Nếu như anh yêu em review

Nếu như anh yêu em review

Tên truyện: Nếu như anh yêu em

Tác giả: Lục Chá.

Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lành, ngọt sủng, HE.

CP: Nam cảnh sát × Nữ bác sĩ.

Editor/Link đọc: tieucute (Hạ Cẩm Vân).

Giới thiệu:

Thường Tương Tư bỏ rơi Chính Văn Nguyên hai lần, hiện tại, cô lại có được cơ hội lần thứ ba.

Chính Văn Nguyên bị Thường Tương Tư bỏ rơi hai lần, anh nghĩ lần thứ ba sẽ không dễ dàng như vậy.

Chỉ cần biết anh đang ở nơi đó, biết anh được khỏe mạnh bình yên, biết tình yêu của em không trút thêm gánh nặng lên đôi vai anh, biết vẫn còn được nhìn thấy anh… là đủ.

Nếu như em yêu anh, em sẽ dõi nhìn anh hạnh phúc… có anh theo cách của riêng em.
Trích đoạn:
“Thái Dương, nhà em ở đâu?”
“Nơi những áng mây.” Thái Dương khẽ nhắm mắt lại: “Cao lắm, nhưng chỉ một cơn gió thổi qua, liền tan tác.”
***
“Thái Dương, ai là Khổng Bồi?”
Trong váng vất cơn say, Thái Dương đáp lời: “Tôi không phải thái dương, Khổng Bồi mới là thái dương. Tôi là hướng dương dõi theo mặt trời. Trời tối rồi, thái dương xuống núi, tôi không còn tìm thấy đường về.”
***
Tiểu Mỹ nói: “Màu cam là màu của thái dương, màu lam là nhà của thái dương. Nhà của mặt trời chính là bầu trời, màu lam.”
Thái Dương giật mình, nhà của thái dương… là bầu trời màu lam?
Khổng Bồi thích màu lam như vậy, thì ra anh muốn cho Thái Dương một nơi chốn vĩnh viễn là nhà?
***
Khổng Bồi ôn hòa chậm rãi cất lời: “Thái Dương là trái tim, trung bình một ngày đập trên mười vạn lần, đem hai ngàn gallon máu luân chuyển khắp các mạch máu dài hơn sáu vạn dặm Anh trong cơ thể, nuôi sống từng tế bào. Tim ngừng đập, sự sống cũng không còn.”
“Khi tình yêu phai mờ, tóc mai hai bên bạc trắng, chân bước khập khiễng, rồi Thái Dương sẽ dần úa tàn. Tớ yêu cô ấy như vậy sao có thể nhẫn tâm tự tay dựng nên cái lồng giam cầm cô ấy lại? Nhìn thấy cô ấy sống một cuộc đời thanh thản vô lo, ít nhất tớ còn có thể thở được, có thể vì cô ấy mà buồn mà vui.”
***
“Em mệt mỏi quá, có lẽ ‘đại sinh đại diệt’ mới có thể ‘bất sinh bất diệt’, thế nên em quyết định ra đi.
Sau khi chết đi rồi, kinh qua dòng suối trong gột rửa, có lẽ sẽ biến thành hai hạt cát nhỏ, bám vào nhau, nhận ra nhau, hô ứng, quyến luyến không rời, có thể chân chính yêu nhau.
Hy vọng có kiếp sau, hy vọng được gặp lại anh, hy vọng cùng anh hẹn thề, sống chết bên nhau, nắm lấy tay người, răng long đầu bạc.
Cảm ơn anh nhiều năm nuôi dưỡng, cuối cùng không có gì báo đáp.
Thái Dương tuyệt bút.”
Editor:
Đây là một truyện cũ từ năm 2008. So với thời điểm đó đây là một truyện hay, và bây giờ cũng hay như vậy. Truyện gắn nhãn ngược tâm nhưng các bạn thích ngọt đừng sợ, vì tất cả các nhân vật đều là những người rất hiểu chuyện. Trong lòng, trong mắt họ chỉ có đối phương, không người thứ ba nào có thể len vào. Ngược chẳng qua vì họ quá nghĩ cho nhau mà thôi, nên có thể xem như ‘sủng’ trá hình vậy.

Văn án

Thường Tương Tư bỏ rơi Bạch Văn Nguyên hai lần, hiện tại, cô lại có được cơ hội lần thứ ba.

