Đản ý Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương hay nhất

Chàng rất mực yêu thương tôi, nhưng lại cũng rất đa nghi. Biết vậy, tôi cố gắng từ lời ăn tiếng nói cho đến hành động đều giữ đúng khuôn phép nên gia đình luôn được êm ấm.

Cuộc sống của tôi đang êm đềm trôi qua thì chiến tranh xảy ra, chồng tôi phải ghi tên tòng quân. Buổi tiễn chồng ra biên ải, lòng tôi trĩu nặng lo âu, phiền muộn. Nghĩ chàng phải đi vào nơi gió cát nghìn trùng xa cách, đói rét, bệnh tật, việc quân khó liệu, thế giặc khôn lường, lòng tôi thương chàng vô hạn. Tôi không mong chàng lập công để được ấn phong hầu mà chỉ mong chàng bình an trở về là tôi đã thoả nguyện. Giờ phút chia tay đã hết. Chàng dứt áo ra đi, tôi thẫn thờ dõi theo bóng chàng, mắt nhoà lệ, lòng tái tê chua xót.

Ngày tháng khắc khoải trôi qua. Trong lòng tôi, mùa xuân tươi vui bướm lượn đầy vườn ; hay mùa đông giá băng ảm đạm, mây che kín núi cũng chỉ là một, bởi nỗi nhớ chàng luôn đằng đẵng, thường trực trong lòng. Đến kì sinh nở, tôi sinh được một bé trai và đặt tên cháu là Đản. Nhưng mẹ chồng tôi, vì nhớ thương con mà ốm đau mòn mỏi. Tôi đã hết lòng thuốc thang, động viên nhưng vì bệnh tình trầm trọng, cụ đã qua đời. Cảm động trước tình mẫu tử thiêng liêng mẹ dành cho chồng tôi, xót thương mẹ vô hạn, tôi đã lo ma chay chu tất cho mẹ.

Sau bao nhiêu chờ đợi mỏi mòn, nhớ thương khôn xiết, cuối cùng Trương Sinh đã trở về. Tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Nhưng cuộc đời, có ai mà đoán trước được số phận. Chàng về tới nhà, biết mẹ đã qua đời liền bế con đi viếng mộ mẹ. Lúc trở về, chàng bỗng dưng nổi giận la mắng om sòm. Chàng cho rằng tôi đã phản bội chàng, không giữ tình yêu chung thuỷ với chàng. Tôi bàng hoàng sửng sốt. Nước mắt tôi ứa ra. Tôi vừa khóc thổn thức vừa giải thích : "Thiếp vốn con nhà nghèo khó, được nương tựa nhà giàu, vẫn lấy sự nết na thuỳ mị, công dung ngôn hạnh làm đầu. Vợ chồng sum họp chưa được bao lâu, chia xa chỉ vì lửa binh chứ không vì lí do gì khác.

loigiaihay.com

<span class='text_page_counter'>(1)</span><div class='page_container' data-page=1>

<b>Bài văn mẫu</b>

<b>lớp 9:</b>



<b>Đóng vai Vũ Nương kể lại Chuyện người con gái Nam Xương</b>



<b>Đóng vai Vũ Nương kể lại truyện - Mẫu 1</b>


Đã hơn một năm trôi qua, kể từ khi chàng Trương lập đàn giải oan, tơi hiện về nóilời tạ từ rồi ra đi mãi mãi. Tơi cũng đã bình tâm trở lại mà chấp nhận cuộc sốngdưới thủy cung với Linh Phi và các nàng tiên trong cung nước. Tuy nhiên trongsâu thẳm trái tim tôi vẫn không nguôi nhớ trần thế, nhớ quê hương, nhớ cuộc sốnggia đình hạnh phúc trước kia, đặc biệt là con trai. Những kỉ niệm ấy vẫn ln hiệnvề trong tâm trí tơi.


