Tóm tắt truyện thứ nữ hữu độc

Thể loại: cổ đại, sống lại, cung đấu, gia đấu, nữ cường, sủng

Trích phiên ngoại Bí ẩn thân thế:

Trong sơn trang, Bùi hậu ngồi trước một cái nôi, chú tâm nhìn đứa trẻ trước mắt: “Đứa nhỏ này thật xinh trẻ trung, so với tiểu hoàng tử mà Nguyên Cẩm Phong và Tê Hà sinh ra còn đáng yêu hơn.”

Sau lúc Bùi Uyên đi được tám tháng, Tê Hà sinh non ra một đứa nhỏ. Đứa nhỏ này trời sinh xinh sang trọng đáng yêu, giống như được hắn trời ưu ái. Quả thật đứa nhỏ này kế thừa hầu hết vẻ trẻ trung của tổ tiên Bùi thị, tương lai nhất định sẽ cực kỳ sáng lạn.

=> đứa trẻ trong nôi là con của Tê Hà công chúa bị Bùi Uyên (đệ đệ Bùi hậu) cưỡng bức mà có.

Đúng khi này, một hộ vệ tiến vào, quỳ xuống đất bẩm báo: “Nương nương, bệ hạ phái ra cha đội người quả nhiên đều là giả, hoàng tử thật được giao cho Tề Chính đưa đến biên giới, bây giờ đang đợi bái kiến nương nương, về phần hoàng tử kia……..”

“Đem tiểu hoàng tử và đứa nhỏ mà Đào Diệp sinh được năm ấy mang đến đây.” Bùi hậu lạnh lùng nói.

Đứa nhỏ của Đào Diệp nhìn vô cùng tuấn tú đáng yêu, năm nay vừa tròn cha tuổi, mẫu thân của ông thay Tê Hà chết ở sau hoa viên, từ túc đó gã vẫn luôn được Bùi hậu phái người chăm sóc trông cầm, lúc bị người đưa đến, ánh mắt tò mò nhìn Bùi hậu. Con của Tê Hà cộng Nguyên Cẩm Phong khi này mới hơn một tuổi, ngoan ngoãn ngủ say ở trong ngực Tề Chính.

=> Con của phò mã Thôi Cảnh và vị thiếp Đào Diệp đã 3 tuổi. Tiểu hoàng tử mới được Tề Chính ôm đến (không buộc phải đứa trẻ nằm trong nôi) khoảng 1 tuổi.

Tóm tắt truyện thứ nữ hữu độc

Bùi Hậu nhìn thoáng qua đứa nhỏ bố tuổi cùng đứa bé mới sinh ở trong nôi, cười cợt cười: “Mang hai đứa trẻ này tới Đại Lịch.”

Dựa theo những lời trong ngoại truyện (đã trích dẫn), Ung Văn Thái tử của Việt Tây chính là con của Tê Hà công chúa và Hoàng đế Việt Tây Nguyên Cẩm Phong. Bùi hậu giữ 3 đứa trẻ, và cô ta chỉ cầm 1 mình tiểu hoàng tử con của tình địch lại làm Thái tử. Kết thúc Nguyên Cẩm Phong tự tay giết đứa con của người ông yêu. Mang điều, mình vẫn ko thể hiểu Nguyên Liệt rốt cuộc là con ai? Dựa theo độ tuổi, mình đoán gã là con của Tê Hà công chúa và Bùi Uyên. Thế nhưng, còn đứa trẻ 3 tuổi kia đâu rồi? Và kết thúc Nguyên Liệt có vẻ vẫn ko rõ xuất thân của hắn… Đây là 1 điểm trừ của truyện.

Sau đây là review của mình:

