Làm sư phụ mang thai thì phải Dưỡng Thai cho sư phụ

Thể loại: Xuyên Không , Đam Mỹ , Trọng Sinh , Linh DịTruyện Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ của tác giả Trì Linh kể về Bạch Đồ xuyên vào trong một quyển sách, ai ngờ lại xuyên thành con mồi ngon của nam chính hắc hoá, cuối lột da rút gân – người đứng đầu chính đạo Chiêu Hoa tiên quân. Con thỏ tiên nhỏ run lẩy bẩy mà ôm chặc đùi của nam chính, mọi cách lấy lòng, đưa bàn tay vàng về phía y, ai ngờ nam chính hắc hoá càng lúc càng nhanh. Bạch Đồ chỉ còn có thể theo chính đạo tiêu diệt y, cùng y đông quy vu tận. Lại không nghĩ rằng vừa mở mắt, xuyên về đoạn đầu sách. Đời này, Bạch Đồ thay đổi sách lược, vẫn là nên đem con sói nam chính về làm đồ đệ, từ nhỏ mà dạy dỗ.Lang Yêu Vân Dã trưởng thành, tui vi khắc khổ, tôn sư trọng đạo, chỉ là trong lòng tích tụ một cái tâm ma, hỏi thế nào cũng không nói. Sau đó, Vân Dã nhập ma, đem chính sư tôn của mình đè dưới thân.Từ đó về sau——- Vân Dã: Sư tôn ôm QAQ Bạch Đồ: …Vân Dã: ??? Sư tôn đừng đi a. Sư tôn!!!Vân Dã buồn bực, tự hỏi vì sao sư tôn bỗng nhiên trốn tránh hắn, hơn nữa, làm sao mà bụng sư tôn càng lúc càng lớn???Tới sau đó, Vân Dã ở phòng sư tôn nhặt được một tiểu bạch thỏ, đang co ro run lẩy bẩy, còn đang mang thai nữa a~Bạn cũng có thể đọc thêm Sau Khi Xuyên Thư Bị Bạo Quân Đánh Dấu của cùng tác giả.

SSTruyen thân mời các bạn đọc tiếp

(Đã xong name)

Bạch Đồ xuyên tiến một quyển sách, thành thư trung bị hắc hóa nam chủ huyết ngược, cuối cùng lột da rút gân chính đạo khôi thủ Chiêu Hoa tiên quân.

Tiểu thỏ tiên run bần bật mà ôm chặt nam chủ đùi, mọi cách kỳ hảo đệ bàn tay vàng, ai ngờ nam chủ hắc hóa đến càng lúc càng nhanh. Bạch Đồ chỉ có thể tùy chính đạo đi tiêu diệt nam chủ, cùng với đồng quy vu tận.

Lại không nghĩ rằng vừa mở mắt, về tới mới vừa xuyên thư thời điểm.

Này một đời, Bạch Đồ thay đổi sách lược, đem vẫn là tiểu sói con nam chủ nhặt về gia sản đồ đệ, từ nhỏ dạy dỗ.

Trưởng thành lang yêu Vân Dã tu vi khắc khổ, tôn sư trọng đạo, duy độc trong lòng tích tụ một cái tâm ma, như thế nào hỏi cũng không nói.

Sau lại, Vân Dã tâm ma nhập thể, đem nhà mình sư tôn đẩy ngã.

Từ kia lúc sau——

Vân Dã: Sư tôn ôm QAQ

Bạch Đồ: ……

Vân Dã: ?? Sư tôn đừng đi a sư tôn!

Vân Dã tâm buồn bực, vì sao sư tôn bỗng nhiên nơi chốn trốn tránh hắn, hơn nữa…… Sư tôn bụng như thế nào càng lúc càng lớn???

Lại sau lại, Vân Dã ở sư tôn trong phòng nhặt được chỉ run bần bật tiểu bạch thỏ, vẫn là mang thai.