Tơi là Vũ Thị Thiết quê ở Nam Xương, tuy xuất thân trong gia đình nghèo khónhưng từ nhỏ đã được cha mẹ dạy bảo đến nơi đến chốn nên hiểu mọi lễ nghĩa,biết cư xử đúng mực. Đến tuổi 18 trong làng đã có vài người đánh tiếng trống hỏitơi, nhưng vì cha mẹ của tôi không muốn tôi vất vả nên đã nhận 100 lạng vàng rồigả tôi cho Trương Sinh, con một nhà giàu trong làng, thế là tôi được yên bề giathất nhưng biết chồng có tính đa nghi, hay ghen, tuy là con nhà giàu nhưng đa nghiít học nên tơi ln giữ gìn khn phép khơng từng lúc nào để vợ chồng thất hịa.Cuộc đồn viên chưa được bao lâu thì đất nước có giặc. Chồng tơi tuy là con nhàgiàu nhưng vì ít học nên phải đi lính loạt đầu. Tơi và mẹ chồng tơi đều rất buồn,trong buổi tiễn đưa mẹ có dặn dị, tơi cũng nói mong chồng ra trận giữ gìn để trởvề được bình n chứ khơng cần quan cao tước lớn. Chàng nghe vậy xúc độngkhơng nói lên lời dứt áo ra đi. Sau khi chồng đi được mươi ngày thì tơi sinh hạmột đứa con trai đặt tên là Đản rồi một mình vừa chăm sóc con, một lịng thủychung chờ đợi mong chồng sớm về đoàn tụ.

</div>

<span class='text_page_counter'>(2)</span><div class='page_container' data-page=2>

vận trời khó tránh nên mẹ chồng tơi qua đời. Tước khi mất bà nói: "Sau này trờixét lịng lành ban cho phúc đức, giống dòng tươi tốt, con cháu đầy đàn, xanh kiaquyết chẳng phụ con cũng như con đã chẳng phụ mẹ". Tơi hết lịng thương xót, loma chay tế lễ như với cha mẹ đẻ của mình.


Qua năm sau, giặc tan, chồng tơi trở về bình n đúng như mong đợi, khi buồn vìmẹ khơng cịn nhưng tơi hy vọng gia đình sẽ hạnh phúc như xưa. Nhưng bé Đản vìchưa gặp cha bao giờ nên khơng chịu nhận dù tơi đã hết sức dỗ dành, có lẽ là cịntrẻ con nên ương bướng. Ngay hơm sau, chàng bế con ra thăm mộ mẹ, tôi ở nhàchuẩn bị mâm cơm vừa để cúng tổ tiên tạ ơn vừa để báo cho mẹ biết chàng đã về,cho mẹ yên lịng nơi chín suối cũng là mừng ngày đồn tụ. Không ngờ ngày vuingắn chẳng tày gang, buổi trưa hai cha con trở về, tâm trạng của chàng không vuihiện rõ trên nét mặt. Sau đó chàng nặng lời tra hỏi tôi trong thời gian chàng đi xatại sao làm chuyện xấu xa thất tiết trái đạo lý... tôi không hiểu rõ nguyên nhân vìsao, thấy chàng như vậy chỉ biết khóc. Tơi đã giải thích cho chàng hiểu: Tơi nóiđến thân phận mình là con nhà kẻ khó được nương tựa nhà giàu trong thời gianchồng đi lính vẫn một lịng chung thủy chờ đợi, khơng hề làm chuyện xấu xa, thấttiết. Tôi cũng cầu mong van xin chống đừng nghi oan để cứu vãn hạnh phúc giađình có nguy cơ tan vỡ.

</div>

<span class='text_page_counter'>(3)</span><div class='page_container' data-page=3>

mặt lên trời than cầu mong thần linh chứng giám cho tấm lòng thủy chung củamình, xong gieo mình xuống sơng. Nhưng các nàng tiên trong cung nước thấuhiểu nỗi oan của tôi rẽ đường nước cho tôi xuống thủy cung.