Kiếp trước đại tỷ của nữ chính là Lý Trường Nhạc vì ko muốn gả cho Tam hoàng tử Thác Bạt Chân bắt buộc nữ chính Lý Vị Ương đành cần gả thay. Nàng yêu hắn, cản cho gã 1 kiếm của thích khách để lại vết sẹo trên ngực, uống rượu độc thay gã, giúp ông lên ngôi hoàng đế còn sinh con trai đầu lòng (Ngọc Lý) cho hắn. Vậy mà, vì tin Lý Trường Nhạc, hắn cho rằng nàng hại tỷ tỷ ruột. Lý Vị Ương bị chặt chân rồi giam trong lãnh cung suốt 12 năm, cuối cùng bị ban cho ly rượu độc kết thúc cuộc đời… Sau này lúc nữ chính nằm mộng thấy kiếp trước (ở phiên ngoại), mới hoá ra, Lý Vị Ương đối với Thác Bạt Chân như là 1 chấp niệm. Gã nhốt nàng ở lãnh cung, chỉ vì hắn muốn nàng cúi đầu trước gã. Ai dè, nàng càng hận gã hơn. Ông giả bộ yêu quý Lý Trường Nhạc là muốn thấy vẻ mặt yếu hèn thế của nàng. Ông đúng điên thật rồi… Ở kiếp trước, ông cộng Lý Trường Nhạc đều lãnh hậu quả. Lý Trường Nhạc thì đương nhiên thảm rồi, cướp trượng phu yêu dấu của muội muội, cuối cùng bị cháu cướp lại, còn bị huỷ dung, nhốt ở lãnh cung. Thác Bạt Chân cũng thảm, ông phản kế lại Tưởng Hải, những tưởng sẽ thành công, kết thúc gã chết trong tay nhi tử ruột.

Lần đầu tiên Lý Vị Ướng bắt gặp nam chính Lý Mẫn Đức / Nguyên Liệt là vào 1 buổi tối. Nàng đi thăm nương của nàng (Thất di nương – Đàm thị) thì gặp 2 mama quăng Lý Mẫn Đức (với nhân phẩm là con nuôi của Tam thẩm) xuống vũng nước. Vị Ương nhảy xuống cứu vãn ông. Sau đó nương của ông (Tam thẩm) bị Đại phu nhân Tưởng Nhu hại, chết đi, hắn và nàng nương tựa lẫn nhau để sống. Dần dần, tính cách thật của hắn dần lộ ra (cho dù gã mang thay đổi ra sao, tấm lòng của gã với nàng vẫn ko đổi), sau đó lộ ra chân tướng về thân thế của Lý Mẫn Đức. Từ lời kể của Lý Mẫn Đức, chàng là đứa con của huynh muội cộng cha khác má (loạn luân) giữa Hoàng đế Việt Tây Nguyên Cẩm Phong và Tê Hà công chúa. Ông đã siêu đắn đo, lo lắng không dám nói ra (chứ không nên muốn giấu Vị Ương), kinh hãi nói ra nàng sẽ khinh xoàng gã, sẽ coi gã là quái vật. Đương nhiên không, Vị Ương nào phải là người như vậy. Ở ngoại truyện có 1 cú twist nhẹ ở tình tiết thân thế của nam chính.

Ban đầu mình cảm thấy Thác Bạt Ngọc thật đáng thương. Ban đầu gã là nam nhân tốt, đủ thông minh nhưng ko nhẫn tâm và vô ơn như Thác Bạt Chân, bất quá, gã ta lại quá yêu thương mẫu thân – 1 người đối quá tốt với hắn bắt buộc mới sắm đủ toàn bộ bí quyết đẩy Vị Ương vào chỗ chết. Cũng chính do vậy, 2 người này không thể tới với nhau. Chưa kể tới việc Lý Vị Ương ko thích Thác Bạt Ngọc theo kiểu nam nữ, việc của Đức phi đã khiến cho 2 người này mãi mãi không thể tới với nhau. Ông tốt, nhưng chưa đủ. Hắn thông minh, nhưng chưa đủ nhẫn tâm. Gã yêu nàng, nhưng chưa tới mức bất chấp toàn bộ. Hắn làm nàng thất vọng nhiều lần. Vì sao ư? Vì hắn không đủ nhẫn tâm, ra tay ko quyết liệt, vẫn còn nhân từ với kẻ địch, cũng do đó, mẫu phi của hắn mới bị kẻ địch hãm hại. Sau này ông cố chấp muốn sở hữu Vị Ương, bất kể bằng thủ đoạn ti tiện, đặt dấu chấm hết cho tình bằng hữu giữa 2 người. Thế mà làm mọi thứ, hắn cũng không được lên khiến hoàng đế. Kết thúc mới hoá ra Hoàng đế Đại Lịch yêu nhất là Nhu phi cộng con của Nhu phi (Bát hoàng tử – Thác Bạt Thông), phải tất cả sủng ái của Hoàng đế dành cho gã đều là giả, đều là để những người khác ghen tị với gã, để mượn tay các hoàng tử dọn sẵn con đường lên ngôi cho Bát hoàng tử. Ngay cả việc sủng ái Liên phi (Mộ Dung Tâm – Lãnh Du Liên) cũng là để che chắn, bảo vệ cho người được Hoàng đế yêu thật sự – Nhu phi. Đây quả là chung quy buồn cho ông. Mình ko thấy mến hắn vì ông và Vị Ương vốn không có thành quả cũng vì ông mang lỗi với Vị Ương.