--------------------------

Ngoài lạnh trong mềm dễ thẹn thùng thỏ tiên sư phụ thụ X cố chấp bá đạo ái làm nũng lang yêu đồ đệ công

Dùng ăn chỉ nam: Thầy trò niên hạ sinh con bánh ngọt nhỏ, 1v1 chủ thụ, thấy rõ ràng là 【sinh con văn】 nha

Tag: Sinh con, tiên hiệp, tu chân, ngọt văn, xuyên thư

Vai chính: Bạch Đồ (Chiêu Hoa Tiên Quân), Vân Dã

***

VIP cường đẩy huy hiệu:

Bạch Đồ xuyên thành thư trung bị nam chủ huyết ngược chính đạo khôi thủ chiêu hoa tiên quân. Đệ nhất thế nhiệm vụ sau khi thất bại, hắn trở lại mới vừa xuyên thư khi, thay đổi sách lược, đem nam chủ nhặt về gia sản đồ đệ nuôi lớn. Trưởng thành Vân Dã tu vi khắc khổ, tôn sư trọng đạo, duy độc trong lòng tích tụ một cái tâm ma, như thế nào hỏi cũng không nói. Sau lại, Vân Dã tâm ma nhập thể, đem nhà mình sư tôn đẩy ngã. Lại sau lại, Bạch Đồ phát hiện chính mình…… Mang thai.

Bổn văn giọng văn nhẹ nhàng, hành văn lưu sướng hài hước, nhân vật khắc hoạ sinh động, nhân vật hình tượng đầy đặn. Vai chính nguyên hình đáng yêu nhuyễn manh, manh sủng nguyên tố vẫn có thể xem là một điểm sáng lớn. Toàn văn tiết tấu thanh thoát, thỏ trắng sư tôn cùng lang yêu đồ đệ ở chung hằng ngày lệnh người ôm bụng cười, mà ở ấm áp hằng ngày hạ xỏ xuyên qua trước sau ngọt ngào cùng thâm tình, càng thêm lệnh nhân vi chi cảm động.

Đánh giá

Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Thỏ Trắng Tiên Tôn Trung bình 4.9 / 5 sao, 16 lượt đánh giá

Thứ hạng

14th, it has 16.7K views

Page 2

Chương 52: Kết thúc

Chuyển ngữ: Mèo Ú
Chỉnh sửa: Múp

Tới lúc này, Vân Dã sao có thể không nhận ra trạng thái của Bạch Đồ!

Hắn vô thức nắm chặt tay Bạch Đồ, ghé sát vào y, thấp giọng hỏi: “Sư tôn, người thấy thế nào?”

Bạch Đồ không nói nên lời. Hơi thở của Vân Dã quá gần, đối với tình trạng của y lúc này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, khô nóng không những không giảm mà y còn thấy khó chịu hơn. Bạch Đồ cúi đầu thở dốc, nỗ lực kiềm chế ham muốn nhào lên người đối phương.

Vân Dã thấy y như vậy, làm gì còn tâm tư tiếp tục đại điển, vội nói: “Để ta đưa người về trước.”

“Không được.” Bạch Đồ cản hắn lại, trong mắt dâng lên ánh nước, thoạt nhìn vừa yếu ớt vừa xinh đẹp, “Làm hết nghi thức đi, ta vẫn… vẫn có thể chống đỡ được một lúc.”

Vân Dã trầm mặc một lát, “Được.”

Hắn cẩn thận đỡ Bạch Đồ xuống khỏi xe hoa, nắm tay y tiến vào đại điện.

Bước chân Bạch Đồ ổn định, gần như không có bất kỳ điểm khác thường nào, nhưng bàn tay đang giấu dưới ống tay áo lại nắm chặt tay Vân Dã, đầu ngón tay run khẽ tới mức khó lòng nhận ra.

Hương cỏ xanh từng đợt từng đợt tỏa ra, càng lúc càng trở nên nồng đậm, không ngừng quấn quanh hai người, khiến tâm thần Vân Dã bắt đầu rục rịch. Hắn lẳng lặng thả ra một chút linh lực, ngăn không cho mùi hương kia tiếp tục khuếch tán.

