Phim tuyệt sắc khuynh thành review năm 2024

Tàn khốc? Chắc chắn là không gì có thể tàn khốc hơn số phận mà Vị Hi phải chịu đựng. Có lúc mình tự hỏi trong cuộc sống đời thực có phải đáng sợ như vậy không, nhưng vì mình chưa từng trải qua, nên thật sự cũng không thể giải được. Có lẽ chính tác giả cũng sợ người đọc không thể chấp nhận nổi, mà đan vào đó tình huống cô chủ cửa hàng bán hoa xem bói cho Vị Hi. “Khắc cha, khắc mẹ, khắc anh chị em, khắc bạn bè, khắc chính bản thân mình. Một người con gái có thể làm khuynh đảo càn khôn, cũng may là sinh ra trong thời bình mới không hại nước hại dân, nếu là sinh ra trong thời chiến, chẳng biết có thể khuynh quốc khuynh thành đến mức nào.”

Chỉ mấy chữ, nhưng đã hình dung cả cuộc đời Vị Hy. Cô chẳng có gì cả, mất cha, mất mẹ mất em gái, bị anh chị em cùng mẹ khác cha hành hạ đến suýt mất mạng. Ôm trong lòng mối tình ngây thơ với Thiệu Nam suốt 7 năm, nhưng anh ta chỉ xem cô như công cụ báo thù. Lúc cô tưởng đâu có thể bước qua quá khứ để chấp nhận Lạc Xuyên thì Thiệu Nam một lần nữa lại xuất hiện như âm hồn không tan. Lạc Xuyên bị rơi máy bay, Vị Hy đau thương và tuyệt vọng. Cô không chỉ bị câm mà còn bị mù, thế giới của cô bấy giờ, chỉ còn lại tăm tối… Rồi Vị Hi trả thù, theo cách rất riêng của mình. Cô dùng 2 năm của cuộc đời khiến Thiệu Nam không thể sống thiếu cô, nhưng cũng dùng 2 năm đó để hành hạ chính bản thân mình, để khi mình chết đi, anh ta cũng đau thương và tuyệt vọng như nỗi đau mà cô phải chịu.

Số phận của Vị Hi không chỉ đau thương nhất trong số những nhân vật mình đã đọc, mà đoạn kết cũng tàn nhẫn hơn hết thảy. Thiệu Nam tự sát, cô ôm lấy bức tranh của Lạc Xuyên sống những ngày cuối đời, ước nguyện có thể sống không cùng nơi, chết không chia lìa với anh. Vị Hi tin, thật sự tin, ở thế giới bên kia có Lạc Xuyên đang đợi cô, có lẽ ở thế giới đó, cô sẽ không còn đau thương và tuyệt vọng như hiện tại. Nếu kết thức như thế, có lẽ người đọc cũng có một chút an ủi. Thế nhưng 10 năm sau đó, Như Phi bạn cô lại phát hiện Lạc Xuyên không chết, anh bị mất trí như một đứa trẻ, mỗi ngày đều ngồi ở nơi hai người từng ước hẹn, chờ đợi cô cho anh một câu trả lời.

Vũ Lạc Xuyên hạ, bạch lộ Vị Hi. Mưa rơi xuống đồng bằng, sương sớm còn chưa tan. Có lẽ ngay từ cái tên của họ, đã bao trước cuộc đời họ luôn lỡ nhau một bước. Lạc Xuyên không bao giờ biết được Vị Hi có yêu anh không, cô cũng không còn cơ hội cho anh câu trả lời. Anh có thể chờ bao lâu? 1 năm, 10 năm hay cả đời? Chẳng ai biết được. Vị Hi ôm hy vọng có thể gặp được anh ở thế giới bên kia, nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai đợi cô ở đó cả.

Câu chuyện không chỉ ám ảnh người đọc bởi chuyện tình của ba nhân vật chính, mà còn là tình bạn vào sinh ra tử của Vị Hi, Như Phi. Cả cuộc đời họ nương tựa vào nhau, tình nguyện dùng cả đời người này để người kia được hạnh phúc. Thật sự không kìm được nước mắt khi Như Phi phát hiện Lạc Xuyên còn sống, cô đi lang thang vô định trên đường, ngẫm về một thời tuổi trẻ của bọn họ: “Mười năm mờ mịt, con người cô từng quý trọng như sinh mạng đơn độc ra đi, để lại họ một lần nữa bắt đầu làm quen với cuộc sống như những đứa trẻ mồ côi.”