Thác Bạt Chân – nam phụ độc ác, vô ơn. Kiếp trước gã ko ghét Lý Vị Ương, cũng ko yêu Lý Trường Nhạc, chỉ là, mỗi lúc nhìn Lý Vị Ương, hắn nhớ đến quá khứ, đó là sự nhục nhã của gã, sở hữu vẻ bởi thế ông mới đối với nàng như vậy. Hơn nữa, hắn cũng muốn nàng cúi đầu trước ông. Đương nhiên, mình nói thế thôi, mình ko hề cảm thông cho diễn viên này. Kiếp này, Vị Ương không còn yêu gã, gã lại bám riết không buông. Vị Ương đối với hắn vừa yêu vừa hận, ông đối với Vị Ương đặc thù nhường nhịn (Vị Ương ko chịu ở bên hắn, ông liền đề nghị đa dạng lần, người khác không được như vậy). Cuối cùng, yêu quá hoá hận, gã động sát ý với Vị Ương. Ông là người tàn nhẫn, vì mục đích cái gì cũng dám làm. An Quốc công chúa của Việt Tây nhất kiến chung tình với ông, ông vẫn giết nàng ta. Dù nàng ta là người ác ôn đi chăng nữa, ông cho An Quốc chung quy thảm như vậy, thật quá tuyệt tình. Kết cục của ông rất xứng đáng: gã giống như Vị Ương ở kiếp trước – bị thuộc hạ ông tin tưởng nhất phản bội, rồi sau đó ông nên sống, sống đến già, trơ mắt nhìn những thứ hắn muốn mãi mãi không thuộc về hắn… sở hữu điều, Tưởng Nam đã thông qua vu thuật gì đó từ Bùi hậu, cho Thác Bạt Chân thấy được vài hình ảnh kiếp trước. Ngoài ra, khi gã rơi vào hoàn cảnh giống Vị Ương kiếp trước đã thấy hình ảnh kiếp trước, kiếp này hoà vào khiến cho một. Thế nhưng, gã vẫn ko hối hận mà càng oán hận Vị Ương hơn. Theo mình nghĩ, buộc phải để hắn hối hận thì sẽ hay hơn: vừa nhìn thấy những gì ông muốn đã không thể mang được ở kiếp này, vừa ăn năn tội lỗi của kiếp trước lẫn kiếp này, như vậy theo mình nghĩ sẽ tốt hơn.( Trích đoạn này khá giống trong truyện bia đỡ đạn phản công của Hoàn Nhĩ WR)

Truyện này rộng rãi bạn khen hay, nhưng cũng phổ biến bạn chê rằng nó quá yy, buff nữ chính. Mấy bạn thử tưởng tượng, nhìn lầm 1 người suốt 8 năm (Thác Bạt Chân), bị lừa bởi vẻ ngoài thấp bụng suốt bao nhiêu năm (Lý Trường Nhạc), thân thuộc suốt bao nhiêu năm, Lý Vị Ương hiểu họ, hiểu cách họ giả dối, biết rõ ràng bộ mặt thật của họ … Vậy bắt buộc, kiếp này nhìn thấu hết bọn họ thì cũng dễ hiểu thôi. Hơn nữa, Lý Vị Ương không buộc phải nữ nhân bình xoàng nơi khuê cát, nàng chính là người giúp Thác Bạt Chân lên ngôi hoàng đế, trong khi gã – Tam hoàng tử – dù sở hữu giỏi đến đâu, cũng vẫn thua Thái tử (người được khâm điển) và Thất hoàng tử (được sủng ái). Nàng giỏi như thế, nàng cường như thế, hiện nay trở mặt rồi, nàng sở hữu thể hoá giải các kế … Vậy thì có gì lạ sao ?

nhân vật đáng ghét trong truyện này đa dạng lắm: toàn bộ Tưởng gia trừ Tưởng Thiên còn đỡ đỡ 1 chút (hắn rũ bỏ tình thân, nhưng chí ít không bắt buộc kẻ ngốc, ông biết lượng sức) còn lại đều đáng ghét. Kế mẫu của Vị Ương mang chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chẳng đáng để mến hại. Lý Trường Nhạc, ôi là nữ nhân đáng ghét nhất, và cũng sống dai nhất: từ đầu truyện tới chương 124 mới chết, vậy mà, tới chết vẫn ko hối lỗi, hình phạt mà bà ta nói riêng và mấy kẻ xấu nói chung phải nhận mình thấy siêu hợp lý. Lý tầm thường Hỷ từ đầu đã là nữ nhân dại ngây ngô (bình hoa di động), nhưng sau này đã tìm thấy Vị Ương ko nên dễ chọc, ngoan ngoãn nghe lời, cần khiến phu nhân của Diêu đại nhân cũng hơi hợp lý.