Hai người ngồi vào vị trí của mình trên đại điện, vị tư tế chủ hôn lấy ra một tờ sớ bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Lần đầu tiên Vân Dã cảm thấy nghi lễ của Ma Uyên thật phiền phức!

Có lẽ trên đời này không có đôi phu phu mới cưới nào bị dày vò ngay trên tiệc cưới như bọn họ.

Bạch Đồ khó khăn lắm mới khống chế được bản thân không nhào lên người Vân Dã, căn bản không nghe rõ người xung quanh nói những gì, chỉ có thể dựa vào những lời Vân Dã thì thầm bên tai để biết phải làm gì tiếp theo. Cuối cùng, y mơ màng cùng Vân Dã hành lễ, uống rượu, rồi được đưa về tân phòng trước.

Sau khi Bạch Đồ rời đi, Vân Dã phải mất một canh giờ mới thực hiện xong tất cả lễ tiết còn lại để có thể tiến vào tân phòng.

Đây còn là thành quả sau mấy lần thúc giục của hắn!

Vân Dã cho người hầu bên ngoài lui xuống, đẩy cửa bước vào, lập tức đón nhận một cỗ hương thơm ngọt ngào.

Trong điện phủ kín lá vàng lụa đỏ, nến đỏ hình chữ hỷ rực cháy trên bàn, ánh nến mơ hồ chiếu sáng thân ảnh phía sau tầng tầng màn trướng.

Hơi thở của Vân Dã bỗng chốc trở nên thô nặng.

Hắn bước nhanh về phía trước, vén màn lụa để thấy rõ người trước mắt.

Bạch Đồ gắt gao cuộn người trên giường, một thân hỷ bào bị lôi kéo tới mức hỗn loạn, đôi tai thỏ rũ xuống sau đầu, run rẩy thật đáng thương. Nhận ra hơi thở quen thuộc vừa tới gần, Bạch Đồ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đo đỏ ngập nước, tưởng như sắp rơi lệ.

“Sao bây giờ ngươi mới đến chứ…” Bạch Đồ tủi thân oán trách.

Vân Dã cúi người hôn y, một tay linh hoạt cởi bỏ ngoại bào phức tạp trên người, một tay gắt gao ôm y vào lòng, “Xin lỗi, ta tới trễ…”

.

Khi Bạch Đồ tỉnh lại, trong phòng tân hôn không còn ai.

Y ngồi dậy, chỉ thấy toàn thân rã rời, đau nhức không thôi, một chút sức lực cũng không có, bèn ngồi dựa vào đầu giường, nhanh chóng quan sát nơi này.

Không ngờ lại thấy giống hệt nơi họ từng ở tại Kỳ Minh Sơn.

Lúc trước, khi bị người của Vạn Điệp Hải đánh lén, y đã khởi động trận pháp phá hủy nơi ở tại Kỳ Minh Sơn, vậy nơi này rốt cuộc là nơi nào? Vân Dã đã đi đâu?

Nhớ lại chuyện mới xảy ra, Bạch Đồ liền thấy dở khóc dở cười.

Ai có thể ngờ được kỳ động dục xấu xa của y sớm không đến muộn không đến, lại chọn ngay ngày hai người thành hôn! Nửa sau lễ thành hôn y không còn tỉnh táo, hoàn toàn không biết đã xảy ra những gì.

Bạch Đồ vẫn đang thất thần, cửa lại đột ngột bị đẩy ra.

Vân Dã đi tới bên giường, sờ sờ trán y, ôn nhu hỏi: “Cảm thấy tốt hơn chưa?”

Bạch Đồ không dám nhìn hắn, lui về phía sau một chút, nhẹ nhàng gật đầu.

Tuy không mang thai nhưng kỳ động dục lần này lại dữ dội hơn nhiều so với lần trước, cũng không phải chỉ làm qua một lần đã xong. Y nhớ rõ suốt mấy hôm nay y đều mê muội quấn chặt lấy đối phương không buông, những gì nên làm hay không nên làm đều đã làm đủ bộ.

Vành tai Bạch Đồ đỏ lên, y nhỏ giọng hỏi: “Ta như vậy… mấy ngày rồi?”

