Bạch tử họa yêu hoa thiên cốt từ khi nào

Bạch Tử Họa là nhân vật khiến tui vừa ghét và thích vô cùng...mà thiệt ra là thích nhiều hơn. Nhân vật này viết ra thì dài, mà cũng vô tình đọc được cái review của bạn này thấy thích và thấy đúng ý nên mượn bạn post lên vậy...

Lúc đầu khi biết đây là truyện ngược cộng thêm việc có những lời nhận xét trái chiều về nó nên tôi đã không động đến cuốn sách này trong một thời gian. Ngày hôm qua, đến bản thân tôi cũng không ngờ mình có thể thức suốt đêm chỉ để ngấu nghiến hết một quyển sách dù biết rằng ngày mai tôi phải thức sớm để đi học. Sau khi đọc xong, còn lại trong tôi là nỗi đau âm ỉ, là nỗi uất ức đến nghẹn ngào, không phải vì Hoa Thiên Cốt hay vì bất cứ nam phụ nào trong đây mà vì Bạch Tử Họa. Có thể nói, đây là nhân vật thể hiện tình yêu với Hoa Thiên Cốt ít nhất nhưng lại thiết thực và sâu đậm nhất.

Ngay từ lúc ban đầu, chính tôi cũng đã từng xiêu lòng vì một Đông Phương Úc Khanh hiền lành dễ gần, hết lòng vì Hoa Thiên Cốt nhưng càng đến cuối truyện, tôi chợt nghĩ rằng, đời này, người có thể hết lòng vì nàng mà không mang chút tạp niệm sợ rằng chỉ có Bạch Tử Họa. Vì sao tôi nói thế? Nam phụ trong truyện ai cũng vì Hoa Thiên Cốt nhưng không thể phủ nhận ngay từ lúc đầu, bất kỳ ai trong số họ, không ít thì nhiều cũng mang tâm lý lợi dụng. Sát Thiên Mạch xem nàng như Lục Hà để mà bù đắp áy náy lúc trước (dù rằng sau này hắn yêu nàng thực lòng), Đông Phương Úc Khanh xem nàng như một quân cờ, từng bước đẩy nàng vào hố lửa rồi không biết khi nào ngay cả bản thân hắn cũng muốn nhảy cùng nàng, Trúc Nhiễm thì khỏi nói, ngay từ ban đầu, quan hệ của hai bọn họ là lợi dụng nhau, còn Mạc Băng Tiên-kẻ giống Bạch Tử Họa-rõ ràng đến chỉ để dùng mĩ nam kế giết nàng rồi lại rơi vào chính bẫy tình của mình. Nhìn đi nhìn lại, người thật lòng, ngay từ phút ban đâu, biết rõ nàng mang số kiếp kì lạ, có thể ảnh hưởng đến bản thân, đến Trương Lưu nhưng vẫn một lòng thu nhận nàng, hết lòng dạy dỗ không chút vu lợi ngoài Bạch Tử Họa thì còn ai?

Có nhiều người nói Bạch Tử Họa yêu không đủ, không sâu đậm bằng những người khác nhưng đối với tôi, tình yêu của chàng còn tha thiết hơn bất kì người nào. Những chàng trai kia khi yêu, khi hết lòng vì Hoa Thiên Cốt hoàn toàn không bị ràng buộc bất cứ thứ gì. Sát Thiên Mạch là ma quân, tính tình đơn giản, làm việc tùy theo sở thích, cái nhìn của người ngoài hoàn toàn không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn. Đông Phương Úc Khanh một người không gì không biết, bàng quan xem thế cuộc như bàn cờ, điều khiển mọi thứ trong điều khiển mọi thứ trong lòng bàn tay, thứ “người” duy nhất trong mắt hắn có lẽ là Hoa Thiên Cốt. Hiên Viên Lãng, đế vương nhân gian, tranh giành chốn thần tiên có liên quan gì đến hắn, hắn chỉ quan tâm Thiên Cốt. Còn Bạch Tử Họa, chàng là ai? Trước khi là một người đàn ông yêu nàng, chàng là Tôn Thượng, là thượng tiên, là người dẫn đầu chúng tiên, tiếp đó chàng là sự phụ của nàng. Thượng tiên phải có trách nhiệm với chúng sinh, là chưởng môn phải có trách nhiệm với Trương Lưu, yêu thần phải diệt, sư phụ không thể yêu đồ đệ-đó là tín ngưỡng của chàng. Trách nhiệm, tín ngưỡng ấy nhưng từng lớp song sắt kiên cố mà vững chãi ngăn không cho chàng yêu Hoa Thiên Cốt, không cho chàng vì nàng mà từ bỏ tất cả và hơn hết là ngăn không cho chàng nhận ra mình yêu Hoa Thiên Cốt đến thế nào.

