Thất niên chi dương nghĩa là gì năm 2024

                                          

Bảy năm tám tháng 2798,494799 ngày yêu nhau, chỉ đổi lại một câu "Mình chia tay đi" là chấm hết tất cả.

Cuối cùng thì kết thúc rồi. Câu nói cậu thốt ra vô cùng nhẹ nhàng tựa lông vũ, nhưng lại có sức sát thương vô cùng khủng khiếp đối với Beomgyu.

Taehyun đi lên phòng, rất nhanh đã lôi một chiếc vali xuống. Sau đó chẳng nói chẳng rằng đi thẳng ra cửa, một cái ngoảnh đầu nhìn về phía Beomgyu vẫn còn đang đứng chết trân cũng không có.

Chỉ một lát sau, Beomgyu đã nghe tiếng nổ máy xe ô tô. Taehyun rời khỏi cái từng được gọi là tổ ấm của bọn họ ngay trong đêm. Vô cùng dứt khoát, không một chút chần chừ, cũng chẳng có lấy một tí do dự.

Taehyun đi rồi, gió ngoài thổi vào lạnh lẽo, căn nhà chìm vào im lặng, chỉ có từng tiếng nấc nghẹn ngào của Beomgyu hòa lẫn vào tiếng ve kêu râm ran của đêm hè. Anh ngồi bệch xuống đất, ôm lấy hai vai mình mà khóc nức nở, khóc đến Beomgyu tưởng như anh không thở nổi.

Tầm nhìn của anh mờ mịt vì bị nước mắt che phủ, anh cố dụi mắt mình, nhưng dụi bao nhiêu lần vẫn không thấy được Taehyun. Vẫn không thấy được bóng dáng của thiếu niên đang đứng trước mặt anh, dang rộng đôi tay chờ đợi anh nhào vào lòng cậu.

Kết thúc rồi, chẳng còn gì cả.

Thất niên chi dương - nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.

Bọn họ đã không thể cùng nhau đi qua năm thứ bảy của con đường dài đằng đẵng phía trước, đành phải ngậm ngùi buông tay nhau tại đây, mỗi người đi về một ngã, vĩnh viễn chẳng bao giờ tái hợp.

Đua đòi chiến thắng số phận? Viển vông.

Beomgyu tự thu mình lại một góc, họ đã thua trước số phận, gục ngã trước thời gian.

Beomgyu từng nói, trên đời này anh chỉ sợ duy nhất một điều; đó là Taehyun sẽ rời bỏ anh, sẽ quay lưng lại với anh, để anh một mình chơi vơi giữa vực thẳm. Và giờ thì, thứ mà Beomgyu sợ hãi nhất cũng đã xảy ra.

Taehyun đi rồi, cả thế giới của Beomgyu cũng theo đó mà sụp đổ hoàn toàn. Khung cảnh đẹp đẽ cỡ nào cũng trở nên xấu xí, hình dáng muôn màu muôn vẻ trở nên méo mó đến ghê rợn, tất cả mọi thứ đều vỡ vụn ra hàng trăm mảnh, hóa thành bức tường đầy gai nhọn, chực chờ cứa vào lòng anh.

Beomgyu nhìn chiếc nhẫn nằm giữa vũng nước lẫn lộn với thủy tinh vỡ, cảm thấy như con tim mình bị xẻ làm đôi, linh hồn bị nứt toạc, bao nhiêu sự sống, sức lực đều bị rút cạn; đến khóc thôi cũng cảm thấy quá mệt mỏi.

Ngôi nhà mới ngày nào bọn họ còn cùng nhau chọn màu sơn, cùng bàn bạc về cách bố trí đồ vật và tự tay lựa chọn nội thất, cùng nhau vung đắp cho cái gọi là tổ ấm hạnh phúc. Vậy mà giờ đây hiu quạnh, lạnh lẽo và chứng kiến biết bao nhiêu là tổn thương chồng chéo nhau, khắc lên mỗi bức tường một dấu vết xấu xí chẳng thể nào phai mờ.

Beomgyu hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện từ lần đầu tiên gặp gỡ, cứu cậu khỏi căn chung cư bị cháy, cho cậu số điện thoại, cùng cậu đi đến công viên giải trí vào lần hẹn đầu tiên. Tất cả những kỉ niệm tràn ngập trong màu sắc tươi sáng chạy dài trong tâm trí của Beomgyu. Thi thoảng họ cũng sẽ bất đồng, rồi cãi nhau, nhưng sau đó lại làm hòa, lại cùng cười nói vui vẻ; khi ấy, họ còn tin tưởng nhau. Giờ đây, lòng tin giống như thứ giấy vụn đã bị nhào nát, và xé rách ra thành từng mảnh. Cả hai không có lòng tin với nhau, những cuộc cãi vã cứ diễn ra và ngày càng trở nên gay gắt. Nút thắt tơ lòng cứ ngày một rốt ren và siết chặt, cuối cùng chỉ còn cách dùng dao cắt đứt.

                              
– Vì mình tổng hợp lại từ những truyện đã edit nên giải nghĩa chỉ mang tính tương đối, tức là tùy trường hợp bạn có thể thay đổi sao cho phù hợp ngữ cảnh. Mức độ tin cậy khoảng 80-90%, cân nhắc khi áp dụng nhé!

– Nếu có góp ý hoặc đề xuất, các bạn có thể bình luận bên dưới.

– Một số câu không có tiếng Trung là do mình nghĩ ra ý tưởng này chưa lâu nên lúc beta nhân tiện bổ sung thì lười mở raw ra xem nên không có chứ thật ra ban đầu mình vẫn tìm thông tin và giải nghĩa bằng tiếng Trung nhé.

