vuông giống như một phiến đá, và hai đỉnh của nó tượng trưng cho Song Thành. Ser Ryman không những không khó ở mà còn đang rất vui vẻ. Tiếng cười của một phụ nữ say vọng ra từ trong lều, xen lẫn với giai điệu của đàn hạc gỗ và tiếng hát của một ca sĩ. Ta sẽ giải quyết ngươi sau, hiệp sĩ ạ, Jaime nghĩ. Walder Rivers đang đứng nói chuyện với hai kỵ binh hạng nặng trước căn lều khiêm tốn của mình. Khiên của ông ta mang biểu tượng Nhà Frey nhưng đảo ngược màu, bên trên là một vạch màu đỏ bắt chéo qua. Khi gã con hoang nhìn thấy Jaime, ông ta nhíu mày. Những gì ta thấy ở ông ta là ánh mắt nghi ngờ lạnh nhạt. Con người đó còn nguy hiểm hơn tất cả các con trai chính thống của Walder Frey. Chiếc giá treo cổ đã được nâng lên cách mặt đất ba mét. Hai tên lính cầm thương đứng gác ở chân cầu thang. "Ngài không thể lên nếu không có sự đồng ý của Ser Ryman," một tên nói với Jaime. "Cái này nói rằng ta có thể." Jaime dùng một ngón tay gõ vào chuôi kiếm. "Vấn đề là, ta có cần phải bước qua xác các ngươi để lên không?" Hai lính cầm thương đứng tránh sang bên. Trên chiếc giá, lãnh chúa vùng Riverrun đang đứng nhìn xuống cái cửa sập dưới chân. Bùn đen bám đặc quánh trên hai bàn chân anh, hai cẳng chân để trần. Edmure mặc một chiếc áo dài chùng bằng lụa bẩn thỉu trang trí sọc xanh đỏ của Nhà Tully, trên cổ là chiếc thòng lọng bằng sợi gai dầu. Nghe thấy tiếng bước chân Jaime, anh ngẩng đầu và liếm đôi môi khô nứt nẻ. "Sát Vương?" Mắt anh mở to khi nhìn thấy Ser Ilyn. "Thà dùng kiếm còn hơn dùng dây thừng. Làm đi, Payne." "Ser Ilyn," Jaime nói. "Ông nghe Lãnh chúa Tully nói gì rồi đấy. Làm đi."

395 Hiệp sĩ câm cầm thanh đại kiếm bằng cả hai tay. Tuy dài và nặng nhưng thanh kiếm vẫn sắc như bất kỳ thanh kiếm thông thường nào. Đôi môi nứt nẻ của Edmure động đậy nhưng không phát ra tiếng. Khi Ser Ilyn vung kiếm ra phía sau, anh nhắm mắt lại. Payne dồn toàn bộ sức lực vào nhát chém đó. "Không! Dừng lại. KHÔNG!" Edwyn Frey chạy tới. "Cha tôi đang tới. Ông ấy sắp đến nơi rồi. Jaime, anh phải..." "Ngươi dùng từ ngài sẽ phù hợp với ta hơn đấy, Frey," Jaime nói. "Và đừng bao giờ dùng từ phải trong bất cứ câu nào nói đến ta." Ser Ryman hùng hổ bước tới bậc lên giá treo cổ cùng một ả đàn bà nhếch nhác, tóc khô cứng như rơm và cũng say khướt như ông ta. Váy của cô ta có dây buộc ở phía trước, nhưng ai đó đã cởi cái dây xuống tận eo nên ngực cô ả xổ ra ngoài. Hai bầu vú to và nặng nề với hai núm lớn màu nâu. Trên đầu cô ta là chiếc vòng đồng được rèn bằng búa nằm lệch sang một bên. Trên chiếc vòng có khắc chữ cổ và đính những thanh kiếm nhỏ màu đen. Khi nhìn thấy Jaime, cô ta phá lên cười. "Tên này ở bảy tầng địa ngục nào lên vậy?" "Tướng chỉ huy Ngự Lâm Quân," Jaime trả lời lạnh lùng nhưng lịch sự. "Ta cũng muốn hỏi câu tương tự, thưa quý cô." "Quý cô? Tôi chẳng phải quý cô nào hết. Tôi là nữ hoàng." "Chị gái ta sẽ rất ngạc nhiên khi nghe điều đó." "Lãnh chúa Ryman tự mình đội vương miện cho tôi." Cô ta lắc cặp mông vĩ đại. "Tôi là nữ hoàng của lũ điếm." Không, Jaime nghĩ, danh hiệu đó cũng thuộc về bà chị đáng yêu của ta nốt.