Tuy nàng giải quyết chuyện sở hữu phần “may mắn” như kiểu tình cờ nắm được người này, tình cờ nhìn thấy cái kia. Nhưng nàng vẫn mang khi ko phòng bị được cơ mà. Mẫn Chi (đệ đệ ruột của Vị Ương) vẫn bị Lý Trường Nhạc hạ độc thành công đó thôi! Sau đó tuy Lư thần y mà Vị Ương cầu cứu giúp là Tưởng gia Ngũ công tử, nhưng gã lại tình cờ cứu Mẫn Chi 1 mạng, đúng là may mắn thật! Nhưng không thể công nhận, Vị Ương cũng có lúc yếu đuối thế hơn mà! Chương 171, Vị Ương rời Đại Lịch. Trước khi đi, nàng đã xếp đặt cho Lão phu nhân, Đàm thị và đệ đệ Lý Mẫn Chi rời đi trước khoảng 1 tháng trước, sau đó mới họp mặt. Vậy mà khi nàng đến nơi, đa số người kể cả tỳ nữ Bạch Chỉ đều chết, trừ đệ đệ Lý Mẫn Chi. Đệ đệ nàng đã nên trốn ở núi giả suốt đêm. Đây khiến cho sao có thể nói Vị Ương mang bàn tay vàng? Những người nàng muốn giữ an toàn đều đã bị hại, chỉ còn lại đệ đệ nàng. Đây là mở đầu cho những khó khăn của nàng. Ko còn bàn tay vàng, từ khi đến Việt Tây, nàng vẫn sáng suốt, nhưng nàng vẫn bị tính kế (bị cho ăn hành đủ luôn). Đến cuối, nàng cũng suýt chết nếu Nguyên Liệt ko cứu kịp.

Cày xong truyện này, chắc mình buộc phải mất 1 đoạn thời gian nữa mới cày 1 bộ kiểu cung đấu/gia đấu. Mình đương nhiên biết rằng cung đấu/gia đấu cần sở hữu mấy tình tiết âm mưu như vậy mới hay, nhưng trải nghiệm mà cứ thấy nữ chính bị tính kế, bị áp bức, bị dồn ép, bị khinh xoàng thì mình tức tới lộn ruột lộn gan… Thế là nên trải nghiệm cho đến khi nữ chính thoát khỏi hiểm cảnh, chứ cứ tức anh ách thế, mình ko chịu nổi. Cứ đến khúc bọn người xấu bày mưu hãm hại nữ chính và mấy người liên quan, mình muốn thót tim vì ko biết nữ chính sở hữu vượt qua được không (đặc biệt là từ khi Vị Ương đến Việt Tây sống dưới nhân phẩm Quách Gia), sau đó lúc người xấu bị hại thảm mình liền cảm thấy hả hê, thấy chủ mưu chưa bị diệt thì mình cảm thấy tiếc nuối. Xúc cảm cứ lộn lên lộn xuống riết :v Đó cũng là nguyên nhân mình ko xem truyện ngược, đơn giản vì truyện sủng mang buff nữ chính giải quyết vấn đề nhanh hơn, còn truyện ngược sở hữu khi hiểu lầm kéo dài tới rất nhiều chương đến cuối mới được minh oan.

Mình thắc mắc 1 chỗ: An Quốc công chúa là thạch nữ, thế nhưng, có phổ biến đoạn viết rằng cô ta “hiến thân” cho mấy hoàng tử. Ví như bà ta dễ bị hiểu ra là thạch nữ như thế, thạch nữ không thể quan hệ được (cô ta giảm thiểu viên phòng với Thác Bạt Chân vì hoảng hắn biết “bí mật” của cô ta), vậy sao lúc trước lại dùng từ “hiến thân”, chẳng lẽ ý là chỉ cầm tay, ôm… thôi sao?

Truyện này tương đối hay. Cho 4.5/5 điểm, trừ 0.5 điểm cho phần thân thế của Nguyên Liệt vẫn chưa được làm cho rõ rệt

Trên đây là bài viết Review truyện Thứ nữ hữu độc mới nhất tại hệ thống truyện của chúng tôi. Chúc các bạn có buổi thư giãn thật vui vẻ! Và đừng quên tìm đọc truyện online tại truyen24.com nhé.