Tác phẩm Phù Sinh Lục Kí 浮生六記 Em đợi anh đến năm 35 tuổi 我等你到三十五歲 Tác giả: Nam Khang/ Bạch Khởi Tình trạng: Hoàn Nơi edit: Bạch Nhật Mộng Đây là bộ review khá tổng hợp khác với những bộ review trước của mình. Mình lấy nhiều nguồn chủ yếu là những dòng tâm sư của các bạn nên sẽ có khi nó hơi cụt ngủn hoặc không đồng bộ. Nhưng mình mong rằng các bạn có thể đọc hết từ đầu đến cuối và cùng hòa chung cảm xúc với mình nhé. Các bạn có thể vừa đọc review và nghe bài nhạc nàyđể có thể cảm nhận được sâu sắc hơn. Cả 2 bộ đều được viết dưới dạng tùy bút, hoặc có thể coi đây là 2 quyển nhật kí của Nam Khang. Vì vậy nó không được sử dụng nhiều lời lẽ hoa mỹ châu chuốt kĩ càng như khi viết dưới dạng tiểu thuyết. Mà nó đều dùng những lời văn câu chữ đơn giản và ngắn gọn đầy sự gần gũi phát họa lên cuộc sống của Nam Khang. PSLK được viết vào lúc mà Nam Khang và “ông xã” đang ở chung với nhau. Đó là khoảng thời gian mà Nam
Khang cho rằng là hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Với giọng văn ngọt ngào lời viết đáng yêu tôi cảm thấy Nam Khang lúc này tùy hứng lắm, trẻ con lắm và đơn thuần lắm. PSLK chưa hoàn đâu các bạn ạ vì trong thâm tâm của Nam Khang, anh mong mình có thể viết mãi cuốn nhật kí này. Chia sẻ cho mợi người biết anh và ” ông xã” của mình hạnh phúc đến nhường nào. Anh không muốn ngừng viết về nó dừng lại khoảng thời gian mà anh luôn quý trọng nhất. Em đợi anh đến năm 35 tuổi được Nam Khang viết sau khi anh và “ông xã” chấm dứt cuộc tình vốn đã kéo dài 4 năm của họ. Tôi không biết được “ông xã” của anh tốt đến cỡ nào, thương anh được bao nhiêu. Nhưng tôi lại thấy rằng vị ” ông xã” ấy yêu anh không đủ sâu.
Cũng có thể ” ông xã ” cũng yêu Nam Khang thật lòng đấy nhưng không đủ cứng rắn mạnh mẽ trước tình yêu của mình. Chẳng phải là hắn sợ bị dị nghị, bị kì thị mà chấm dứt mối quan hệ đó và lấy vợ hay sao? Sự ra đi của Nam Khang , là cách anh đối mặt và giải quyết chấm
dứt đi thứ mình cảm mối quan hệ chỉ còn mình anh duy trì. Nó như một nốt nhạc trầm lắng, thể hiện góc khuất của xã hội Trung Quốc cổ hủ luôn kì thị vấn đề được mang tên” đồng tính luyến ái”. Đưa những con người xứng đáng được yêu phải kết thúc cuộc đời mình để tránh miệng lưỡi người đời. Nam Khang dùng 4 năm để yêu, 3 năm để chờ đợi. Nhưng kết quả là gì? Chẳng phải anh bị tự bế trong mối quan hệ đó hay sao? Anh nói rằng không phải anh không thể quen người khác, bắt đầu mối quan hệ mới. Mà anh sẽ
chẳng bao giờ có thể tìm được người khiến anh yêu sâu đậm đến như vậy… Nếu như ngay từ đầu đã không bắt đầu mối quan hệ đó thì có lẽ cuộc đời Nam Khang sẽ không đến mức phải chịu nhiều dằn vặt đến như vậy. Trung Quốc lúc ấy còn cổ hủ và không chấp nhận cái gọi là “đồng tính luyến ái” đâu các bạn ạ. Sẽ có nhiều bạn cũng sẽ ước như tôi, ước gì Nam Khang sinh trễ vài năm nữa, hay Nam Khang kiên trì sống tiếp thì giờ đây có khi kết quả sẽ khác nhỉ? Và phía dưới đây là vài dòng chia sẻ cảm xúc mà mình khá thích của nhiều bạn mà mình thu thập được trên mạng. Và mình xin lỗi khi chưa xin phép các bạn nhé ^^ _Từ bạn Nguyễn Hiền ” Không Nam Khang không còn đợi con người bội bạc ấy nữa đâu. Từ cái ngày gieo mình xuống dòng Tương Giang chấm dứt cuộc sống này, anh đã bước trên con đường đi tìm cho mình khởi đầu mới rồi. _Từ bạn Shinnie Võ ” Dùng 7 năm thanh xuân để yêu một người. Dùng 7 năm để đợi người. Anh đã 35 tuổi rồi, đừng chờ nữa. Hắn ta không phải lặp gia đình rồi sao? Hắn ta nếu thật yêu anh thì có hành xử như vậy không? Kiếp sai nhất định phải thật phúc, Nam Khang.”