396 Ser Ryman cuối cùng cũng lên tiếng. "Câm mồm lại, con điếm kia, ngài Jaime không muốn nghe những lời vô nghĩa của đồ đĩ điếm như ngươi." Ryman Frey là một gã thấp béo, mặt to, mắt nhỏ và cằm đầy ngấn thịt. Hơi thở của ông ta toàn mùi rượu và hành. "Ông tự phong nữ hoàng cơ à, Ser Ryman?" Jaime hỏi nhẹ nhàng. "Ngu ngốc. Ngu ngốc chẳng khác gì chuyện với Lãnh chúa Edmure." "Tôi ra cảnh báo cho Cá Đen. Tôi nói với ông ta rằng Edmure sẽ chết nếu lâu đài không chịu đầu hàng. Tôi cho dựng chiếc giá treo cổ này để cho chúng thấy Ser Ryman Frey không chỉ dọa dẫm suông. Ở Seagard, Walder con trai tôi cũng làm tương tự với Patrek Mallister và Lãnh chúa Jason đã quỳ gối, nhưng... Cá Đen là một gã cứng đầu. Hắn từ chối chúng ta, nên..." "...ông cho treo cổ Edmure?" Mặt ông ta đỏ lên. "Ông nội ơi... nếu treo cổ hắn, chúng ta sẽ không còn con tin, ser. Ngài đã cân nhắc chuyện đó chưa?" "Chỉ có thằng ngu mới đe dọa mà không dám làm. Giả sử ta dọa sẽ đấm ông nếu ông không chịu câm miệng, mà ông lại cứ nói, thì ông nghĩ ta sẽ làm gì?" "Ser, ngài không…" Jaime giáng cho ông ta một cú bằng mu bàn tay vàng, nhưng lực của nó cũng đủ mạnh để Ser Ryman loạng choạng về phía sau và ngã vào tay ả điếm. "Ông là đồ to đầu, Ser Ryman, và cổ cũng dày nữa. Ser Ilyn, ông cần bao nhiêu nhát kiếm để chém đứt cái cổ đó nhỉ?" Ser Ilyn giơ một ngón tay lên trước mũi. Jaime cười phá lên. "Tự cao quá đấy. Ta nghĩ là ba nhát."

397 Ryman Frey quỳ sụp xuống. "Tôi không làm gì cả..." "... nhưng uống rượu và chơi điếm. Ta biết chứ." "Tôi là người thừa kế Crossing. Ngài không thể..." "Ta đã cảnh cáo ngươi không được nói." Jaime quan sát khi mặt gã trở nên trắng bệch. Một gã nghiện rượu, ngu ngốc và hèn nhát. Lãnh chúa Walder tốt nhất hãy sống lâu hơn tên này, nếu không Nhà Frey sẽ diệt vong. "Ông đi đi, ser." "Đi đi?" "Nghe ta nói rồi đấy. Đi đi." "Nhưng... tôi biết đi đâu?" "Về nhà hoặc xuống địa ngục, tùy ông chọn. Đừng để ta thấy ông trong doanh trại khi mặt trời lên. Ông có thể đem theo nữ hoàng đĩ điếm của mình, nhưng cái vương miện đó thì không." Jaime quay sang con trai của Ser Ryman. "Edwyn, ta trao quyền chỉ huy của cha ngươi cho ngươi. Đừng có ngu ngốc như ông ta đấy." "Việc đó thì dễ thôi ạ, thưa ngài." "Gửi lời đến Lãnh chúa Walder. Nhà vua cần tất cả các tù binh của ông ta." Jaime vẫy vẫy bàn tay vàng. "Ser Lyle, đem anh ta xuống đây." Edmure Tully ngã sấp mặt xuống sàn khi lưỡi kiếm của Ser Ilyn cắt đứt sợi dây thừng. Một đoạn dây gai dầu vẫn treo lủng lẳng trên cổ anh ta. Strongboar nắm lấy đầu dây và kéo anh đứng dậy. "Một con cá đeo thòng lọng," anh ta nói và cười như nắc nẻ. "Cảnh này đúng là ta chưa từng thấy bao giờ." Đám người Nhà Frey lùi sang một bên để họ đi qua. Một đám đông đã tụ tập dưới chân giá treo cổ, trong đó có hơn