Không rõ Vân Dã nghĩ tới điều gì mà khóe môi cong lên, “Từ khi đại điển thành hôn kết thúc tới nay đã ba ngày.”

Mặt Bạch Đồ phát nóng, vội vàng chuyển chủ đề: “Nơi đây là… Kỳ Minh Sơn?”

“Phải.” Vân Dã đáp, “Ta phái người tu sửa nơi này, mọi thứ đều giống như cũ, lại bày thêm một truyền tống trận ở trong sân, có thể trực tiếp đến Ma cung thành Lâm Uyên. Vốn định sau khi thành hôn với sư tôn sẽ dẫn người và Cục Xám Nhỏ về đây ở, nào ngờ…” Hắn dừng lại một chút rồi cười bảo: “Lần này sư tôn làm loạn khiến ta gần như trở tay không kịp.”

Vành tai Bạch Đồ càng đỏ hơn. Y lại hỏi: “Cục Xám Nhỏ đâu?”

“Vẫn đang ở Ma Uyên. Ta nói với nó sư tôn trong người không khỏe, dặn nó đừng tới quấy rầy. Nhãi con kia tưởng sư tôn đã có đệ đệ, còn vui vẻ rất lâu. Lại nói…” Vân Dã sán lại gần, thấp giọng thủ thỉ: “Chúng ta làm càn suốt ba ngày như vậy, nơi này của sư tôn… chưa biết chừng…” Vừa nói vừa đặt tay tên bụng Bạch Đồ, nhẹ nhàng vuốt ve.

Bạch Đồ chỉ mặc một lớp áo trong, nhiệt độ từ bàn tay kia truyền tới lập tức khơi dậy những xúc cảm thân mật vẫn chưa tan biến, thân thể y bắt đầu trở nên tê dại, “Nào… Nào có dễ dàng như vậy!” Bạch Đồ gạt tay hắn ra, khuôn mặt hơi hơi nóng lên.

Người có tu vi càng cao càng khó mang thai, chuyện mang thai sinh con đều do cơ duyên ban tặng, duyên phận chưa tới thì có cầu cũng chẳng được.

Vân Dã cười cười, ôm Bạch Đồ vào ngực, ngữ khí dịu dàng: “Đùa với người thôi, ta đâu muốn người phải chịu khổ lần nữa, mới nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng.”

Vân Dã ở sát bên cạnh, hơi thở của hai người đan xen lẫn nhau, Bạch Đồ tức khắc cảm thấy luồng nhiệt trên người bắt đầu dâng lên.

Không thể nào…

Lòng dạ Bạch Đồ rối loạn, cảm giác khô nóng hệt như một cây đuốc hừng hực bốc cháy, lửa nóng nhanh chóng thiêu đốt toàn thân.

Mùi cỏ xanh như có như không tỏa ra.

Vân Dã chớp chớp mắt, “Sư tôn đây là…?”

Hô hấp Bạch Đồ trở nên dồn dập song y vẫn mạnh miệng bảo: “Ta không sao…”

Đã ba ngày mà còn không chịu tan, thế này thật quá… quá mất mặt!

Y đẩy Vân Dã ra, hít sâu một hơi, cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng hơi thở của Vân Dã phảng phất khắp nơi, tựa như tình dược, khiến trong người y càng thêm khô nóng.

Bạch Đồ khó lòng khống chế thân thể của mình, đành phải đuổi người: “Ngươi ra ngoài đi!”

Vân Dã nghiêng đầu, chậm rãi hỏi: “Sư tôn thật sự muốn ta đi ra ngoài?”

“Đi ra ngoài!”

Lần đầu tiên Vân Dã không phản đối, còn ngoan ngoãn nghe lời, đứng dậy ra cửa.

Cửa phòng nhanh chóng khép lại, Bạch Đồ ngồi ở mép giường, điều động nội lực, cố gắng dùng tu vi đè ép dục niệm trong lòng.

Nhưng y bây giờ không còn là Tiên tôn thanh tâm quả dục trước kia, thân thể này đã nếm được ngon ngọt của việc hoan hảo, đâu dễ bị tu vi áp chế.