Buổi sáng Lộc Hàm nhận được điện thoại của Biện Bạch Hiền, với năm phút trầm mặc làm khúc dạo đầu, anh cũng không lên tiếng, mang theo điện thoại làm việc của mình.

Đảo dầu trong chảo, chiên trứng, tận đến khi lò nướng bánh mì truyền đến một tiếng ‘tích’ báo hiệu, đầu dây bên kia rốt cuộc có phản ứng.

“Anh, em chia tay Phác Xán Liệt rồi.”

Lộc Hàm cười cười, đi tới bên bàn nhìn lịch, trên đó có đánh dấu vài điểm hồng hồng bắt mắt, “Tự cậu đếm hộ anh tháng này đã là lần thứ mấy rồi.”

“Lần này là thật,” Biện Bạch Hiền sợ đối phương không tin, còn nhấn mạnh thêm. “Bọn em kết thúc rồi.”

Sau đó, lại tiếp tục trầm mặc.

Lộc Hàm ngây người một chút, sau đó quay trở về phòng tìm áo khoác. “Cậu ở yên trong nhà đừng đi đâu, anh qua đó.”

Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt thuê chung một căn phòng, Lộc Hàm đi ô tô tới chỉ mất khoảng mười phút. Nhớ lúc mới dọn vào luôn coi anh là nhân viên chuyển phát nhanh, còn bắt tặng cái này tặng cái kia, thiếu cái gì cần cái gì đều ỷ vào sự tốt bụng của Lộc Hàm mà hoành hành ngang ngược.

Tính kĩ, cũng đã bảy năm.

Lộc Hàm đứng trước cửa, nhập mật mã là ngày sinh nhật của hai người bọn họ, cho dù cãi vã ầm ì đòi chia tay vô số lần, bọn họ cũng chưa bao giờ làm chuyện nhỏ nhen như đổi mật mã không cho đối phương vào nhà.

5627, bốn con số này trước sau như một bảo vệ tình yêu của họ.

Lộc Hàm thừa nhận, khoảnh khắc trước khi mở cửa bước vào nhà anh đã hy vọng mình bị Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt hùa nhau lừa gạt, hoặc là giống trước đây, bọn họ đối mặt giằng co, sau đó một trong hai nhịn không được mà xuống nước xin lỗi cầu hòa, vậy là giải quyết xong.

Chỉ tiếc điều Lộc Hàm nhìn thấy lại là Biện Bạch Hiền cô độc ngồi trên sàn phòng khách, bên chân còn có một vali hành lý.

Biện Bạch Hiền không hề khóc lóc, biểu cảm cực kì thoải mái, thậm chí còn vui miệng ngâm nga đoạn nhạc rời rạc. Cậu thấy Lộc Hàm liền giơ lên chiếc áo sơ mi trắng mới tinh. “Anh, cái này tặng anh làm áo ngủ.”

Đó là quà sinh nhật năm nay Phác Xán Liệt tặng cậu.

Lộc Hàm chỉ tốn một cái chớp mắt liền hiểu được, Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, đại khái đã thật sự kết thúc rồi.

2.

Bị hỏi nguyên nhân chia tay, Biện Bạch Hiền chỉ ngắc ngứ không nói, có lẽ cũng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh giống trước đây, mỗi lần lại vì một nguyên nhân khác nhau.

Khiến Lộc Hàm cảm thấy kì lạ chính là, Phác Xán Liệt luôn nhân nhượng với Biện Bạch Hiền, thế nhưng lần này không hề có chút chủ động lùi bước nào, khác thường đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.

“Phác Xán Liệt đâu? Đi chỗ nào rồi?”

“Không biết.” Biện Bạch Hiền lắc đầu, tiếp tục thu dọn quần áo, từng móm từng món được gấp lại rất gọn gàng, “Hôm trước cãi nhau xong tới giờ không liên lạc____ cũng không trở về, có lẽ lại chạy tới chỗ Ngô Thế Huân đi.”

Lộc Hàm hiểu được, xem ra sự việc lần này rất nghiêm trọng, liền đưa tay vỗ vỗ vai Biện Bạch Hiền. “Đợi lát nữa anh gọi cho cậu ấy.”

Không cần, Biện Bạch Hiền nói, người đó sẽ không trở về nữa.

Rốt cuộc đã có chuyện gì? Lộc Hàm không nén nổi hiếu kì, bàn tay Biện Bạch Hiền dừng lại giữa khoảng không, ngây người một lúc, sau đó lắc đầu đáp, không có gì đặc biệt.

Lộc Hàm nhìn cậu xếp đồ trong vali ra, đem những bộ quần áo vừa mới bỏ vào gấp lại một lần nữa, liền cau mày ngăn lại.

Bạch Hiền, cậu tỉnh táo lại đi.

Đến lúc này Biện Bạch Hiền mới hoảng hốt, sau đó chậm rãi hướng về phía Lộc Hàm cười rộ lên: anh, em không sao.

3

Sau khi chấm dứt yêu đương sẽ biết trước đây ai yêu ai nhiều hơn, ai yêu ai ít hơn, mà người có thể đứng trước đối phương mỉm cười chính là kẻ yêu ít hơn kia.

Cho nên Biện Bạch Hiền nở nụ cười.

4

Nói đến quá trình Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt trở thành tình nhân, chính là một việc hết sức tự nhiên, không hề có thổ lộ kinh thiên động địa, cũng không hề có cảnh tượng lãng mạn làm nền, chẳng qua là qua vài năm làm bạn thân thân mật mật, hai người cùng tốt nghiệp rồi hợp tình hợp lý chuyển tới sống cùng nhau, sau đó phát triển thành đôi tình nhân ầm ĩ kiểu mẫu.