Một hôm tôi gặp Phan lang, người cùng làng trước đây có ơn với Linh Phi nên khigặp nạn đã được Linh Phi cứu. Phan Lang kể chuyện cho tôi: "Chàng Trương saukhi thấy vợ chết tuy giận nhưng vẫn động lòng thương cho tìm vớt thây nàngnhưng khơng thấy. Thế rồi mấy hơm sau mọi người nghe chàng ân hận kể lại rằng:Một hơm phịng khơng vắng vẻ chợt đứa con chỉ cái bóng trên tường của chàngnói là cha Đản. Chàng lúc ấy mới thấu hiểu nỗi oan của vợ, ân hận nhưng đã muộnrồi".


Nghe Phan Lang kể tơi cũng thấy xót xa thương chồng con vì khơng ai chăm sóc.
Khơng kiên nhẫn tìm hiểu nguyên nhân mà quá đau đớn tuyệt vọng mà dẫn tới cáichết. Phan Lang khuyên tôi nên trở về, ban đầu tơi đã nói khơng cịn mặt mũi nàoquay lại nữa nhưng sau đó vì nhớ q hương, chồng con, lại mong muốn được giảioan, phục hồi danh dự nên tơi lại nói sẽ quay trở về. Hôm sau Phan Lang trở vềdương thế, tôi gửi theo chiếc hoa vàng và lời nhắn chàng Trương tôi sẽ có ngày trởvề dương thế. Mấy ngày hơm sau thấy Trương Sinh lập đàn giải oan 3 ngày 3 đêmở bến sơng Hồng Giang với tình cảm chân thành hối lỗi và thực sự mong tôi quayvề. Thấy vậy Linh Phi có ý khun tơi nên về với chồng con nhưng tơi vì có nghĩavới Linh Phi và lại hạnh phúc gia đình tan vỡ khó hàn gắn nên khơng muốn trở về.Đến ngày thứ ba, giữa trốn trần gian mịt mù khói tỏa thì Linh Phi đã cho 50 chiếckiệu hoa hiện lên giữa dịng sơng, tơi ngồi trên một chiếc kiệu nói vọng vào bờ lờitạ từ với chồng con rồi từ từ biến mất.

</div>

<span class='text_page_counter'>(4)</span><div class='page_container' data-page=4>

bởi chính cuộc sống ấy đã đẩy tơi đến cái chết. Hy vọng rằng đừng gia đình nàorơi vào bi kịch.


<b>Đóng vai Vũ Nương kể lại truyện - Mẫu 2</b>


Tôi là Vũ Thị Thiết quê ở Nam Xương người đời yêu q gọi tơi là Vũ Nương. Tơivốn con nhà nghèo khó nhưng được cha mẹ dạy bảo ân cần chu đáo nên ngườitrong làng khen tơi tính tình thùy mị nết na lại thêm có tư dung tốt đẹp vì thế cóbao nhiêu trai làng bám đuổi. Trong đó có chàng Trương Sinh con nhà hào phú xinvới mẹ đem trăm lạng vàng cưới tơi về làm vợ. Chính cuộc hơn nhân khập khiễngnày khiến tơi gặp bao điều khó khăn. Ôi số phận người phụ nữ trong xã hội phongkiến này bất hạnh biết bao!


Ngày ấy tôi cũng biết chồng đa nghi hay ghen với vợ phòng ngừa quá sức nên hếtsức giữ gìn khn phép vợ chồng chưa từng xảy ra chuyện thất hịa. Vợ chồng tơiăn ở êm ấm, lại sắp có đứa con đầu lịng vui mừng hạnh phúc biết bao nhưng cuộcsống không bao giờ êm ả xuôi chiều mát mái như ta trong đời. Giặc Chiêm bỗngxâm phạm bờ cõi nước ta chồng tôi ít học nên bị bắt đi lính vào loại đầu, chia lìamất mát đau thương là những gì chiến tranh mang lại. Buổi tiễn đưa tơi chỉ biết rótchén rượu đầy bày tỏ nỗi lịng mong chàng bình n trở về. Thấu hiểu khó khănmà chồng phải chịu. Bày tỏ nỗi khắc khoải nhớ mong của mình.