Bạch Đồ ngã xuống giường, trên trán nhanh chóng phủ một tầng mồ hôi.

Y cảm giác được Vân Dã không đi xa mà đứng chờ ngay ngoài cửa.

Nhất định là đang đợi y lên tiếng gọi hắn vào!

Sao người này có thể… hư như vậy!

Ý thức Bạch Đồ rất nhanh trở nên tan rã, y hé miệng nỉ non: “Vân Dã…”

Chỉ một giây sau Vân Dã đã đẩy cửa vào. Hắn đi tới bên giường, cố ý hỏi: “Sư tôn gọi ta có việc gì?”

Bạch Đồ khẽ cắn môi, không đáp lại.

Vân Dã cười cười, không trêu y nữa, cúi người hôn lên đuôi mắt phiếm hồng của Bạch Đồ, “Ngoan, muốn gì cứ nói… Gọi một tiếng phu quân trước đi~”

.

Cứ như vậy, Vân Dã và Bạch Đồ định cư tại Kỳ Minh Sơn. Đã có truyền tống trận, Vân Dã có thể trở về Ma Uyên xử lý sự vụ bất cứ lúc nào.

Ba tháng sau khi hai người thành hôn, cuối cùng tu chân giới cũng chịu thỏa hiệp, ký kết hiệp định trăm năm không can thiệp vào chuyện của nhau với Ma Uyên.

Tranh chấp giữa chính đạo và ma đạo chính thức hạ màn.

Lại một năm đông qua xuân tới, vừa hay đến lễ Thượng Tị ở nhân gian, Vân Dã cùng Bạch Đồ liền dẫn Cục Xám Nhỏ xuống núi chơi.

Sau một năm, Cục Xám Nhỏ lại cao thêm mấy phần nhưng không lớn nhanh như lúc vừa sinh ra, tốc độ trưởng thành chỉ bằng đứa trẻ bình thường.

Trên phố người đến kẻ đi, hai bên đường bày bán rất nhiều đồ chơi mới lạ. Cục Xám Nhỏ tay trái nắm tay Bạch Đồ, tay phải nắm tay Vân Dã, tò mò ngó nghiêng xung quanh. Nó chưa từng đến nơi này nhưng Bạch Đồ lại vô cùng quen thuộc.

Đây chính là thành nhỏ dưới chân núi Thiên Diễn Tông.

Bạch Đồ hỏi Vân Dã: “Sao lại muốn tới đây?”

Vân Dã ngước mắt nhìn về phía trước, cây nhân duyên vẫn đứng sừng sững cuối phố, lụa hồng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Hắn đáp: “Tới tạ lễ.”

Hai người đi đến dưới tàng cây nhân duyên, Vân Dã ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu Cục Xám Nhỏ: “Ta và cha con có chuyện muốn nói, con sang bên cạnh chơi một mình trước đi.”

Cục Xám Nhỏ vươn tay về phía hắn, dùng thanh âm non nớt mà ra điều kiện: “Một xiên kẹo hồ lô.”

Vân Dã bật cười, lấy bạc trong ngực áo đưa cho nó, “Ăn ít thôi, con sắp tròn như quả cầu rồi… Được được được, không mập không mập, đi mua đi.”

Cục Xám Nhỏ cầm bạc lon ton chạy mất, Bạch Đồ lắc đầu, nói: “Đều tại ngươi chiều hư.”

Vân Dã cười, “Con trai ta, ta không chiều thì chiều ai?” Ngừng một chút lại ghé tai Bạch Đồ thầm thì: “Không đúng, rõ ràng ta chiều Ma Hậu của ta nhất.”

Bạch Đồ không quen cùng hắn thân mật trước mặt người ngoài, vội vàng né sang một bên.

Dân gian coi lễ Thượng Tị là ngày người có tình gặp gỡ, ai nấy đều chen nhau đến dưới tán cây nhân duyên. Hai người không tham gia náo nhiệt mà đứng bên ngoài ngắm nhìn cái cây từ xa.