Biện Bạch Hiền chưa bao giờ nhớ rõ lần đầu nắm tay là khi nào, lần đầu hôn môi hay lần đầu cãi vã là khi nào, nhưng Phác Xán Liệt đều nhớ rõ, cậu luôn đánh dấu những kỉ niệm đáng giá vào lịch trong điện thoại, đôi lúc lấy ra xem sẽ khiến bản thân vui vẻ một chút.

Thế nhưng nếu di động bị hỏng hoặc làm mất, liệu cậu có thể nhớ được bao nhiêu ngày?

Phác Xán Liệt giơ chân đá hòn đá nhỏ ven đường, ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ quen thuộc, đèn vẫn còn sáng.

Biện Bạch hiền cuối cùng vẫn từ chối không dọn tới chỗ Lộc Hàm, ngoài miệng cứng rắn nói đang tìm phòng trọ khác, tìm được rồi sẽ chuyển đi, người sáng suốt đều sẽ nhận ra tuy rằng cậu tức giận nhưng vẫn để lại đường lui cho cả hai.

Hành lý vẫn vứt lẫn lộn dưới đất như trước, nồi niêu bát đĩa mì gói cũng lười thu dọn, cùng lắm chỉ đem quần áo bẩn toàn bộ tống vào trong máy giặt, đến lúc này mới đột nhiên phát hiện mình không biết phải đổ bao nhiêu bột giặt, cũng không biết chọn chế độ, mực nước như thế nào.

Biện Bạch Hiền mò mẫn ấn nút trên bảng điều khiển, từng nút lại từng nút. Bỗng dưng bóng đèn điện cố tình phát bệnh ngay lúc này, ánh sáng lóe lên lần cuối rồi hoàn toàn tắt ngấm. Biện Bạch Hiền đứng trong bóng tối, cuối cùng hoàn toàn từ bỏ.

Có vài người, sớm đã đóng trại vững vàng trong cuộc sống của bạn, bạn làm sao lại hy vọng người đó rút lui.

Làm sao người đó có thể rút lui.

5

Phác Xán Liệt biết rõ Biện Bạch Hiền cho dù có sai cũng vĩnh viễn không bao giờ mở miệng giải thích hay xin lỗi, cho tới nay đều là cậu nhún nhường, dần dần biến thành định luật, mặc kệ lỗi của ai, cậu đều là người nhận thua đầu tiên.

Cho dù bạn bè thân thiết cảm thấy không đúng mà nhắc nhở Biện Bạch Hiền, đôi lúc phải lùi bước một chút mới có thể duy trì cân bằng, cũng sẽ bị lòng tự trọng kiên cố của cậu đánh bại.

Tất cả mọi người đều cảm thấy vấn đề phát sinh từ phía Biện Bạch Hiền, bao gồm cả chính cậu.

Vào ngày thứ ba sau khi chia tay, chỗ hổng bắt đầu xuất hiện. Đầu tiên là Biện Bạch Hiền quên không vặn đồng hồ báo thức lên sớm nửa giờ, bữa sáng cũng không kịp ăn cứ thế vội vàng thay quần áo chen chúc trong tàu điện ngầm.

Sau đó lúc cúi đầu mới phát hiện ra, mình xỏ nhầm tất.

Chiếc màu trắng của cậu, chiếc còn lại màu xám đậm là của Phác Xán Liệt.

Tâm trạng không tốt kéo dài, giao bản báo cáo cho cấp trên liên tục bị trả về, đến những con số trong bảng tính excel cũng bắt đầu nhảy múa trước mặt. Cậu đồng nghiệp cũng là bạn tốt Kim Chung Đại thấy tinh thần Biện Bạch Hiền sa sút liền đặt một cốc trà sữa lên bàn cậu.

“Biện Bạch Hiền, cậu vẫn chưa ăn cơm trưa? Không phải có bệnh dạ dày sao?____ Trước tiên uống chút đồ nóng đã.”

Chuyện bị bệnh dạ dày cũng là do Phác Xán Liệt tích cực tuyên truyền, chỉ sợ Biện Bạch Hiền không cẩn thận ngất xỉu ở góc hành lang không ai biết, bị Ngô Thế Huân cười nhạo bệnh dạ dày sẽ không nguy hiểm tới mức độ đó vẫn kiên trì mỗi ngày nhắc nhở Biện Bạch Hiền phải ăn đủ ba bữa đúng giờ.

Nghĩ nghĩ một chút, dạ dày liền thật sự khó chịu. Biện Bạch Hiền cầm cốc nhấm một ngụm, lại bị câu tiếp theo của Kim Chung Đại chọc trúng chỗ đau. “Bộ phim mấy hôm trước cậu đi xem với Phác Xán Liệt có hay không? Tối nay tớ định xem a.”

Hay, Biện Bạch Hiền nhẫn nhịn, cố gắng nuốt xuống ngụm trà sữa sau đó gật đầu.

Cậu không thể hiểu nổi bản thân vì sao không nói ra chuyện mình và Phác Xán Liệt đã chia tay, miễn cưỡng làm bộ như tất cả đều không thay đổi, thậm chí đến mức trong một giây, chính cậu còn có loại lỗi giác thật sự chưa từng xảy ra bất kì điều gì.

Phác Xán Liệt sẽ gọi điện thoại tới hỏi tan tầm cậu có muốn cậu ấy tới đón không, Phác Xán Liệt sẽ mang theo sữa và bánh pudding, đúng giờ xuất hiện trước cửa văn phòng, Phác Xán Liệt sẽ cười đùa vui vẻ cùng cậu, sau đó đem hết chuyện xảy ra trong ngày kể lại với cậu ấy.