( dòng chia sẻ này đươc bạn viết năm 2015 nhé, và Nam Khang sinh năm 1980) _Từ bạn Quyên Trần ” Nam Khang, xã hội hiện nay đã đồng ý cho người đồng tính kết hôn rồi anh à. _Từ bạn Gió Nam:”Phù sinh lục ký, tất cả những câu chuyện đều cứ nho nhỏ, đơn giản và dễ thương như vậy đó, làm cho người đọc không nén nổi một nụ cười. Thế nhưng cười xong, sờ tay lên mặt, nước mắt đã rơi từ lúc nào. Tưởng tượng đến dáng người gầy gầy mảnh mảnh của anh bên bàn làm việc, những lúc người kia không có nhà, tự mình nhìn vật nhớ người, nhớ lại những kỷ niệm nho nhỏ nhưng đẫm ngọt ngào giữa họ, rồi mỉm cười mà viết lại. Tưởng tượng đến anh tư ép mình quên đi những đau khổ tuyệt vọng cùng cực của mối tình không được chúc phúc, chỉ muốn viết lại những gì ấm êm, hạnh phúc nhất. Đọc “Chờ anh đến năm 35 tuổi” của anh, cảm thấy tư vị đó giống như cảm xúc được cẩn cẩn dực dực nắn nót chọn từng từ, từng ngữ mà trút cho hết nỗi lòng, nỗi đau trong đó gần như đã khoét vào lòng anh đến trỗng rỗng, ngoài trống rỗng cũng chỉ còn trống rỗng. Nhưng đọc Phù sinh lục ký, giống như cách anh nói, câu văn rất mộc mạc, đơn thuần, giản dị, chỉ là những ghi chép tủn mủn vụn vặt về câu chuyện cuộc sống đời thường giữa một đôi tình nhân, nhưng lại ẩn ẩn một nỗi đau đang ăn dần ăn mòn trái tim anh, giống như một vết thương mỗi ngày đều rỉ máu, trong hạnh phúc vẫn luôn tiềm ẩn một nỗi đau mơ hồ. Từng dòng từng chữ vẽ nên những cảnh yêu đương hạnh phúc giữa anh và người đó, nhưng cũng lại mờ ảo bên cạnh là hình ảnh một mình anh cô độc giữa đêm, một mình anh với trái tim trống rỗng gieo mình xuống dòng sông lạnh. Nam Khang, ở thế giới bên kia, xin anh hãy yên nghỉ.” _Từ bạn Elmonkey “Em đợi anh đến năm ba mươi lăm tuổi… Tôi nhìn tựa đề và khẽ cười. Em đợi anh, đợi anh. Đợi, như để trói buộc người, mà cũng như để trói buộc mình. Giữ mình trong cái lồng cô đơn như thế, tôi tự hỏi, trong đêm khuya tịch mịch, anh đã nghĩ gì? Tôi thích câu chuyện người đàn bà góa, đêm đêm rải một trăm đồng tiền khắp nơi, rồi tìm nhặt lại đến sáng. Sự cô đơn vốn dĩ vô hình. Nó len lỏi trong tim, thấm dần trong máu. Người ta không thể chống lại nó, chỉ có thể tạm thời quên nó đi. Vậy thì anh, anh làm gì để chống lại sự cô đơn ấy đây? Cái chết của anh để lại trong tôi nuối tiếc. Tiếc cho một tài hoa dừng lại ở tuổi hai mươi tám. Tiếc cho trái tim cô đơn đến khi chết vẫn chẳng có ai bên cạnh. Tiếc cho một tình yêu thuần khiết như thế lại chẳng nhận được chút hồi âm.” Và tôi “Nam Khang à! Tính ta anh năm nay cũng đã 36 tuổi đó. Liệu anh đã buông tay được chưa???” Đây là tác phẩm đáng được để đọc, mình rất tiếc khi biết đến bộ này quá trễ. Nhưng mình thật sự không hối hận khi đã đọc nó. Thật sự là mình là đứa hơi đa sầu đa cảm nên mình cũng tránh đọc những bộ buồn hay BE. Có thể nhiều bạn khi đọc sẽ không có cảm giác gì, nhưng mình thì đau. Nhưng nổi đau cứ ngấm ngầm cứ dai dẳng. Càng thương tiếc cho Nam Khang nhiều hơn. Mình cũng rất băng khoăng trước khi review bộ này vì sợ mình vừa làm lại vừa khóc như một con điên thôi. Hãy đọc và cảm nhận nhé! |