Bạch Văn Nguyên bị Thường Tương Tư bỏ rơi hai lần, anh nghĩ lần thứ ba sẽ không dễ dàng như vậy.

Nam cảnh sát × Nữ bác sĩ

Một mối tình “tay ba” đầy rung động và quyến rũ của ba con tim, nhưng trong đó thật sự chỉ có hai người yêu nhau. Mối tình đầu của Đồng Đồng đó là một câu chuyện tình rất buồn nhưng lại thật sâu sắc và khó quên. Mãi cho đến vài năm sau, đôi khi bất chợt nhớ lại, Đồng Đồng lại cảm thấy lòng mình quặn lên một nỗi đau thật day dứt và khó tả, một nỗi đau mang tên Mộng Hàn và những lúc như thế thì cô lại càng khẳng định được rằng cô vẫn còn yêu Mộng Hàn rất nhiều…

Dù cho anh ra đi để lại cho cô bao nhiêu câu hỏi mà không bao giờ có lời giải đáp. Anh đến và đi khỏi cuộc sống của đời cô nhanh như một cơn gió thoảng, mặc dù tình yêu với anh không được trọn vẹn và chỉ mang đến cho cô nước mắt và khổ đau nhưng những ngày tháng ngắn ngủi được ở bên cạnh anh đối với cô đó là những tháng ngày êm đềm và hạnh phúc nhất.

Đôi khi Đồng Đồng tự hỏi: “Tình yêu là gì chứ? Khi mới quen biết nhau, tình yêu là những lời hứa hẹn, là những nụ hôn nồng nàn, là sự cháy bỏng khi lần đầu tiên chạm vào nhau, sự xa lạ, dường như đã dung hòa ngọn lửa trong nhau, đã từng là sự theo đuổi duy nhất trong cuộc đời tôi. Nhưng bây giờ, tôi đã hoàn toàn thất vọng đối với hai chữ tình yêu này, không có tình yêu, hôn nhân với tôi cũng chỉ là một ảo tưởng.”

Sự mong nhớ, sự chờ đợi đã khiến trái tim cô trở lên khô cằn, và cô tưởng như đã “không thể yêu” thêm được ai từ khi Mộng Hàn bỏ đi. Cuộc sống với một trái tim băng giá… lại khiến nhiều trái tim rung lên vì cô. Nhưng cô lại không thể đáp lại bất kỳ một ai bởi… yêu… hận với cô là Mộng Hàn. Càng yêu bao nhiêu cô lại càng hận anh bấy nhiêu.

Vì trong tim Đồng Đồng chỉ có một hình bóng duy nhất đó là Mộng Hàn, cô biết được điều này khi cô và anh chia tay. Chỉ khi xa nhau, chỉ khi trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống cô mới hiểu thấu trái tim mình.

Ba năm sau… Đồng Đồng gặp lại một Mộng Hàn hoàn toàn khác. Người khiến cô càng hận lại càng yêu… Tình yêu của cô và Mộng Hàn như một trò “cút bắt” người này đuổi theo người kia, cứ thế như một vòng tròn mà không sao thoát ra được.

“Nếu như anh yêu em” là một câu hỏi nghi hoặc của Đồng Đồng mà cần Mộng Hàn giải đáp, và sự giải đáp của anh chính là “Anh yêu Em”… Sự xa cách chỉ làm bùng ngọn lửa tình yêu của hai người và khiến hai người hiểu rằng họ sinh ra để dành cho nhau.

Tưởng Nhược Phàm – người thứ ba trong cuộc tình này, nghĩ mình đã thắng trong cuộc chiến “tình yêu” độc chiếm con tim của Đồng Đồng và anh tin tưởng rằng anh là người sẽ làm cho Đồng Đồng hạnh phúc nhất. Nhưng Tưởng Nhược Phàm không biết rằng, người mà Đồng Đồng mãi mãi yêu lại chính là Mộng Hàn, cho dù hai người có thể xa cách nhưng họ luôn hướng về nhau..

Có một câu nói đã trở thành chân lý: “Con đường tình yêu muôn đời vẫn thế”. Chỉ có hai người cùng bước về phía trước… dù bao dung hay cố gắng bao nhiêu thì trên con đường đó người thứ ba vốn không thể tồn tại dù chỉ là chiếc bóng và tiểu thuyết “Nếu như anh yêu em” đã lý giải cho điều này.