Phác Xán Liệt sẽ……

“Biện Bạch Hiền, em thật sự yêu anh sao?” Hình ảnh khi người đó bỏ đi bỗng hiện lên trong tâm trí, méo mó xiêu vẹo rồi đột nhiên nát vụn, Biện Bạch Hiền hốt hoảng tỉnh lại, mới phát hiện mình bất tri bất giác ngủ gục trên chồng giấy A4.

Sắc trời ngoài cửa dần ngả màu, một vầng ráng đỏ nở rộ giữa đám mây xám trắng, cực kì xinh đẹp. Tuy rằng công việc chưa hoàn thành nhưng Biện Bạch Hiền cũng không định ở lại tăng ca, đóng laptop rồi hòa mình vào đám nhân viên nhốn nháo tan tầm.

Phác Xán Liệt ở dưới lầu đợi thật lâu, đến lúc chân bắt đầu tê dại cuối cùng mới thấy Biện Bạch Hiền mặt không biểu cảm đi tới, thế nhưng cậu cũng chỉ có thể lén theo sát phía sau.

Đối phương theo dòng người xuyên qua ngã tư, mái tóc mềm mượt tung bay bị ánh đèn neon nhuộm thành màu sắc sặc sỡ, vẫn theo thói quen cũ đi theo hàng đá lát thẳng tắp trên đường, lướt qua cửa hàng trưng bày món đồ bắt mắt liền dừng lai xem.

Bên trong cửa hàng bày bán mũ đủ mọi kiểu dáng màu sắc, Bạch Hiền liếc mắt một cái liền vừa ý chiếc mũ lưỡi trai có phần đỉnh đầu màu xám phối vàng, lại cầm một chiếc kiểu dáng giống vậy chỉ khác màu lên định đội, có lẽ chợt nhớ ra chuyện ‘hai người đã chia tay’, lại phiền muộn đặt xuống.

Cuối cùng mua chiếc đầu tiên đã chọn.

Biện Bạch Hiền nhét mũ vào trong túi, nhân lúc đèn tín hiệu màu vàng còn chớp sáng liền vội bước nhanh qua đường. Đột nhiên trong chớp mắt nghe thấy có người gọi tên mình, lập tức quay đầu lại nhìn.

Ngoại trừ vài người bị đèn tín hiệu màu đỏ ngăn cách phía sau, không có bất kì khuôn mặt quen thuộc nào.

Biện Bạch Hiền cho rằng bản thân cậu từ trước đến nay đều rất tỉnh táo, hẳn là không đến mức sinh ra ảo giác, tuy rằng thật sự không thấy người kia nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, yên lặng đứng ở đó một lúc thật lâu.

Chỉ có điều không hề giống trong tiểu thuyết, sẽ có người mạnh mẽ xuyên qua đám đông bước từng bước đến bên cậu.

Không một ai.

Biện Bạch Hiền cảm thấy bản thân bị cả thế giới cô lập.

6

Ngày đó Phác Xán Liệt nói chia tay là vì vô tình thấy tin nhắn của Biện Bạch Hiền.

Từ trước tới giờ những thứ riêng tư như vậy hai người đều không ngại đối phương, Phác Xán Liệt cũng không nghĩ sẽ giấu diếm Biện Bạch Hiền bất kì điều gì cho nên lúc điện thoại của người kia báo có tin nhắn mới, Xán Liệt không hề do dự thay Biện Bạch Hiền đang tắm rửa đọc qua.

【Nếu cậu không thích người đó tớ có thể giới thiệu một cô gái khác, thế nào?】

Phác Xán Liệt cau mày nhấn phím xem toàn bộ cuộc hội thoại.

【Cậu đã có người yêu chưa? Có thích cô ấy không? Muốn cùng cô ấy kết hôn không 】trả lời chính là【 Xem như có, nhưng không phải cực kì thích——】

【Nói không chừng rất nhanh sẽ chia tay】

Cậu đã không muốn xem tiếp nữa chỉ cố gắng bình tâm, tận đến khi Biện Bạch Hiền từ trong phòng tắm bước ra thấy đối phương đang cầm điện thoại của mình xem tin nhắn, liền dùng sức ném khăn mặt về phía này.

“Anh dựa vào cái gì mà xem điện thoại của em?”

Không khác gì tát thằng vào mặt Phác Xán Liệt.

“Sao, ngay cả tư cách xem điện thoại của em anh cũng không có?” Xán Liệt nhẹ nhàng nở nụ cười hỏi lại. “Biện Bạch Hiền, đối với em rốt cuộc anh chỉ là trò đùa?”

Biện Bạch Hiền sửng sốt, ý thức được mình vừa nói quá nặng lời nhưng lại không chịu xuống nước, muốn giống trước đây đợi Phác Xán Liệt lên tiếng.

“Biện Bạch Hiền, em thật sự yêu anh sao?”

Cậu phát hiện chính mình cũng không thể trả lời câu hỏi này.

“Yêu” đối với cậu quá nặng nề, là trách nhiệm, cũng là gánh nặng, là chuyện gắn bó cả một đời, không dễ dàng nói ra thành tiếng.

“……Anh mệt mỏi, rất mệt mỏi, yêu thương em với anh mà nói thực sự quá vất vả ____” Phác Xán Liệt nói được nửa chừng liền dừng lại, mi mắt khẽ rũ xuống. “Chúng ta chia tay đi.”

Biện Bạch Hiền giận dữ nhất thời buột miệng đáp lại: có chia tay hẳn phải là do em nói trước, sau đó anh mới có thể cút!