Như thể nhớ ra điều gì, Bạch Đồ nghiêng đầu hỏi: “Ngươi không muốn biết lụa đỏ mình viết có còn ở đấy hay không à?”

“Dễ thôi mà.” Tay Vân Dã khẽ nhấc, một cơn gió lướt qua cuốn theo một dải lụa đỏ vừa hay rơi xuống tay hắn. Vân Dã mở ra nhìn, cười bảo: “Người xem, quả nhiên vẫn còn…”

Rất nhanh hắn đã nhận ra trên đó có mấy chữ không phải do mình viết.

Bên cạnh tên của hắn xuất hiện vài nét bút thanh tú.

Nét chữ này hắn cả đời cũng không thể quên.

Nụ cười trên mặt Vân Dã ngưng đọng, hắn ngây ngốc hỏi: “Đây là người sửa? Là chuyện lúc nào, sao ta không biết… Người đừng chạy chứ…”

Bạch Đồ không trả lời, quay đầu nhanh chóng đi thẳng về phía trước.

Hai người một trước một sau truy đuổi trên đường, mãi tới khi đi lên cầu đá Vân Dã mới giữ được y lại, “Mau nói cho ta biết người sửa từ khi nào? Khoảng thời gian này ta luôn ở cạnh người, chưa hề thấy người đến đây.”

Bạch Đồ ngước lên nhìn hắn, trong mắt đong đầy ý cười, “Tự mình nghĩ xem.”

Vân Dã kéo Bạch Đồ tới bên thành cầu, vây y vào lòng, cố hỏi bằng được: “Nói mau, nếu không ta sẽ hôn người ngay tại chỗ này.”

Người trên cầu đá không nhiều nhưng cũng chẳng ít, hai người thân mật như vậy không khỏi thu hút sự chú ý của người khác.

Vành tai Bạch Đồ hơi hơi đỏ lên, y duỗi tay đẩy đẩy ngực hắn, “Đừng làm thế…”

Vân Dã không chịu buông tha cho y, từng bước ép sát: “Nói đi, rốt cuộc sửa từ khi nào, người còn gạt ta bao nhiêu chuyện nữa?”

Bạch Đồ bị hắn làm cho nóng nảy, nhỏ giọng bảo: “Đúng là còn một chuyện…”

Vân Dã nhướng mày.

Bạch Đồ nắm tay hắn, nhẹ nhàng đặt lên trên bụng mình.

Một chút linh lực từ tay hai người rót vào bên trong, đánh thức một dao động vô cùng nhỏ bé, mỏng manh tựa như nhịp tim đang đập.

Vân Dã ngẩn người, “Này là…”

Vành tai Bạch Đồ càng đỏ hơn, “Thế đã vừa lòng chưa, mau buông ra…”

Y còn chưa dứt lời, pháo hoa nơi chân trời xa xa đột nhiên bung nở, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Chính lúc đó, Vân Dã cúi đầu hôn lên môi y.

Một kết giới trong suốt vây quanh hai người, không ai thấy được họ nữa.

Bên trong kết giới, Vân Dã ôm Bạch Đồ trong ngực, mặc sức mà hôn.

Mãi tới khi pháo hoa đã tàn, hắn mới buông y ra.

Thanh âm của Cục Xám Nhỏ từ xa truyền đến: “Cha, a cha, hai người ở đâu nha!”

Bạch Đồ nói: “Đi thôi, con không tìm thấy chúng ta chắc sẽ hoảng sợ.”

Y đang định tiến về phía trước lại bị Vân Dã kéo tay.

Bạch Đồ ngoái đầu nhìn sang.

Trong mắt Vân Dã chỉ có ảnh ngược của y, hồi lâu hắn mới nhỏ giọng nỉ non: “Ta bây giờ như đang nằm mơ vậy!”

Bạch Đồ mỉm cười với hắn, “Vậy cứ để giấc mơ này kéo dài mãi đi.”

Mãi mãi kéo dài…

Vĩnh sinh vĩnh thế, trọn đời toàn vẹn.

Hết chương 52

Video liên quan

Chủ đề