398 một chục gái điếm với muôn kiểu xộc xệch khác nhau. Jaime để ý một người đàn ông cầm đàn hạc gỗ. "Ngươi. Ca sĩ. Lại đây." Người đàn ông bỏ mũ. "Vâng thưa ngài." Không ai nói một lời nào trên đường họ quay lại phà, ca sĩ của Ser Ryman cũng theo sau. Nhưng khi họ xuống thuyền để sang bờ phía nam của dòng Tumblestone, Edmure Tully nắm lấy cánh tay Jaime. "Tại sao thế?" Người Nhà Lannister luôn trả món nợ của mình, anh nghĩ, và ngươi là đồng xu cuối cùng của ta. "Cứ coi đó là một món quà cưới." Edmure thận trọng nhìn anh. "Một... món quà cưới ư?" "Nghe nói vợ ngươi rất xinh đẹp. Hẳn là thế rồi, vì kể cả khi chị gái và nhà vua của ngươi bị giết mà ngươi vẫn còn mây mưa với cô ta được." "Lúc đó ta không biết." Edmure liếm đôi môi nứt nẻ. "Bọn họ chơi đàn hạc bên ngoài phòng ngủ..." "Và tiểu thư Roslin làm ngươi phân tâm." "Cô ấy... bọn chúng bắt cô ấy làm thế, Lãnh chúa Walder và tất cả bọn chúng. Roslin chưa bao giờ muốn... cô ấy đã khóc, nhưng ta lại nghĩ đó là do..." "Do nhìn thấy cậu nhỏ hùng dũng của ngươi sao? Ừ, ta dám chắc cảnh tượng đó sẽ làm cho mọi phụ nữ đều bật khóc." "Cô ấy đang mang đứa con của ta." Không, Jaime nghĩ, cô ta đang mang cái chết của ngươi trong bụng thì đúng hơn. Khi trở lại lều, anh cho Strongboar và Ser Ilyn lui, nhưng tên ca sĩ thì ở lại. "Ta sắp sửa cần một bài hát," anh nói với tên ca sĩ. "Lew, đun

399 nước tắm cho khách của ta. Còn Pia hãy tìm cho anh ta một bộ quần áo mới. Đừng có hình con sư tử nào trên đó nhé. Peck, rót rượu cho Lãnh chúa Tully. Ngài có đói không, lãnh chúa?" Edmure gật đầu, nhưng ánh mắt anh vẫn nghi ngại. Jaime ngồi trên một chiếc ghế đẩu trong khi Tully đang tắm. Bụi đất bay ra như một đám mây xám. "Khi ngươi ăn xong, người của ta sẽ hộ tống ngươi về Riverrun. Chuyện gì xảy ra sau đó sẽ tùy thuộc vào ngươi." "Nghĩa là sao?" "Chú ngươi là một ông già. Tuy quả cảm thật, nhưng ông ta đã sống gần hết đời rồi. Ông ta chẳng có bà vợ nào thương khóc, chẳng có đứa con nào cần bảo vệ. Một cái chết tử tế là tất cả những gì Cá Đen cần… nhưng ngươi còn nhiều năm phía trước, Edmure. Và ngươi là người thừa kế hợp pháp của Nhà Tully, không phải ông ta. Ông ta phải phục vụ cho ngươi. Số phận của Riverrun nằm trong tay ngươi." Edmure nhìn anh chằm chằm. "Số phận của Riverrun..." "Đầu hàng đi, và sẽ không ai phải chết. Dân chúng của ngươi có thể bỏ đi trong hòa bình hoặc ở lại phục vụ Lãnh chúa Emmon. Ser Brynden sẽ được gia nhập đội quân áo đen, và bao nhiêu lính muốn đi theo ông ta cũng được. Ngươi cũng thế, nếu thích Tường Thành. Còn nếu không ngươi có thể về Casterly Rock làm tù binh của ta để được đối đãi tử tế và lịch sự, phù hợp với địa vị của mình. Ta sẽ cho cả vợ ngươi đi cùng, nếu muốn. Nếu cô ta sinh con trai, nó sẽ được làm người hầu và cận vệ phục vụ Nhà Lannister, và khi trở thành hiệp sĩ, chúng ta sẽ cho nó ít đất đai. Còn nếu Roslin sinh con gái, ta sẽ cho nó một số của hồi môn khi con bé đủ tuổi lấy chồng. Ngươi thậm chí