Thời gian đằm đắm trôi qua đến cữ tôi sinh bé Đản phần nào vơi bớt nỗi cô đơnnhớ mong chồng. Nhưng mẹ chồng tôi nhớ con trai mà sinh ốm tôi đã lấy lời ngọtngào khuyên lơn mẹ gắng ăn miếng cơm miếng cháo để Trương Sinh về rồi thuốcthang lễ bái thần phật tôi mong mẹ chồng khỏe. Như mẹ tôi đã khơng qua nổitrước lúc mất bà cịn trăn trối lại ghi lại cơng lao của tơi.

</div>

<span class='text_page_counter'>(5)</span><div class='page_container' data-page=5>

Tấm lịng của bà nhân hậu biết bao! Từ đấy chỉ còn có tơi cùng bé Đản. Nhớthương chồng và muốn bù đắp cho con. Tơi thường chỏ bóng trên tường mỗi tốirồi bảo con "Cha Đảm lại đến kia kìa!". Bé Đản ngây thơ tin là thật thường đùa vuicùng chiếc bóng.


Thấm thoắt đã 3 năm. May mắn biết bao chồng tôi an lành trở về. Vợ chồng gặpnhau mừng mừng tủi tủi hạnh phúc như vỡ òa. Biết tin mẹ mất Trương Sinh rấtbuồn bế con ra thăm mộ mẹ khi chàng vừa trở về "giông tố" đã nổi lên chàng lamắng tôi không tiếc lời một mực bảo tôi hư thân mất nết không thủy chung vớichàng. Tai họa ở đâu ập xuống đầu tôi khủng khiếp như vậy tơi khóc lóc phân trầngiải thích:


"Thiếp vốn con… như lời chàng nói".


Có lẽ tất cả những lời phân trần của tơi khơng thể lọt tai chàng họ hàng làng xómbênh vực tơi chàng cũng khơng nghe. Tơi hỏi thì chàng lại giấu. Khiến tơi khơngthể thanh minh.


Lửa ghen trong lịng chàng mỗi lúc bùng phát dữ dội hơn chàng mắng nhiếc rồi
đánh đuổi tôi ra khỏi nhà. Ước mơ bé nhỏ mà cả đời tôi theo đuổi là hạnh phúc giađình giờ đây khơng cịn nữa. Gia đình khơng cịn nữa. Danh dự bị bôi nhọ. Bịtuyệt vọng tột cùng tơi chỉ biết tìm đến cái chết. Tắm rửa chay sạch tôi ra bếnTrường Giang than cùng trời đất chứng giám tấm lịng trong sạch của mình rồigieo mình xuống sông tự vẫn.

</div>

<span class='text_page_counter'>(6)</span><div class='page_container' data-page=6>

ngồi bên ngọn đèn con trỏ bóng nhận cha, chàng mới thấu hiểu nỗi oan của tơi.Cuộc đời sao mà tàn nhẫn đến vậy chính đứa con tôi hết mực yêu thương đã gieomầm họa. Chính người chồng tơi hết lịng u thương thủy chung đã đa nghi hayghen hồ đồ đẩy tôi vào chỗ chết.


Phan Lang cịn kể cảnh nhà tơi tan tác tiêu điều khiến tôi không thể cầm nước mắtdù vẫn rất giận chàng Trương Sinh, nhưng tơi nhất quyết tìm về có ngày. Tơi nhờPhan Lang mang chiếc hoa vàng cùng lời nhắn khi chàng lập đàn giải oan bên bếnTrường Giang tôi được Phan Lang đưa về trong cảnh võng lọng cờ hoa rực rỡ đầysông nhưng tôi chỉ biết cảm tạ tình chàng đã giúp tơi minh oan triều tuyết giữathanh thiên bạch nhật mà không thể trở về trần gian vì tơi khơng muốn phụ ân đứccủa Phan Lang. Và cũng bởi thực tế ở đời người chết khơng thể sống lại được lênhiện loang lống ở giữa dịng rồi biến mất. Xã hội phong kiến bất bình đẳng nàykhơng thể có chỗ dung thân cho những người như tôi.