“Anh sẽ cút đi rất xa, Biện Bạch Hiền em hãy sống một mình đi, sẽ không ai yêu thương em bởi vì trong lòng em chỉ có duy nhất bản thân mình thôi!”

Âm thanh sập cửa chói tai chính là kết cục cuối cùng.

Không ai đoán trước được Phác Xán Liệt lại tức giận đến vậy, Biện Bạch Hiền cũng không có ý giữ lại, cậu không hiểu tại sao trong chớp mắt, người đã từng yêu thương cậu lại trở nên lạnh lùng ác độc, một lời nói ra như trăm ngày lưỡi dao bén nhọn găm vào cậu.

Cậu đã từng được níu chặt, được yêu thương, nhưng ngay tại khoảnh khắc vừa rồi cậu lại bị vứt bỏ.

Tình cảm cho dù nồng đậm thế nào cũng bị thời gian pha loãng, hòa tan một lần lại một lần, cuối cùng biến thành cãi vã tổn thương lẫn nhau.

Cậu không cách nào ngăn cản, Phác Xán Liệt cũng bất lực.

Bất kì ai cũng đều bất lực.

7

Tất cả mọi chuyện đều là trong chớp mắt.

Người bạn thân nhất biến thành tình nhân trong chớp mắt.

Những người đã yêu nhau thật lâu trở thành người lạ, hoặc kẻ thù, cũng là trong chớp mắt.

Đời người chỉ trong chớp mắt.

Một chớp mắt có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Biện Bạch Hiền biết cậu đã sai, cũng sớm nhận ra một ngày nào đó lòng tự trọng chết tiệt này sẽ đẩy mình ngã đau, nhưng không ai có thể quay lại cái chớp mắt kia một lần nữa, hiểu lầm đã tạo thành cũng không cách nào cứu vãn.

Người giới thiệu bạn gái cho cậu chính là một người bạn thời trung học đã lâu không liên lạc, đang lúc cậu ta mới thất tình, lại vì một lần họp lớp trung học nối lại liên lạc mà thỉnh thoảng trút bầu tâm sự về thất bại của bản thân với đối phương.

Biện Bạch Hiền không nói với những người khác về tính hướng của mình, mỗi lần nói đến ‘người yêu’ đều trả lời qua loa, còn về chuyện ‘không phải cực kì thích’ chính là sợ cậu bạn kia mới thất tình còn nghe mình khoe khoang chuyện yêu đương cho nên mới dùng cách này để an ủi cậu ta.

Phác Xán Liệt không nắm rõ chân tướng, Biện Bạch Hiền cũng tự biết mình đuối lý, không còn gì để giải thích.

Tất cả những nguyên nhân đó cuối cùng biến thành một màn chia tay không tính là oanh liệt cũng không thể gọi là bình thản.

Chỉ có điều Biện Bạch Hiền nghĩ, mình và Phác Xán Liệt đã cùng nhau vượt qua bao nhiêu ngày ngày tháng tháng lại không thể chiếm được một trăm phần trăm tín nhiệm từ đối phương.

8

Yêu một người, một chút cũng không đơn giản.

Phải yêu thương vô thời hạn, trả giá vô điều kiện, tín nhiệm vô lý do, còn cả bao dung vô hạn định, thừa nhận không phải lần nào trả giá cũng được nhận lại tương xứng, cho dù như vậy cũng tham lam muốn càng nhiều.

Lòng tham của Phác Xán Liệt chính là tình yêu trọn vẹn của Biện Bạch hiền, không cẩn nồng nhiệt, chỉ cần kiên định.

Cậu nhớ lại lần quay về nhà trọ, thuốc lá bỏ hút đã lâu lại cầm trên tay, ban đêm gió thật lớn, ngọn lửa lập lòe chưa kịp bùng lên đã bị thổi tắt, cậu đưa tay ra chắn một lần lại một lần, cuối cùng đành bỏ cuộc, tự tàn nhẫn với trái tim của mình mà đi lên lầu.

Biện Bạch Hiền đang úp gói mì thứ hai, nghe thấy tiếng chuông liền vội chạy tới nhìn qua lỗ mắt mèo, sau đó lạnh mặt mở cửa. “Anh còn về làm gì.”

Khoảng lặng ngắn ngủi qua đi, Phác Xán Liệt nhún vai đáp. “Về lấy đồ.”

Chính là như vậy, mọi người luôn dùng khẩu thị tâm phi để tự bảo vệ chính mình, giống như cho dù có đánh không thắng, bản thân cũng không bị tổn thương.

Biện Bạch Hiền tiếp tục đổ gói gia vị vào trong bát mì, Phác Xán Liệt nhìn thấy liền nhíu mày, nếu là lúc trước nhất định đã bị cậu đổ thẳng vào thùng rác “Em ăn uống như vậy cẩn thận dạ dày lại đau”, chính là ở vào tình huống hiện tại, nói ra sẽ biến thành xen vào việc của người khác.

Vali hành lý còn để đầy trên sàn, Phác Xán Liệt muốn không thấy cũng không được. Đột nhiên Biện Bạch Hiền từ xa đi tới, ma xui quỷ khiến nói: em cũng sắp chuyển đi rồi______

Thật ra không hề tìm phòng trọ nào hết.

Phác Xán Liệt thoáng dừng lại một chút: vậy sao ____ nhớ trả lại anh một nửa tiền đặt cọc.

Biện Bạch Hiền tươi cười đáp lại: được.

Giống như bảy năm trước, Phác Xán Liệt hỏi cậu có muốn thử sống cùng cậu ấy không, Biện Bạch Hiền đã tươi cười giống vậy, thản nhiên giống vậy trả lời.