Một con người chịu nhiều ràng buộc như thế ấy vậy mà có thể vì Hoa Thiên Cốt phá bỏ một lớp rồi lại một lớp nữa hàng rào quanh mình chỉ để kéo nàng khỏi hố sâu có tên “yêu thần”. Phải là tình yêu sâu đậm đến dường nào mới có thể làm được điều ấy? Biết rõ nàng là yêu thần nhưng tin tưởng vào bản tính lương thiện của nàng, tự tin bản thân có thể giúp nàng thoát khỏi nghiệp chướng, đánh cược sinh linh chỉ để đổi cho nàng một con đường sống, dùng tiên nguyên che giấu giúp nàng. Khi mọi người xem nàng như phản đồ muốn xử tử nàng, chàng chỉ hỏi “Vì sao”. Nếu không tin sao có thể hỏi, sao có thể cần một lý do để giúp nàng khỏi chịu khổ. Tội nàng đáng phải chết, chàng lợi dụng địa vị giúp nàng thoát chết chỉ chịu hình phạt 81 đinh tiêu hồn nhưng rồi số đinh Hoa Thiên Cốt phải chịu là bao nhiêu? Vì để giữ vững địa vị cho Trường Lưu, chàng tuyệt tình ra tay đánh nát gân mạch, phế toàn bộ võ công nàng. Nhưng chàng có tuyệt tình thế sao, biết rõ nàng là yêu Thần, thương tổn rồi sẽ lành lại nhưng lại không nhịn được vào ngục thăm nàng, đó là “tuyệt tình” sao?

Những lúc như thế, tôi không thể ngăn nổi một hình ảnh buồn cười hiện lên trong đầu mình. Đông Phương Úc Khanh vừa mỉm cười vừa dắt tay nàng ngã vào hố, nàng ngã rồi hắn lại tìm cách kéo nàng lên. Sát Thiên Mạch và Hiên Viên Lãng thì ra sức hò hét muốn bảo vệ nàng nhưng không làm được (đây là nỗi bi ai của họ) còn Bạch Tử Họa, chàng ở đâu? Chàng ở ngay sau từng lớp song sắt, phá bỏ từng cái một, nắm chặt sợi dây kéo nàng lên trong khi Ma Nghiêm thì hò hét phía sau, chặt dây, chặt dây đi. Nhưng chàng vẫn kéo và trong quá trình cố gắng kéo ấy, Hoa Thiên Cốt khó tránh khỏi xây xát da thịt nhưng từng vết thương lại như dao cứ vào tim hắn để đến khi nước Tuyệt Tình làm bị thương mình chàng mới chợt nhận ra “trái tim này không biết, lí trí này không hay, cảm giác này không tới, chỉ có cơ thể là thành thật, để lại chứng cứ đó”.