Chao ôi! Cuộc sống ở cõi trần thật đen bạc! Mong rằng xã hội bất cơng này sẽ bịxóa bỏ chính tư tưởng trọng nam khinh nữ đã dung túng cho Trương Sinh có thóigia trưởng đẩy tơi vào cuộc đời oan khuất. Xã hội cần cải tiến xây dựng một cuộcsống bình đẳng nam nữ bình quyền kể ra câu chuyện này tơi cịn mong người đờilấy đó là bài học giữ gìn hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ được xây dựng trên cơ sở tinyêu tôn trọng lẫn nhau. Ghen bóng ghen gió sẽ khiến gia đình tan vỡ.


<b>Đóng vai Vũ Nương kể lại truyện - Mẫu 3</b>


</div>

<span class='text_page_counter'>(7)</span><div class='page_container' data-page=7>

Cuộc sống của tôi đang êm ềm trôi qua thì chiến tranh xảy ra, chồng tơi phải ghitên tịng qn. Buổi tiễn chồng ra biên ải, lịng tơi trĩu nặng lo âu, phiền muộn.Nghĩ chàng phải đi vào nơi gió cát nghìn trùng xa cách, đói rét, bệnh tật, việc qnkhó liệu, thế giặc khơn lường, lịng tơi thương chàng vô hạn. Tôi không mongchàng lập công để được ấn phong hầu mà chỉ mong chàng bình an trở về là tôi đãthoả nguyện. Giờ phút chia tay đã hết. Chàng dứt áo ra đi, tôi thẫn thờ dõi theobóng chàng, mắt nhồ lệ, lịng tái tê chua xót.


Ngày tháng khắc khoải trơi qua. Trong lịng tơi, mùa xuân tươi vui bướm lượn đầyvườn; hay mùa đông giá băng ảm đạm, mây che kín núi cũng chỉ là một, bởi nỗinhớ chàng luôn đằng đẵng, thường trực trong lịng. Đến kì sinh nở, tơi sinh đượcmột bé trai và đặt tên cháu là Đản. Nhưng mẹ chồng tôi, vì nhớ thương con mà ốmđau mịn mỏi. Tơi đã hết lịng thuốc thang, động viên nhưng vì bệnh tình trầmtrọng, cụ đã qua đời. Cảm động trước tình mẫu tử thiêng liêng mẹ dành cho chồngtơi, xót thương mẹ vô hạn, tôi đã lo ma chay chu tất cho mẹ.

</div>

<span class='text_page_counter'>(8)</span><div class='page_container' data-page=8>

kết quả gì. Chàng mắng nhiếc tơi thậm tệ rồi đánh đuổi tơi đi. Lịng tơi đau đớn,xót xa, cay đắng đến tuyệt vọng.


Tơi đã nương dựa vào chàng những mong có một gia đình đầm ấm, hồ thuận,hạnh phúc. Nhưng giờ đây, trâm gãy bình tan, tình cảm vợ chồng sứt mẻ. Dù vẫnthương chồng, thương con tha thiết, nhưng tơi đâu cịn mặt mũi nào mà sống ởtrên đời này thêm nữa. Nghĩ vậy, tôi bèn tắm gội sạch sẽ rồi ra bến Hoàng Giangngửa mặt lên trời mà than rằng: "Con duyên phận hẩm hiu, bị chồng con ruồng bỏ.Nếu con giữ gìn trinh tiết mà bị oan thì khi thác xuống xin được làm Mị Nươnghoặc cỏ Ngu mĩ. Nếu con phản bội chồng con thì chết đi xin làm mồi cho cá tôm,diều quạ và chịu để mọi người phỉ nhổ". Sau đó, tơi gieo mình xuống sơng tự vẫn.Thần linh thấu hiểu và thương tình đã cho các nàng tiên dưới thuỷ cung cứu vớt,cho tôi nương nhờ trong cung điện của Linh Phi.


</div><!--links-->