Được.

9

Đã có bao nhiêu người gục ngã trên con đường mang tên ái tình, người trước ngã xuống kẻ sau tiến lên, vấp ngã rồi lại đứng dậy, tổn thương chồng chéo tổn thương, mà những vết sẹo đã đóng vảy không ngừng bị lột trần, mưng mủ sau đó lại một lần nữa đóng vảy, lặp đi lặp lại.

Con người không thể chi phối được cảm xúc, đây là tình yêu, bọn họ đã không còn cách nào khác.

Phác Xán Liệt thu dọn xong đồ đạc, kéo vali ra ngoài phòng khách thấy Biện Bạch Hiền đang ngồi khoanh chân trên ghế sôpha, mặt cắm cúi vào nồi mì không ngẩng lên. Cậu thật sự không phải trông mong đối phương có thể mở miệng nói cái gì ‘Đừng đi’ hay ‘Hãy ở lại’ rung động lòng người, thế nhưng đây chính là buông tay từ bỏ bảy năm tình cảm quấn quýt si mê, nói đi nói lại vẫn có chút do dự.

Phác Xán Liệt chần chừ nửa ngày, tận đến khi Biện Bạch Hiền hút một miếng lớn mì hướng về phía đối phương hỏi. “Tại sao anh còn chưa đi?”

Phác Xán Liệt chế nhạo bản thân, từ khi nào đã bị coi thường đến vậy, tự mình đa tình bao lâu nay giờ vẫn chưa nhìn rõ sự thật sao, cũng không lắm lời nói cái gì ‘Bảo trọng’ nữa, cậu chửi thề một câu rồi đi thẳng ra ngoài.

Lần này là đi thật rồi.

Bằng không lần thứ nhất thứ hai thứ ba… còn nấn ná như vậy cậu sẽ tiếp tục thỏa hiệp, vĩnh viễn không thể chấm dứt.

Cửa nhẹ nhàng khép lại, thế nhưng Biện Bạch Hiền cảm giác như âm thanh đó phóng đại gấp trăm ngàn lần dội về phía cậu, hốc mắt đau muốn chết, Biện Bạch Hiền vội vàng chạy về phía ban công nhìn xuống, trong tầm mắt mông lung tất cả đều biến thành dáng vẻ Phác Xán Liệt lặng lẽ kéo hành lý. Dưới chân cậu vẫn là đôi tất cọc cạch một trắng một xám.

Người kia không ngẩng đầu nhìn mình nữa.

Nước mắt rốt cuộc không thể kiềm chế, lách tách lách tách rơi xuống.

Biện Bạch Hiền biết bản thân đã thua.

10

Có người từng nói, từ trái nghĩa của tình yêu không phải là căm ghét hay oán hận, mà là thời quá khứ ‘đã từng yêu’.

Nhưng trong chớp mắt, đối với Biện Bạch Hiền trái nghĩa của ‘em yêu anh’ chính là___

Em vẫn còn yêu anh.

11

Phác Xán Liệt và Biện Bạch Hiền chia tay không phải vì ai thay lòng đổi dạ, cũng không phải vì hết yêu.

Vậy cuối cùng vì cái gì lại thành ra như vậy.

Lộc Hàm từ trước tới giờ đều không thể hiểu nổi giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng một giây trước còn ân ái ngọt ngào sang giây tiếp theo đã có thể tàn nhẫn không lưu lại bất kì đường sống nào cho đối phương.

Có lẽ chỉ người trong cuộc mới có thể hiểu, Lộc Hàm không trải qua, đương nhiên không có tư cách bình luận. Nhưng nhìn bọn họ mỗi lần cãi vã, giản hòa, lại cãi vã, lại giản hòa, tựa như vòng tuần hoàn vĩnh viễn không có điểm dừng, biết rõ là sai nhưng không thể từ bỏ đối phương, Lộc Hàm cho rằng lần này cũng không phải ngoại lệ.

Ngày hôm sau gọi điện cho Biện Bạch Hiền, đầu dây bên kia truyền tới âm thanh yếu ớt vô lực, Lộc Hàm hỏi một câu đối phương đáp một câu, hỏi cậu có phải trong người không thoải mái hay không, người kia chỉ trả lời qua loa đêm qua ngủ không được ngon giấc, trong lòng Lộc Hàm lo lắng nhưng cho dù anh là bạn thân của hai người bọn họ cũng đành bất lực. Cúp máy xong lại gọi cho Ngô Thế Huân.

Không nghĩ tới chiều hôm đó Ngô Thế Huân trực tiếp qua đây.

Cậu ta nói tiện đường, trước lúc tới có đi ngang qua tiệm trà sữa nên mua hai cốc, Lộc Hàm vui vẻ nhận lấy, đang uống mới nghĩ đến việc chính cần hỏi cậu. “Dạo này Phác Xán Liệt ở chỗ em?”

“Dạ, còn phát bệnh thần kinh dọn dẹp nhà của em sạch sẽ từ trong ra ngoài, bây giờ chỗ đó bóng loáng như khách sạn năm sao luôn.”

Lộc Hàm cười cười trêu chọc. “Anh cũng muốn thử một chút.”

Ngô Thế Huân mặt không đổi sắc đáp, “Lúc nào cũng hoan nghênh, ở lâu một chút cũng được.”

“Tâm trạng của cậu ta thế nào?”