Nói Bạch Tử Họa không chịu thừa nhận tình cảm dành cho Hoa Thiên Cốt? Chàng thừa nhận rồi đấy chứ, kể từ khi cánh tay trái bị thương, chàng đã thừa nhận thứ tình cảm không nên có này rồi. Chỉ là chàng không thể thừa nhận nó trước mặt Hoa Thiên Cốt mà thôi. Giống như Hoa Thiên Cốt, nàng có thể thoải mái bày tỏ tình yêu cấm kị của nàng với bất kì ai nhưng chỉ riêng Bạch Tử Họa dù bị hiểu lầm nàng cũng không hề muốn tiết lộ nửa lời bởi vì nàng biết đây là thứ tình cảm không nên có, một thứ tình cảm “loạn luân” mà chỉ sợ rằng khi sư phụ biết được người sẽ căm ghét, khinh bỉ và nhục nhã vì nàng đến cỡ nào. một Hoa Thiên Cốt khi nhận ra mình mang trong mình thứ tình cảm trái đạo lý đã còn ngây ngẩn mất hồn (khi nghe những lời Tử Huân nói) thì Bạch Tử Họa, một vị thượng tiên, đại diện cho tất cả những tín ngưỡng, đạo đức há có thể chịu được khi thứ tình cảm “loạn luân” này được phơi bày trước người mà chàng yêu thương nhất.

“Tiểu Cốt còn nhỏ không biết gì, không phân rõ tình yêu và tình thân, đó không phải là lỗi của nàng. Nhưng hắn đã sống ba trăm năm, chẳng lẽ còn không hiểu tình yêu ư?

Tất cả sự quan tâm và trân trọng, bênh vực và bao che, bởi vì một thứ tình cảm khác biệt xuất hiện mà mọi thứ đều trở nên dơ bẩn đáng xấu hổ. hắn lại ôm tình cảm xấu xa ấy với đệ tử mình hằng yêu quý?”

Hoa Thiên Cốt có thể xấu hổ, sợ hại bao nhiêu thì Bạch Tử Họa cũng xấu hổ, sợ hãi đến thế. Nàng có thể vì bí mật này mà nổi tâm giết người thì Bạch Tử Họa, cực đoan hơn, lựa chọn chặt đứt cánh tay mình. Đối với tôi, hành động này chẳng khác nào “bịt tai trộm chuông”. Chàng không phủ nhận tình yêu của mình, chàng chỉ sợ nó lộ diện trước Hoa Thiên Cốt. Giống như Hoa Thiên Cốt, yêu là yêu, chỉ là đừng bao giờ để sư phụ biết được.

“Đừng nhìn…” thật xót xa biết bao khi nghe được lời nói nỉ non đến gần như cầu xin của vị thượng tiên cao cao tại thượng này. Có thể khi đọc những quyển ngôn tình khác, bắt gặp những nam chính chung tình, sẵn sàng từ bỏ tất cả vì nữ chính bạn sẽ cảm thấy thật tuyệt vời nhưng liệu có thật tuyệt vời đến thể không khi người đàn ông của bạn là kẻ không biết đến trách nhiệm mà chỉ có tình yêu? Đọc Hoa Thiên Cốt, có thể bạn sẽ tức giận, sẽ bất bình thay cho nàng nhưng với tôi, Bạch Tử Họa lại là nhân vật “thật” nhất trong truyện, yêu nhưng không buông bỏ trách nhiệm, trách nhiệm nhưng không tuyệt tình.

Đến khúc cuối, ai cũng bảo chàng sai, chính chàng cũng bảo chàng sai nhưng tôi tự hỏi, chàng sai ở đâu? Sai vì chọn Trương Lưu không chọn nàng? Sai vì ra tay trừng phạt nàng quá nặng? Chàng là thượng tiên, có những thứ nên và không nên. Chọn chúng sinh thay vì nàng, nên, chàng làm được. yêu nàng, không nên, chàng không làm được. Để nàng chết, nên, chàng cũng không làm được. Giết nàng, lý trí bảo nên nhưng trái tim không nghe lời, miệng bảo giết nhưng sao bước chân kia lại lùi khi thấy nàng tiến đến mũi kiếm mình.