Như Phi thật sự là đứa trẻ mồ côi, cô gặp Vị Hi trong cô nhi viện, lấy ngày sinh của Vị Hi làm ngày sinh của mình. Họ nương tựa nhau bao năm như vậy, Vị Hi đi rồi, trong tim Như Phi thật sự còn đau thương đến thế nào? Cũng chỉ có cô mới thật sự hiểu được.

“Phải nhớ rằng sinh tồn, bản thân nó chính là một loại thắng lợi, mình đợi cậu ở đây…”

Có lẽ, hình ảnh cô gái ấy ngước lên nhìn trời, gương mặt ngập tràn trong nước mắt để lẩm bẩm những lời này cũng chính là cảm tượng ám ảnh của rất nhiều người đọc, trong đó có cả mình.

Nói chung là tâm trạng bình lặng lắm, đọc mãi đọc đến hết, rồi giống như chưa từng đọc cái gì vậy. Hơn năm trăm trang sách cũng đi qua rất nhiều cảm xúc, đến cuối cùng lại trống rỗng và bàng quan vô cùng. Có lẽ từ giờ phải thật sự công nhận là mình không hợp đọc ngược, cho nên những tên tuổi như Phỉ Ngã Tư Tồn, Tự Do Hành Tẩu, Phi Yên thậm chí ngay cả cây bút đầy nội lực Đồng Hoa cũng phải xem xét xem tim mình có chịu đựng nổi không.

Đây là tác phẩm đầu tiên trong đời mình chấp nhận cho hai người ấy đều là nam chính. Mình đọc truyện thường rạch ròi lắm, người ta vẫn bảo đọc tiểu thuyết nên để cảm xúc dẫn dắt, nhưng thâm căn cố đế mình vẫn phải phân nam chính nam phụ rõ ràng. Có lẽ vai trò của cả hai người đàn ông trong cuộc đời của Vị Hi đều không thể xếp ai làm vai phụ được. Nữ chính yêu ai, người đó là nam chính, theo lí thuyết này thì Lăng Lạc Xuyên là nam chính, nhưng nếu bảo Nguyễn Thiệu Nam là nam phụ, trời đất sẽ đảo lộn.

Nguyễn Thiệu Nam là con quỷ. Một con quỷ đáng thương. Ba mươi chương đầu tiên, nửa quãng đường đầu tiên của truyện, mình thực sự rất rất có cảm tình với anh ta. Nếu truyện dừng ở chương thứ ba mươi, đây sẽ là câu chuyện tình yêu ngọt ngào với motif quen thuộc: nam nữ chính có cừu hận, mối ân oán từ đời trước dây dưa đến đời này, nhưng nam chính gạt bỏ thù hận, sống với con tim mình, yêu con gái của kẻ thù bằng tình cảm thuần khiết, vẹn nguyên như thuở thiếu thời. Đáng tiếc, Nguyễn Thiệu Nam không phải con người như thế, không phải mẫu nam chính nhạt nhẽo như thế. Anh ta vị kỷ, thế giới với anh ta chỉ có hai loại, cái anh ta cần và cái anh ta không cần. Sau chương thứ ba mươi, mình đã cầm quyển sách và tự hỏi, con mẹ nó, nửa quyển truyện vừa rồi mình đọc cái khỉ gì vậy? Rốt cuộc thằng cha này có từng yêu hay chưa. Như vậy cũng đủ biết, anh ta là người lạnh lùng nhất, tàn nhẫn nhất trong tất cả những nhân vật mình từng gặp. Còn tàn nhẫn thế nào, có lẽ nên để mọi người tự chiêm nghiệm.

Nhưng quả thực, anh ta có yêu Vị Hi. Yêu một cách điên cuồng theo đúng nghĩa đen của từ điên cuồng. Yêu theo đúng phong cách của một con quỷ, một con quái vật. Theo một logic rất bình thường thế này thôi, quỷ không có trái tim, cho nên nó sẽ yêu rất lí trí, lợi dụng người yêu mình để có được cái mình cần, không ngại giẫm đạp lên tôn nghiêm của một người con gái, sau đó mất đi rồi mới biết quý trọng, nó lao vào cuộc chiến giành lại trái tim của cô ấy. Không giành được thì nó làm cho tất cả mọi thứ xung quanh cô ấy biến mất, dồn cô ấy vào chân tường. Nó sẽ chơi với bản năng của một con quỷ. Thế nhưng khẳng định một điều rằng, Nguyện Thiệu Nam chưa từng có được hạnh phúc.