“Còn có thể thế nào, đêm hôm qua xem phim kinh dị em chỉ liếc mắt một cái đã bị dọa chết, anh ấy đã nhìn thẳng vào màn hình còn ngơ ngơ ngác ngác như bức tượng ____ biểu cảm cũng không khác trong phim là mấy.” Ngô Thế Huân hút một ngụm trà sữa, cảm thấy không được đậm vị như trước đây liền đổi sang cốc vị chocolate của Lộc Hàm, rất vừa miệng không ngọt không ngấy. “Cốc này của em nhạt quá, đổi cho anh này.”

Vì thế Lộc Hàm cầm cốc trà sữa Ngô Thế Huân vừa uống, gật gật đầu nói : anh hiểu.

Anh hiểu cái gì? Ngô Thế Huân hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, lại bị một câu “Phác Xán Liệt chính là điển hình của loại thất tính tự ngược.” đánh hiện về nguyên hình.

Cái ĐM.

Đây rõ ràng là trao đổi nước miếng, là hôn gián tiếp, tại sao đương sự không hay biết chút nào!

Lộc Hàm quay đầu nhìn Ngô Thế Huân, phát hiện cơ miệng cậu ta giật giật liền nghi ngờ hỏi. “Sao mặt em rút gân ác vậy?”

Ngô Thế Huân hoàn toàn bị đánh bại, lắc đầu trả lời: không sao.

Nhìn thấy Lộc Hàm lầm bầm lầu bầu nói không biết phải làm sao mới có thể khiến hai người kia hòa hợp như ban đầu, biểu cảm vừa tươi tắn vừa đáng yêu, Ngô Thế Huân coi như bình thường trở lại, tươi cười cùng đối phương nghĩ kế sách.

Sau đó thỉnh thoảng sẽ vỗ vỗ sau gáy người kia, thì thầm vài câu lại bị đùa giỡn đẩy ra.

Như vậy, cậu đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

12

Chúng ta thường xuyên quên rằng, trên thế gian này có rất nhiều người mang theo mũi tên tình yêu đơn phương, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cẩn thận thăm dò, chỉ chờ khoảnh khắc nào đó đối phương buông lỏng, sẽ nửa đùa nửa thật nói một câu.

Thỉnh thoảng anh cũng quay lại nhìn một chút đi, em vẫn luôn ở nơi này.

Luôn luôn, luôn luôn, đợi anh.

13

Hai người chia tay, khiến nhau tổn thương đau đớn, bỏ qua cơ hội một lần có thể sẽ không còn lần tiếp theo.

Biện Bạch Hiền xót xa ý thức được điều này.

Cậu bỏ lại tất cả những chuyện khác, toàn tâm toàn ý dọn dẹp nhà cửa, liều mạng như muốn đem tất cả mọi dấu vết yêu thương ngọt ngào của hai người tẩy sạch, kết quả lại thu được một đống đồ Phác Xán Liệt không mang đi, chính mình cũng không biết có nên giữ lại hay không.

Chính là cuống vé sau mỗi lần đi xem phim, còn có ít sao năm đó gấp cho Phác Xán Liệt, bày đặt hứa với cậu ấy ước nguyện mỗi năm đều viết lại thả vào bình thủy tinh, sinh nhật năm nay của Phác Xán Liệt còn chưa tới, bên trong hẳn là có mười ba tờ giấy.

Thì ra nơi này cất giữ nhiều kỉ niệm tuổi trẻ khờ dại của bọn họ như vậy, hiện tại cũng không có can đảm xuống tay nghiền nát. Đột nhiên hốc mắt cậu chua xót, cơ thể cuộn tròn vùi sâu trong hồi ức, mệt mỏi của mấy ngày đồng loạt ùa tới, cậu nhắm mắt mơ màng, giống như vừa mơ thấy Phác Xán Liệt.

Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao ngất, vóc dáng cao lớn cùng với nét mặt mê người, Phác Xán Liệt mỉm cười đưa tay ôm cậu vào lòng, trong chớp mắt đã được bao bọc trong sự mềm mại quen thuộc, không phải lần đầu tiên, lại động lòng giống như lần đầu tiên.

Đã từng yêu đến tha thiết, cuối cùng vẫn là chia tay.

“Bạch Hiền! Biện Bạch Hiền!”

Cậu nghĩ mình lại nghe thấy ảo giác, nhưng âm thanh mỗi lúc một lớn, Biện Bạch Hiền thật sự cảm thấy có ai đó đang lay mình, cuối cùng đành miễn cưỡng mở mắt.

Ngũ quan của Phác Xán Liệt dần hiện rõ, vẻ mặt cực kì kích động gọi tên cậu, phía trên trán còn không ngừng rỉ ra máu đỏ. Biện Bạch Hiền nhịn nhiều ngày như vậy không hề lộ ra chút yếu đuối, cuối cùng đến giờ phút này đã tới ranh giới, trong chớp mắt tất cả đều tan rã.

“Em không sao chứ?!”

“Anh bị làm sao vậy?!”

Giống như đồng thanh lên tiếng, Phác Xán Liệt toàn thân nhếch nhác, Biện Bạch Hiền thấy thế cũng bị dọa hết hồn, vội vàng thoát khỏi vòng tay đối phương đứng dậy tìm khăn cầm máu, thế nhưng chưa đi được hai bước đã bị người phía sau ôm chặt.

“Anh tới chỉ để nói với em, vẫn còn đồ chưa đem theo.” Vành mắt Phác Xán Liệt đỏ bừng, nghẹn ngào nói. “Em cũng là của anh.”

Nước mắt đã sớm trào ra mãnh liệt, Biện Bạch Hiền đến nói một câu hoàn chỉnh cũng chật vật. “Lại dùng chiêu thức cũ mèm nay, ai còn lạ gì nữa…”

“Cũng chỉ có em mới mắc lừa.”