Bạch Tử Họa, yêu mà không phải yêu, tuyệt tình mà không tuyệt tình. Nhiều người nói chàng không dứt khoát, dùng dằn giữa hai bên mãi không dứt nhưng tôi cho đó chính là điểm làm nên cái “thực” của con người nay. Mấy ai chúng ta không mâu thuẫn, mấy ai thực sự chọn một bỏ một khi mà cái bỏ kia còn quan trọng hơn tính mạng của mình? Ai nói thứ quan trọng nhất chỉ có một? Chúng sinh là nhất của lý trí, Hoa Thiên Cốt là nhất trong trái tim chàng. Đến phút cuối, chàng chỉ sai có một lần, không tin nàng chỉ một lần mà buồn cười rằng lần này không phải do ai khác mà chính Hoa Thiên Cốt lừa chàng. Điều này nói lên cái gì? Vì tin nàng, người khác nói chàng không màng, chỉ muốn nghe đáp án từ chính miệng nàng và cũng vì quá tin nên khi Hoa Thiên Cốt lừa chàng, chàng không chút nghi ngờ…Hỡi ôi, đó có thật là sai không?

Nói Bạch Tử Họa tuyệt tình nhưng Hoa Thiên Cốt còn tuyệt tình hơn và nhiều khi tôi không kiềm được ý nghĩ cái “hận” của Hoa thật quá vô lý. Đành rằng biết chàng yêu mà vẫn tàn nhẫn với mình thì hận thật nhưng chàng đã làm hết tất cả những gì có thể làm trong khuôn khổ (thậm chí đôi lúc vượt quá khuôn khổ ấy), nàng còn muốn chàng phải làm sao nữa đây? không yêu mà tàn nhẫn, đó là chuyện bình thường nhưng yêu mà buộc phải tàn nhẫn, ai là kẻ đau lòng? Những người khác giúp nàng, nàng cảm kích, đối xử tốt với họ nhưng Bạch Tử Họa giúp nàng, nàng không biết, không hay (trừ vụ đinh Tiêu Hồn), nỗi khổ của người nàng không hiểu. Trong mắt nàng, chàng là thượng tiên cao xa vời vợi, với không tới, chỉ có chúng sinh để rồi nàng quên mất rằng Bạch Tử Họa cũng cần lắm sự quan tâm, sự thấu hiểu mà nàng đã dành hết cho những người khác. Nàng thấu hiểu tình cảm của mọi người nhưng lại không thể nhìn thấu tình cảm Bạch dành cho nàng để rồi lại hận chàng khi nhìn ra tình cảm thầm kín ấy.

Trước lúc đọc Hoa Thiên Cốt, nhân vật nam chính tôi thích nhất là Mộ Ngôn nhưng bây giờ tôi đã yêu một Bạch Tử Họa mất rồi. Mộ Ngôn thật hoàn hảo, hoàn hảo đến mức không thật còn Bạch Tử Họa thật đến khiến người ta nhăn mặt nhưng lại không kiềm được ý muốn ôm chàng vào lòng. Tình yêu của chàng có thể gói gọn trong hai câu:

Giữa thiên hạ và ta, chàng chọn ai? Ta chọn thiên hạ nhưng sẽ chết cùng nàng.

(nguồn: https://cungquanghang.com/threads/rev... )

Ơ mà nói chung là nếu bạn không trách Hoa Thiên Cốt vì sự cố chấp một hai nghe theo con tim mình, thì cũng hãy nhẹ tay khi phê phán Bạch Tử Họa khăng khăng làm theo lí trí và đức tin của chàng...

Tóm lại là thấy thích truyện này cũng hơi nhìu nhìu í :P Mặc dù thiệt ra tính cách nhân vật còn hơi kiêng cưỡng, nhiều khi mù quáng tới cực đoan hay hi sinh vì người khác như là mẹ của cả thế giới, cộng thêm đôi chỗ tình tiết hơi vô lí lê thê...nhưng thôi, mỗi khi tui thích cái gì "nhiều tí một chút" thì tui thường hay đâm ra dễ dãi tí teo...

Cho 4* thôi, nhưng vì phần ngoại truyện cũng có chút ít dễ thương nên hào phóng rate thêm 0.5* nữa là thành 4.5*, haha :D