Mình thực sự rất tiếc cho đoạn thời gian đẹp đẽ ngắn ngủi trước đây giữa hai người. Nhưng mình càng tiếc nuối hơn tình yêu của Lăng Lạc Xuyên và Vị Hi. Qua bao đau thương, mình đã mỉm cười mỗi khi đọc về Lạc Xuyên, đã phì cười trước sự đáng yêu trẻ con của anh ấy cùng với những nụ cười hiếm hoi của Vị Hi khi cô ấy ở bên Lạc Xuyên. Tác giả Phi Yên thực sự rất tài tình, lồng ghép giữa những bi thương đó, vẫn có nhưng khoảnh khắc ngôn tình, cho dù Vị Hi yêu ai, cô ấy cũng đã hạnh phúc trọn vẹn, rồi cũng đau khổ tột cùng. Bi kịch của đời cô, một tay người đàn ông tên Nguyễn Thiệu Nam vẽ nên. Khi đọc truyện, bên cạnh cảm giác mệt mỏi, mình còn thấy sợ. Sợ Vị Hi, sợ Thiệu Nam. Hai con người ấy thực không biết nổi ai mới máu lạnh hơn, ai mới đáng sợ hơn. Nói trắng ra, so với hai con người này, Lăng Lạc Xuyên vốn dĩ chỉ giống như đứa trẻ.

Nhưng không thể phủ nhận, mình cảm phục lắm người đàn ông tên Lăng Lạc Xuyên đấy. Anh khác Nguyễn Thiệu Nam ở chỗ, yêu không vị kỉ. Anh không phải muốn biến Vị Hi thành của mình, anh thực sự coi cô ấy là sinh mệnh, là trái tim mình. Là sinh mệnh là trái tim thì sẽ bảo vệ tới cùng. Mình thực sự đã khóc khi anh ấy cố gắng biến mình trở thành một kẻ ngốc, chấp nhận trở nên đần độn, trì trệ vì muốn tiến vào thế giới tự phong kín chính mình của Vị Hi, khát khao đưa cô ấy trở về. Nguyện Thiệu Nam sẽ không bao giờ làm được điều đó. Không.bao.giờ

Tim mình như bị ai nắm lấy khi đọc đến bức thư dang dở của Lạc Xuyên trên máy bay. Một bức thư. Dang dở. Chỉ cần tượng tượng, từ đoạn anh ấy xin cô tiếp viên bút và giấy, anh ấy ngồi trầm mặc hồi lâu rồi mới đặt bút viết, viết hết tâm tư tình cảm mà anh không thể bày tỏ, viết qua mật hiệu hẹn ước của hai người: “Vũ Lạc Xuyên Hạ, Bạch Lộ Vị Hi”* và “nếu kiếp sau còn có thể gặp em, chúng ta có thể…” và rồi tiếng nổ ghê rợn ấy vang lên… Tưởng tượng mà nước mắt tuôn rơi.

Kết cục không ai nghĩ đến. Ba người bọn họ, quanh quẩn trong vòng tròn số mệnh ấy, đến cuối cùng còn lại gì đây?

Mười năm sau, thời gian như bóng câu ngoài cửa sổ, đã chẳng còn ai nhớ đến Nguyễn Thiệu Nam, Lăng Lạc Xuyên, càng chẳng ai nhớ một Lục Vị Hi bé nhỏ, những cái tên từng làm mưa làm gió ở thành phố đã chôn vùi tuổi thanh xuân của cả ba người. Một đoạn truyện truyền kì ai nghe cũng phải cảm thán…

Câu nói cuối truyện của Như Phi, bóng dáng Lạc Xuyên ngồi trên chiếc xe lăn ở phía sau chờ đợi trong vô vọng, thực sự đã rung lên tiếng chuông cảm hoá con người ta, hãy trân trọng hạnh phúc.