“Đúng thế, chỉ có em dễ bị lừa gạt, cho nên anh còn muốn bỏ em đi sao? Đi rồi, từ nay về sau sẽ không còn người cho anh lừa nữa.”

Phác Xán Liệt lắc đầu. “Không đi, không bao giờ đi nữa.”

Cậu nói, Biện Bạch Hiền, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?

Biện Bạch Hiền im lặng, quay người đưa tay ôm chặt đối phương, không ai trong bọn họ lên tiếng nữa.

14

Ái tình là cùng nhau cười phải không? Sai rồi, ái tình chính là cùng nhau khóc.

Khiến người ta bất lực, thống khổ không thể chịu nổi, nhưng lại không cách nào từ bỏ, mới là ái tình.

15

Ngô Thế Huân không thể đoán trước được nội dung vở kịch cậu sắp đặt đột nhiên lại thay đổi như vậy.

Đầu tiên là Lộc Hàm gọi điện thoại cho Phác Xán Liệt thông báo lúc Biện Bạch Hiền cùng anh nói chuyện đột nhiên đầu dây bên kia không có tín hiệu, sợ bệnh dạ dày tái phát ngất xỉu một mình trong nhà, anh lại không thể phân thân chạy tới xem, đúng lúc Ngô Thế Huân vung vẩy chìa khóa xe làm bộ như mới đi chơi về, liền bị PHác Xán Liệt giật chìa khóa cướp xe.

Trong lòng Phác Xán Liệt nóng như lửa đốt, quên mất mình sau khi lấy được bằng lái không trực tiếp đi xe trên đường được mấy lần, lúc đánh tay lái chuyển hướng đột ngột liền đâm phải cột điện ven đường, trán hung hăng đập xuống vô lăng.

“Xe bị vứt lại bên đường cũng không ai trông nom, ngày mai em đi nộp hóa đơn xử phạt chuộc nó về.” Ngô Thế Huân khóc lóc kể lể với Lộc Hàm qua điện thoại, “Anh, mai anh cùng đi với em tới cục công an đi.”

Lộc Hàm cười nói: phạt tiền chỉ là chuyện nhỏ, đợi Phác Xán Liệt nhận ra chúng ta lừa cậu ấy, chỉ sợ đến lúc đó tiền cũng không giải quyết được.

Ngô Thế Huân nghe xong ảo não không thôi, liên tục mè nheo anh Lộc Hàm đến lúc đó anh phải che chở cho em, em là em nhỏ a.

Chỉ có điều Lộc Hàm tuy rằng áy náy nhưng tuyệt đối không hối hận, bởi vì có bọn họ giúp đỡ cho nên Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt mới hòa hợp như trước, cách thức còn cực kì lãng mạn.

Những thứ khác có là gì chứ.

16

Thật ra sau khi chia tay, hai người đều rất mờ mịt, mỗi ngày giống như sống trong màn sương đặc, không nhìn rõ con đường phía trước càng không định hướng được tương lai, vô tri vô giác trôi qua một ngày, tận đến khi trong chớp mắt xác nhận được tấm lòng của đối phương mới một lần nữa hồi sinh.

Phác Xán Liệt dọn về nhà, đội chiếc mũ ngày đó đi theo sau Biện Bạch Hiền đã mua, hai người cùng nắm tay nhau đổi lại mật mã cửa từ 5627 sang 2756.

Không ai nhắc lại chuyện cãi nhau ngày đó, Biện Bạch Hiền nói đã không còn quan trọng, Phác Xán Liệt nói là do cậu lòng dạ hẹp hòi, sau đó xóa sạch hộp thư thoại trong di động của Bạch Hiện, chuyện này đến đây coi như chấm dứt.

Chỉ có chuyện duy nhất thay đổi đó chính là mỗi ngày Biện Bạch Hiền sẽ nói một lần ‘Em yêu anh’. Lúc cậu và Phác Xán Liệt cãi nhau sẽ quát to câu “Em yêu anh” vào mặt đối phương thay lời mắng chửi, sau đó ai cũng không còn bực bội nữa, càng không bỏ nhà ra đi.

“Hai cậu có thể quay trở lại giống trước kia không?”

Lộc Hàm hỏi.

Không sai, đã từng tổn thương nhau làm sao có thể nói biến mất là hoàn toàn biến mất không dấu vết, chỉ là hiểu lầm và hoài nghi đều đã qua đi, trở thành chuyện trong quá khứ.

Không ai có thể cam đoan miệng vết thương sẽ hoàn toàn khép lại, Biện Bạch Hiền nói, nhưng nếu trong lòng chúng ta vẫn còn yêu thương đối phương, cho dù cãi nhau, cũng sẽ luôn quay về.

Bởi vì trên đời vốn không có cái gọi là vĩnh viễn.

Yêu thương một người, đi qua quãng đường quá dài tâm cũng sẽ thay đổi.

Chính là hôn môi, ôm ấp, ăn ý, khắc khẩu, chia tay, ly biệt, tưởng niệm, thói quen, nước mắt, yêu, hận… tất cả những từ này đều có liên quan tới Phác Xán Liệt, cũng chỉ có một người liên kết với Phác Xán Liệt bằng những từ này.

Bảy năm, người đó có thể khiến trái tim cậu xao động, người đó khiến cậu không thể từ bỏ, người đó khiến cậu sợ hãi mất đi, mới là tình yêu quan trọng hơn mọi thứ.

17

Chia tay không phải là kết thúc, mà là bắt đầu.

Chỉ cần sống qua cửa ải bảy năm lần này, lần sau, thêm lần sau nữa, sẽ càng đơn giản hơn.

Fin

“Thất niên chi dương” – nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp.