Chết sập bẫy rồi chap 1

Chết! Sập bẫy rồi!

Cô sinh viên khoa tiếng Anh năm cuối Tần Khanh vì trượt môn tự chọn nên phải học lại, không cam lòng, cô nàng quyết tâm đi xin xỏ thầy giáo. Nào ngờ, người cô gặp phải chính là Tống Tử Ngôn – thầy giáo trẻ, đẹp trai, giỏi giang và vô cùng khó tính.

Hết cách nên Tần Khanh làm liều - quyết định tỏ tình với Tống Tử Ngôn. Nào ngờ, thầy Tống đồng ý, từ đây cuộc sống của Tần Khanh rơi vào những “thảm cảnh oái ăm” do Tống Tử Ngôn bày ra.

Hết ở trường học đến công ty, Tống Tử Ngôn nhiều lần lợi dụng quyền uy của tổng giám đốc để trêu chọc Tần Khanh khờ khạo, khiến Tần Khanh hết lần này đến lần khác dở khóc dở cười…

Một câu chuyện siêu hài hước pha lẫn những khoảng lặng đầy xúc động bắt đầu…

Chết! Sập Bẫy Rồi là bộ tiểu thuyết thể loại ngôn tình hiện đại, hài hước vô đối, thầy trò, sủng của tác giả nổi danh KingKong Barbie.

Cặp đôi chính là Tống Tử Ngôn, Tần Khanh. Cô sinh viên không xinh đẹp lắm nhưng được cái ngây thơ vô tội vạ tên Tần Khanh vì bí quá mà làm liều, quyết tâm tỏ tình với thầy giáo Tống Tử Ngôn, một anh thầy vừa đẹp trai lại vừa tài giỏi nhưng khó tính vô cùng.

Với sự thông minh lém lỉnh của mình Tần Khanh đã làm thấy giáo Tống siêu lòng, cũng từ đây cuộc sống của cô rơi vào cảnh không biết nên vui hay nên buồn vì những chiêu trò oái oăm do Tống Tử Ngôn bày ra. Thầy Tống luôn lấy uy quyền để trêu ghẹo, chọc tức cô bé Tần Khanh khờ khạo. Và một chuyện tình hài hước cùng với những nốt lặng đầy xúc cảm giữa hai nhân vật chính bắt đầu...

Đọc truyện Chết! Sập Bẫy Rồi với lối hành văn hài hước chắc chắn sẽ làm độc giả nhiều phen cười sảng khoái. Một bộ truyện không có tuesday, không ngược thân ngược tâm, không có nhân vật phản diện. Tất cả nhân vật trong truyện đều dễ thương, hài hước và lôi cuốn theo cách riêng của họ. Đọc xong tác phẩm có lẽ các fan nữ cũng muốn bị bẫy một cách mặn mòi và bựa bựa như trường hợp của nữ chính Tần Khanh.

Docsach24.com trân trọng giới thiệu cuốn tiểu thuyết ngôn tình Chết! Sập Bẫy Rồi của tác giả KingKong Barbie. Mời quý độc giả cùng đón đọc và có những phút giây giải trí chất lượng cùng câu chuyện!

Cô sinh viên khoa tiếng Anh năm cuối Tần Khanh vì trượt môn tự chọn nên phải học lại, không cam lòng, cô nàng quyết tâm đi xin xỏ thầy giáo. Nào ngờ, người cô gặp phải chính là Tống Tử Ngôn – thầy giáo trẻ, đẹp trai, giỏi giang và vô cùng khó tính. Hết cách nên Tần Khanh phải làm liều – quyết định tỏ tình với Tống Tử Ngôn. Nào ngờ, thầy Tống đồng ý, từ đây cuộc sống của Tần Khanh rơi vào những “thảm cảnh oái ăm” do Tống Tử Ngôn bày ra. Hết ở trường học đến công ty, Tống Tử Ngôn nhiều lần lợi dụng quyền uy của tổng giám đốc để trêu chọc Tần Khanh khờ khạo, khiến Tần Khanh hết lần này đến lần khác dở khóc dở cười… Một câu chuyện siêu hài hước pha lẫn những khoảng lặng đầy xúc động bắt đầu…

[Hiện đại] Chết sập bẫy rồi - KingKong Barbie


List truyện xuất bản hoàn + Ebook. Click.

Cần phụ BETA Sách Truyện + Góp ẢNH Chụp sách để TYPE

Chết sập bẫy rồi chap 1
 
Chết sập bẫy rồi chap 1
 Trang 1/14
 [ 41 bài ] 

Chuyển đến trang  1, 2, 3, 4, 5 ... 14 Trang sau

In kết quả Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo 

Chết sập bẫy rồi - KingKong Barbie

 

Chết sập bẫy rồi chap 1
 30.11.2011, 17:40

Chết sập bẫy rồi chap 1

Thành viên cấp 9

Chết sập bẫy rồi chap 1

 

Ngày tham gia: 02.08.2011, 15:42
Bài viết: 1214
Được thanks: 2784 lần
Điểm: 10.69

Chết sập bẫy rồi chap 1
 [Hiện đại] Chết sập bẫy rồi - KingKong Barbie - Điểm: 9

Chết sập bẫy rồi

Chết sập bẫy rồi chap 1

Tác giả: KingKong Barbie

Dịch giả: Lục Hoa, Lucy

Phát hành: Quảng Văn

Nhà xuất bản: NXB Dân Trí

Số trang: 536

Ngày xuất bản: 20-06-2011

Giới thiệu

Đã có nhiều tác phẩm Trung Quốc mang hơi hướng tươi trẻ, vui tươi của tuổi trẻ làm mình rất thích thú khi đọc, như Ốc sên chạy, Bên nhau trọn đời,…. nhưng thêm một lần nữa cuốn truyện này lại làm mình bị lôi kéo say mê theo từng trang sách của tác giả, một câu truyện vừa lãng mạn lại vừa hài hước, dễ thương đúng như những năm tháng sinh viên của mỗi người.

    Câu chuyện kể về cô sinh viên khoa tiếng Anh năm cuối Tần Khanh vì trượt môn tự chọn nên phải học lại, không cam lòng, cô nàng quyết tâm đi xin xỏ thầy giáo. Nào ngờ, người cô gặp phải chính là Tống Tử Ngôn – thầy giáo trẻ, đẹp trai, giỏi giang và vô cùng khó tính.

    Hết cách nên Tần Khanh phải làm liều – quyết định tỏ tình với Tống Tử Ngôn. Nào ngờ, thầy Tống đồng ý, từ đây cuộc sống của Tần Khanh rơi vào những “thảm cảnh oái ăm” do Tống Tử Ngôn bày ra.

    Hết ở trường học đến công ty, Tống Tử Ngôn nhiều lần lợi dụng quyền uy của tổng giám đốc để trêu chọc Tần Khanh khờ khạo, khiến Tần Khanh hết lần này đến lần khác dở khóc dở cười…

    Một câu chuyện siêu hài hước pha lẫn những khoảng lặng đầy xúc động bắt đầu…

MỤC LỤC

Mở đầu
Chương 1
Chương 1.2
Chương 2
Chương 2.2
Chương 3
Chương 3.2
Chương 4
Chương 4.2
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 10.2
Chương 11
Chương 11.2
Ngoại truyện

Tìm kiếm với từ khoá:

Chết sập bẫy rồi chap 1

            

Chết sập bẫy rồi chap 1

27 thành viên đã gởi lời cảm ơn Thanh_Hoa về bài viết trên: Angels.Nguyen, DoanhDoanh, Galaxy Ice Ice, Hàn Hàn, Larryy Pii, MicaeBeNin, ShaoranCỏ, Thu Cúc Đặng, Thảo BEAUTY-ARMY, VuBachNhatHong, alligator, becuacon, hanhphucgiandon, kiwichua310, lamlinh81, meo lucky, minhquan2110, minhtrang2phuoc, mua_da_tanh, samsambaby, saoxoay, sumythuc, thanhbt, tieuyen210, tophuongdtdt, trankim, xichgo

Chết sập bẫy rồi chap 1
Chết sập bẫy rồi chap 1
Chết sập bẫy rồi chap 1
 05.12.2011, 17:25

Chết sập bẫy rồi chap 1

Thanh_Hoa

Thành viên cấp 9

Chết sập bẫy rồi chap 1

 

Ngày tham gia: 02.08.2011, 15:42
Bài viết: 1214
Được thanks: 2784 lần
Điểm: 10.69

Chết sập bẫy rồi chap 1
 Re: Chết sập bẫy rồi - KingKong Barbie - Điểm: 10

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Chương 1: Đại học

Hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra

Sau N lần hít vào thở ra, tôi chầm chậm đi về  phía bục giảng. Sin­hviên trong lớp đã về  hết, chỉ còn lại một người đàn ông đang thảnnhiên đứng chỉnh sửa gì đó trên bục giảng

Tôi hắng giọng: “Thầy Tống”.

Hắn ngẩng đầu lên, con mắt đen trầm tĩnh liếc qua tôi, tôi nghe tiếng­tim mình đang đập dữ dội, khẽ  cắn môi, tôi đánh cược, lớn tiếng tựgiới thiệu: “Thầy, em là Tần Khanh lớp chín!”.

Hắn im lặng, trong mắt hơi ẩn ẩn ý cười.

Tôi nuốt nước bọt, nắm chặt tay lại, ngẩng cao đầu, nói to: “Thầy,em yêu thầy!”.

“Thế nào, thế nào? Kết quả sao?!”.

Vừa trở lại ký túc xá, một đám người đã xông tới vây quanh.

Tôi đáp xuôi xị: “Tao nói rồi”.

“Thế  sau đó? Thầy Tống phản ứng thế  nào?” Ánh mắt đám ngườivây quanh lóe sáng.

“A, ra thế à”.

“Cái gì ra thế?”.

Tôi xòe tay: “Đấy là phản ứng của lão ấy đó”.

Nói chính xác hơn, hình như lúc đó hắn khẽ  giật mình, sau đó vừan­hìn tôi vừa đáp với vẻ ngụ ý sâu xa: “A, ra thế à”.

Tôi dựa đầu lên vai Tiêu Tuyết, ai oán nói: “Mày nói tao có phải đùakhông hả?”.

Tiêu Tuyết vừa dịu dàng vuốt tóc tôi, vừa an ủi theo kiểu “ra vẻhiểu biết”, “ra vẻ  thông cảm”: “Không sao, không sao, cùng lắm làhọc thêm một năm nữa, coi như học lại cho chắc thôi mà”.

Lượn đi cho lành.

Tôi bơ nó, lăn lên giường, nhìn số năm mươi chín đỏ choe choét trên­màn hình trong trang web của trường, để  mặc những giọt nước mắthối hận lăn trên gương mặt nghiêng bốn mươi lăm độ của mình.

Nhìn ba chữ Tống Tử Ngôn tên giảng viên đề bên cạnh môn học, tôirầu tới thối ruột.

Nghe đồn hắn là một con rùa biển bơi về  nước sau khi tốt nghiệp­trường đại học nổi tiếng nào đó ở nước ngoài, nghe đồn hắn ngoàiviệc dạy ở trường này còn tự mở một công ty niêm yết, nghe đồn hắn­vô cùng đẹp trai tài giỏi, khí chất hiên ngang, nghe đồn mỗi lần hắnđứng lớp, bất kể đó có phải là môn tự chọn hay không, sinh viên tới­học đều đông nghìn nghịt - nhân khí quá vượng, hắn đi dạy chưa baogiờ điểm danh, bởi không có ai ngốc tới mức bỏ giờ của hắn.

Nghe đồn môn tự chọn năm nay vốn là sinh viên đăng ký qua lớp­trưởng, rồi sau đó nộp danh sách lên thầy hướng dẫn, nhưng năm­nay có quá nhiều s inh viên chọn lớp của hắn nên cuối cùng phải đăngký lại một lần nữa. Để  đảm bảo công bằng, trường quyết định chođăng ký trên mạng, năm giờ chiều hôm đó mới mở hệ thống đăng ký,tới ba giờ hệ thống đã lag hết.

Tôi vừa lắc đầu thở dài trước sức mạnh mỹ nam, vừa liệt thêm tên­mình vào biển người đăng ký mênh mông.

Không thể  không tự hào rằng vận khí của tôi quá tốt được, toàn bộtên của một trăm hai mươi mốt sinh viên cả lớp đều đạp lên trên tên­tôi. Ngày có danh sách học, tôi lệ  nóng quanh tròng, cảm động tớimuốn khóc, hận không thể  phi về  nhà thắp ba nén nhang lên mộ phần tổ tiên.

Cảm tạ tổ tiên phù hộ, cuối cùng con cũng không cần nơm nớp lo sợmỗi lần trốn học rồi! Nhưng ai có thể  nói tôi hay, tại sao tên thầy­giáo chưa bao giờ điểm danh như hắn lại cho tôi 0 điểm chuyên cầnchứ? Tại sao phải ban cho đứa sinh viên năm thứ tư như tôi thàn­htích thê thảm vậy? Tại sao đã cho tôi hạ cánh an toàn trước mấy mônchuyên ngành khó nhằn rồi lại ngáng chân cho ngã trước cái môn bécỏn con này?Căm nhất là môn tự chọn chỉ một học kỳ mới có, nghĩa là phải đợi thilại, mà cũng chỉ có thể  đợi sang năm thi lại với lũ sinh viên năm thứ­ba, nói cách khác, tôi phải làm một đứa sinh viên bị lưu ban.

Lúc vừa hay tin, tôi còn chẳng thèm để  tâm. Học tới năm thứ tư, cón­hiều chuyện trường mắt nhắm mắt mở với lũ s inh viên chúng tôi,còn nhớ lớp sáu cạnh bên có s inh viên hoành tráng đi thi tiếng An­hcấp bốn, giám thị bắt được tên ấy đang giở tài liệu, hắn chỉ cúi đầunói: “Thầy, em đã học năm thứ tư rồi”, chỉ bằng câu nói ngắn gọn­thế  thôi đã đánh một đòn chí mạng vào lòng trắc ẩn của thầy giámthị, vậy là thoát được tội.

Chỉ cần khai giảng rồi đi xin thì sẽ  không sao hết. Tôi cứ nghĩ lạc­quan như thế.

Ngay sau ngày khai giảng, tôi mới biết ý nghĩ lúc đó của mình ngungốc bao nhiêu, ngây thơ bao nhiêu.

Nghe đồn, có em gái là hoa khôi của trường, hai mắt đẫm lệ, khóc­sướt mướt cầu xin đau khổ, Tống Kim Quy vẫn dửng dưng lạnhlùng. Lại nghe đồn, có đàn anh vì môn học tự chọn mà để  tuột mấthọc bổng hạng nhất, bèn kiên trì đuổi theo chặn đường giảng viên,Tống Kim Quy không nể  mặt, vung tay múa bút sửa ngay tám mươilăm điểm thành năm mươi lăm…Đằng sau vẻ  phong nhã thanh tú đẹp trai kia của Tống Kim Quy lạilà một tâm hồn vô cùng ngang ngược và bạo lực.

Đến lúc này, tôi mới hối hận tới mức mất ngủ.

Đương rơi vào đường cùng, tự nhiên một cảnh trong phim “Friends”siêu nổi tiếng lóe lên trong óc, một học sinh nam đẹp trai thổ lộ vớiRoss: “Thầy, em yê u thầy!” Ros s lúng túng, tuy rằng không nhận lờitỏ tình nhưng cũng lén giúp cậu học sinh kia sửa điểm.

Tôi luôn tin chân lý không phân biệt quốc gia, mặc kệ là sư ta hay sưTây, cứ gõ mõ được là lập địa thành Phật ráo.

Thế nên mới có cái màn ở trên kia.

Nhưng sao Tống Kim Quy không có dấu hiệu rục rịch gì hết thế?Không lẽ dùng chiêu đó không xi-​nhê gì với hắn sao?Không, không thể  nào. Cứ cho hắn không phải thầy giáo, nhưng cóngười tỏ tình thế, ít ra cũng nên đỏ mặt một tí chứ. Nhưng mà phảnứng của hắn từ đầu tới cuối chỉ có thể  hình dung bằng hai câu thànhngữ, một là “đột nhiên hiểu ra”, hai là “rất có hứng thú”. Tôi khôngdám tính tới phương án thất bại phải học lại thêm một năm nữa, hạquyết tâm ngày mai chắc chắn phải châm thêm dầu, bỏ thêm lửa mới được.

Hôm sau tôi dậy sớm, bò ra khỏi giường, ra đứng trước cổng trườngôm cây đợi thỏ.

Từ xa đã thấy hắn đi tới, toàn thân chìm trong nắng sớm, cả ngườin­hư phát ra một vòng hào quang, sải chân thong dong, tự tin, đúng làvô cùng có dáng dấp đàn ông nho nhã.

Hắn gật đầu chào, hỏi: “Tần Khanh của lớp chín phải không, có chuyện gì?”.

Tôi gật đầu như dập tỏi, lon ton đi theo sau, bóp méo giọng giả vờlấy dáng e thẹn, nói: “Thầy, em chờ thầy ở chỗ này lâu rồi, cái này làbữa sáng em mua cho thầy ở căng-​tin đấy”.

Hắn dừng bước, đảo mắt suy tư nhìn tôi rồi cầm lấy. Tô i hớn hở:“Nếu thầy thích, sau này hôm nào em cũng mua bữa sáng cho thầy”.

Một hồi lâu sau, hắn mới trầm ngâm: “Chuyện ngày hôm qua em­nói…”.

Thanh âm trầm thấp như đang suy xét. Tôi không để  cho hắn có cơhội, lập tức mở mồm đánh ngay đòn phủ đầu: “Thầy, ngay từ lần đầu­tiên gặp em đã thích thầy rồi, thích cặp lông mày, đôi mắt, cái mũi,thích miệng của thầy. Mỗi một câu thầy nói em đều nhớ mãi khôngquên, nghe được tiếng thầy thôi là đủ cho em thấy hạnh phúc rồi. Emthích thầy, thích đến sắp phát điên lên, rời xa thầy chắc chắn emkhông thể  nào sống được, thầy là lẽ  sống của đời em, là sao maitrong bóng đêm tăm tối, soi sáng đường cho em”.

Nửa đoạn đầu đầy những nỗi chua xót, nửa đoạn sau thành đơn xin­gia nhập Đảng, ý tứ bay loạn xạ, nước miếng bay tung tóe .

Hắn vẫn im lặng, chỉ nửa cười nửa không nhìn tôi, bỗng nhiên tôi cócảm giác mình chẳng khác nào con khỉ làm trò trên sân khấu, cũngngượng ngùng không dám nói thêm câu nào nữa.

Một lát sau, hắn mới mở miệng: “Hóa ra trong tim em, tôi quantrọng như vậy”.

Tôi gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.

“Em đã thích tôi như thế”. Hắn chậm rãi nói, nghe giọng như có ýcười: “Chúng ta hẹn hò đi”.

“Kết quả thế là rõ quá rồi”. Tiêu Tuyết vừa cắn hạt dưa vừa chốt hạ:“Thầy ấy muốn bẫy mày”.

“Hở? Nghiêm trọng thế  sao?” - Tôi đưa hai tay che trước ngực,hoảng hốt hỏi lại.

“Chóc!”. Một hạt dưa bị ném vào đầu, Tiêu Tuyết nhìn tôi bằng vẻkhinh thường: “Đừng có giả làm dân nữ bị ác bá cưỡng bức đi, trongtrường này chẳng thiếu con gái muốn bị Tống Tử Ngôn bẫy đâu”.

Tôn Vân Vân nằm ở giường trên “hừ” một tiếng lạnh lùng: “Là TầnKhanh thì chỉ sợ người ta không thèm bẫy ấy”.

Cái này có tính là an ủi trá hình không nhỉ? Kệ đi.

Tiêu Tuyết đứng dậy, trè o lê n g iường tôi, hạ giọng thần bí nói: “Saunày đừng nói với ai chuyện mày với Tống Tử Ngôn nhé, chúng nóghen đó”.

Tôi nghi hoặc: “Thế chuyện đi tỏ tình hồi đó không phải do lũ chúng­mày xúi tao làm à?”.

Nó cốc tôi một cái: “Đó là vì không ai ngờ được chuyện lại thế  này,chúng nó không dám làm nên mới muốn mày làm thử chứ sao, cónằm mơ cũng không ngờ được Tống Tử Ngôn lại có ý với mày”.

Lại đả kích… Tôi rầu rầu nghĩ tới sức mê hoặc của thiếu nữ bị người­ta khinh thường, ỉu xìu hỏi: “Hóa ra tao bị xem thường hả?”.

“Cũng không phải thế, chẳng qua nhìn mày thì không có cảm giác bịuy hiếp thôi.” Nó an ủi tôi: “Ai lại không biết trong lòng mày có TôÁ Văn chứ?”. Trong lòng lại nhói đau, tôi im lặng không đáp. Sợ bịTiêu Tuyết nhận ra, tôi vội vàng lảng sang chuyện khác: “Tống KimQuy còn bảo chiều mai chờ hắn trước cổng trường, mày bảo coi taocó nên đi không?”.

Tiêu Tuyết đáp: “Cái này tự mày quyết định đi, thực ra tao nghĩTống Tử Ngôn không tệ  lắm đâu”. Thấy tôi còn cau mày do dự, nón­hướn mày hỏi: “Có phải mày còn vì người nào đó không hả?”.

Tôi vốn đang do dự, nghe nó nói xong bèn hạ quyết tâm luôn: “Taođi”.

Tiêu Tuyết trèo lại về  giường, tôi mở mắt nhìn chăm chăm lên trầnnhà qué t vôi trắng của ký túc xá, trước mắt hiện lên gương mặt đẹp­trai tươi cười của Tô Á Văn. Anh rất hay cười, còn nhớ lần đầu tiêngặp nhau là khi tôi tham gia đoàn leo núi, anh là sinh viên của trường­bên sang gi­ao lưu với chúng tôi. Xe từ từ lăn bánh, anh đứng ở đầuxe, cười nói với mọi người: “Chào mọi người, anh là Tô Á Văn, phụtrách hoạt động lần này của đoàn, nói cách khác, ba ngày này an­hhoàn toàn là người của các em”. Hàm răng trắng, vóc người cao lớncùng gương mặt tuấn tú khiến người ta vừa nhìn đã thấy có cảm tình,chỉ cần anh cười tươi thì cả gương mặt ấy bừng lên như được ánhmặt trời chiếu sáng, cái câu “là người của các em” khiến chúng tôivốn dĩ còn ngại ngùng đã phải cười nghiêng ngả.

Một nam s inh viên hỏi: “Có chuyện gì thì có thể hỏi anh sao?”.

“Có thể chứ, đương nhiên rồi”. Anh làm bộ nghiêm túc: “Có chuyệncứ hỏi, không có chuyện, chuyện bịa ra cũng cứ hỏi”.

“Thế, anh Tô, anh đã có bạn gái chưa?” Một giọng nữ trong trẻo­vang lên, cả xe nhất thời rơi vào im lặng.

Rất không may, người nói ra câu đó là tôi.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của anh cùng những cái nhìn chằm chằm từmọi người, tôi chậm chạp thu người lại, hận không thể  chui xuốngcái lỗ nào cho rồi.

Mấy ngày sau tôi đều tìm cách tránh anh, lúc anh qua dặn dò chúngtôi, tôi đều cúi đầu ngắm ngón chân mình. Thực ra chuyện này cũngchẳng có mấy ai để  tâm, thứ nhất căn bản vì chúng tôi không nhớmặt nhau, thứ hai vì mọi người ai cũng ưa náo nhiệt. Thực ra lần đầugặp, Tô Á Văn cũng chỉ hơi hơi đẹp trai thôi, còn tôi thì chẳng hiểusao mình lại to gan thế, mất mặt thế.

Tất cả mọi người đều hào hứng, nói là le o núi, nhưng thực ra chỉ làlên ngọn núi ở ngoại thành chơi thôi. Trên núi có một cây cầu treo,trên cầu treo là những ván gỗ xếp liền nhau, bên dưới còn chăng cảlưới để  đảm bảo an toàn, bước chân lên có cảm giác lắc lư thú vịn­hưng cũng rất an toàn. Tất cả mọi người đều chơi đùa vui vẻ, duy­chỉ có tôi là mặt trắng bệch, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Tôi bám chặt lấy dây đi chậm từng bước nhỏ, mặc dù biết an toànnhưng lúc nãy nhìn xuống khe suối sâu rất sâu, tự nhiên lại bật ra ýnghĩ mình bị rớt xuống. Tôi vừa run run lết từng bước chậm chạp,vừa tự giễu mình, đã mắc chứng sợ độ cao còn đi leo núi, không tự rủa mình thì thật vô cùng có lỗi với bản thân.

Tô Á Văn ở phía trước bỗng dừng lại, bước tới bên tôi, nắm chặt lấy­tay tôi, nói: “Đừng nhìn xuống dưới, đi theo anh”.

Bàn tay anh vừa to vừa ấm áp, nắm chặt lấy tay tôi, cố ý bước chậm­lại. Tôi không thấy sợ như ban đầu nữa, trong lòng đã bình tĩnh trởlại. Nhưng chẳng hiểu sao đầu óc lại quay cuồng, tim đập càng ngày­càng nhanh, tôi lẩm bẩm tự nói với mình: “Nắm tay còn kích thích­hơn so với chứng sợ độ cao”.

Tôi nói rất nhỏ, không ngờ anh vẫn nghe được. Tô Á Văn quay đầulại nhìn tôi, khóe miệng kéo lên thành một đường cong đẹp tuyệt,đôi mắt đen lấp lánh.

Nhìn viền mắt thâm đen của mình trong gương, tôi thở dài đánhsượt, cuối tuần rồi, phải lết ra khỏi giường lúc mười hai giờ trưađúng là quá quá quá quá quá tàn nhẫn!!! Tuy rằng đối tượng hẹn hòrất kỳ lạ, quá trình cũng kỳ lạ, nhưng với lòng tôn trọng và cũng hơivui vui với cuộc hẹn này, tôi quyết định cũng nên chọn cái gì mặc­cho nghiêm túc một chút.

Vừa tới cổng trường đã thấy có một chiếc xe đậu ở đó, thiết kế thondài, thân xe lấp loáng ánh mặt trời, tôi nghiêng đầu nhìn lo­go phía­trước, thầm chép miệng cảm thán. Chậc chậc, toàn bộ tài sản của tôichắc cũng chả mua nổi lấy một cái bánh xe . Mãi tới khi đi tới gần, tôimới cười toe sung sướng.

Tống Tử Ngôn nghiêng người dựa vào thành xe, điếu thuốc đangcháy kẹp giữa ngón tay, gương mặt bị khói thuốc che lấp, duy có đôimắt là vẫn trong suốt trầm tĩnh, vừa thấy tôi đã cười cười, hỏi: “Tớirồi à?”.

Chỉ cần đứng cạnh chiếc xe này thì dù tên đàn ông đó có tầm thườngcỡ nào cũng trở nên ưa nhìn, huống chi đứng cạnh nó giờ là ngườiđàn ông đẹp trai như Tống Tử Ngôn. Mà người phụ nữ nào có đànông đứng chờ sao lại không thấy vui chứ, huống hồ một đứa ưa hưv­inh như tôi, tôi nở nụ cười ngọt ngào hiền lành thục nữ vô cùnghiếm hoi: “Vâng, để thầy đợi lâu rồi”.

Hắn nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nghiêm giọng nói: “Lần sau nhớtới đúng giờ đó”. Sao mà mất hứng thế  cơ chứ, tôi đảo mắt nhìn quachiếc xe và gương mặt hắn, quyết định không thèm so đo nữa.

Xe chạy êm ru, ngồi trong xe gió lùa mát mẻ, cạnh bên là một ngườiđàn ông đẹp trai dáng vẻ  đường hoàng, tuy hắn vẫn tiếp tục giữtrạng thái im lặng trầm mặc nhưng trong lòng tôi vẫn tự thấy rất“hap­py”.

Chỉ là nhạc trong xe có hơi quái dị, gi­ai điệu đơn điệu dạo tới dạo luimỗi một đoạn, tôi có lòng tốt nhắc: “Đĩa này có bị xước không thầy,sao chỉ nghe được mỗi nhạc dạo mà không có người hát ạ?”.

Hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi, giọng đều đều: “Đây là một loạin­hạc ở Bắc Âu”. Tôi yên lặng cúi đầu xuống. Diệu Ngọc đã từng nóivới Đại Ngọc: “Ngươi đúng là tục nhân”. Còn tôi thì chỉ thấy mìn­hgiống hệt già Lưu(1). Tuy vẻ  mặt của hắn không thay đổi, ngữ khícũng bình thường, nhưng sao mà tôi lại tự thấy như mình đang bịkhinh thường vậy trời?May mà hắn cũng mở miệng nói trước: “Em không thích nghe thìthôi, chúng ta đổi cái khác”.

Tôi nhìn vào hộp đựng CD, toàn là tiếng nước ngoài, hình như cáinào cũng na ná như nhau, đành nói: “Thôi kệ đi ạ”.

Hắn nói: “Thực ra tôi cũng không thích lắm, nghe là muốn ngủ”.

Hóa ra hắn cũng không phải “Dương xuân Bạch tuyết(2)” gì, tôi cócảm giác đã tìm được đồng minh, hào hứng đề xuất: “Nếu đã thế, lần­sau em sẽ mang cho thầy mấy cái đĩa, loại cực kỳ “bốc” ấy.”“Không cần”. Hắn đáp.

“Thầy đừng khách khí, em có nhiều lắm”.

“Không phải là tôi khách khí với em, mà là tôi không cần.” Hắn hờhững liếc nhìn tôichậm rãi nói: “Xe này là tôi đi mượn”.

Xe này là đi mượn, tôi thừa nhận mình bị lời này ép cho nghẹn sắpchết. Tôi nên nói hắn hư vinh hay nên khen hắn thành thật đây trời,cuối cùng vẫn phải gắng gượng nói mỗi một câu: “Ai da, thầy, x ethầy mượn cũng có phong cách ghê”.

Im lặng một lát, tôi lại tìm được một chủ đề  an toàn hơn để  tán:“Quần áo thầy hôm nay nhìn đẹp quá.”Rất thoải mái, đơn giản, so với quần tây áo sơ mi khi hắn đi dạy thìn­hìn còn đẹp hơn mấy phần.

Hắn cười: “Yên tâm, quần áo này không phải hàng mượn đâu”.

Muốn ép người nghẹn chết hay sao, tôi chẳng biết nói gì, chỉ  im­lặng, lần đầu tiên phát hiện, muốn hai người nói chuyện mà chỉ toànnhững câu khách sáo là chuyện khó tới nhường nào.

Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên khiến lông tóc tôi dựng lên phòng bịhết ráo, chỉ nghe bên tai tiếng nói: “Nếu là lần đầu tiên hẹn hò, tôicũng nên nghiêm túc một chút”.

Bấy giờ tôi mới từ trong mơ tỉnh lại, bỗng nhiên nhớ ra mục đích tạisao mình lại tới đây, vội vã cúi đầu vặn vặn tay giả vờ e thẹn: “Thầykhông cần như thế, chỉ cần thầy vui vẻ  là được rồi”. Cố nén acidđang trào dâng trong dạ dày, tôi ném sang bên cạnh một cái liếc tình

Hắn liếc mắt qua, hỏi: “Phải không?”. Tôi hạ cằm xuống một gócbốn mươi lăm độ, lúc này nên im lặng thì hơn

“Vậy không cần phải khách khí như thế”. Giọng hắn nhẹ  nhàng tớikỳ dị: “Gọi tôi là Ngôn Ngôn đi”.

Ngôn Ngôn… có thể  gọi một người đàn ông như thế  sao(3)? Một­dòng điện tĩnh từ trên trời giáng xuống ngay đầu tôi, chạy từ đỉn­hđầu tới ngón chân, dựng hết cả tóc gáy, hồn vía xém lên mây luôn.

Tôi cười khan hai tiếng: “Em… em không quen gọi thế”.

“Từ từ rồi sẽ  quen”. Hắn thản nhiên nói: “Gọi thử một tiếng nghex­em nào.”Tôi cố ép mình mở miệng nói ra lời: “Ngôn Ngôn… ầy, thôi để  emgọi tên thầy đi, Tống Tử Ngôn”.

Tìm kiếm với từ khoá:

Chết sập bẫy rồi chap 1

            

Chết sập bẫy rồi chap 1

9 thành viên đã gởi lời cảm ơn Thanh_Hoa về bài viết trên: Dạ Yến Thảo, Giản Dao, MicaeBeNin, hanhphucgiandon, lamlinh81, meo lucky, mua_da_tanh, trankim, xichgo

Chết sập bẫy rồi chap 1

Chết sập bẫy rồi chap 1

Chết sập bẫy rồi chap 1
Chết sập bẫy rồi chap 1
 06.12.2011, 16:37

Chết sập bẫy rồi chap 1

Thanh_Hoa

Thành viên cấp 9

Chết sập bẫy rồi chap 1

 

Ngày tham gia: 02.08.2011, 15:42
Bài viết: 1214
Được thanks: 2784 lần
Điểm: 10.69

Chết sập bẫy rồi chap 1
 Re: Chết sập bẫy rồi - KingKong Barbie - Điểm: 11

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Hắn giật mình, trong mắt lóe lên một tia sáng đáng ngờ, khóe môi lập tức nhếch lên:“Được”.

Xe dừng lại bên đường dành riêng cho người đi bộ, hôm nay là cuối­ tuần, người qua người lại không ít, một đám gái lớn gái bé ăn mặc hợp mốt, trang điểm xinh đẹp, cứ lượn qua lượn lại trước mắt.

Không thể không nói, tôi nhìn đến phát ghen lên được.

Nhưng may là người đàn ông bên cạnh tôi đây rất đẹp trai, đi trênđường thu hút không ít ánh mắt nhìn theo, trong lòng tôi tự nhiên­thấy vênh vang đôi chút. Cảnh tượng đẹp đẽ  biết bao nhiêu, một­người đàn ông tuấn tú nho nhã dạo bước cùng một cô gái đầy nét­duyên ngầm, đi giữa dòng người tấp nập, nắm chặt tay nhau.

Nắm tay nhau! Liếc nhìn vẻ mặt vẫn như thường của Tống Tử Ngôn,tôi thầm cắn răng: Không phải chỉ là nắm tay thôi sao? Vì một họcphần, lão nương đây liều mạng!Nhưng lòng bàn tay tôi cứ liên tục đổ mồ hôi, dường như hắn cảmn­hận được, cúi đầu:“Nóng lắm hả?”.

Tôi cười cứng ngắc: “Người đông quá”.

Người rất đông, Phật dạy, kiếp trước phải ngoái đầu năm trăm lần­mới chỉ đổi lại một lần gặp thoáng qua ở kiếp này, nhưng để  đi với­hắn có gần nửa tiếng ngắn ngủi này thôi, chắc kiếp trước cổ của tôiphải gãy mất tiêu rồi.

Hắn liếc mắt nhìn tôi, sau đó, rất tự nhiên, lấy tay choàng qua eo,kéo tôi vào lòng. Mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng một mùi hương nhẹn­hàng vấn vương bên mũi, tôi hơi choáng váng, mãi tới lúc bình tĩnhlại mới lúng túng tách người ra, cười gượng: “Thây… Tống TửNgôn, thực ra không cần đâu mà”.

Hắn nói: “Chúng ta đang hẹn hò, không phải nên thế sao?”.

Tôi lại cắn răng, vì một học phần, lão nương đây liều mạng!Cứ đi thế tới cửa rạp chiếu phim, hắn nói: “Đi coi phim đi”.

Dù sao thì cũng đã đánh cược rồi, chỉ cần không phải là khách sạn­thì dám đi tuốt, tôi khí phách bừng bừng, gật đầu cái rụp: “Đi!”.

Rạp đang chiếu bộ phim “Họa bì” ra từ năm ngoái, bộ phim này tôiđã tải về  coi hết, ngồi mê mẩn ngắm đôi mắt to tròn ngây thơ với cáicằm nhọn xinh xinh của Châu Tấn. Quả nhiên coi phim rạp với coiphim trên máy khác nhau hoàn toàn, nửa đầu phim tôi ngồi coi rất­say mê, nửa sau tự dưng nhận ra Tống Tử Ngôn càng ngày càng dịch­sát vào mình, trong bóng tối, tôi nhìn gương mặt hắn qua ánh sánghắt từ màn hình lúc sáng lúc không, mặt hắn ở gần mặt tôi như vậy,gần tới nỗi có thể cảm thấy hơi thở của hắn.

Não tôi hơi đơ đơ, nháy nháy mắt mấy cái nhìn hắn.

Hắn cũng nháy nháy mấy cái nhìn lại, khóe miệng khẽ  nhếch lên­thành nụ cười nhạt, vuốt tóc tôi, nói: “Tôi ra ngoài một lát”.

Mãi tới khi hắn đi ra ngoài rồi, đầu óc tôi mới bắt đầu hoạt động lại,lúc nãy hắn hắn hắn hắn hắn... không phải muốn hôn mình đấy chứ?!Lẽ nào mình thực sự chỉ vì một học phần này thôi mà để hắn bẫy thếsao? Đúng là không có chí khí rồi, cùng lắm thì đi học thêm một­năm nữa thôi, sao phải chịu thiệt thế  chứ? Tuy hắn đẹp trai thật đó,nhìn gần còn thấy đôi mắt đen sâu, lông mi dài thật dài... Xì! Đẹp traicũng không thể làm lý do để mình sa đọa thế được!Ý nghĩ phải đi hay ở lại đánh nhau chí chóe trong đầu, còn đang phân­vân thì đệm chỗ ngồi bên cạnh bỗng lún xuống khiến tôi khẽ  giật­mình. Hóa ra là Tống Tử Ngôn đã quay lại, còn cầm thêm nước ngọtvà bỏng ngô. Hắn đưa nước ngọt cho tôi, trước lúc tay tôi chạm vàobỏng ngô đã nhẹ giọng nói: “Đừng động đậy, để tôi đút cho em”.

Hắn nhìn tôi cười dịu dàng, rồi lại dịu dàng đút bỏng ngô tới tận­miệng, tôi cố đè nén khao khát muốn chạy trốn xuống. Kết quả là…hắn đút tới lần thứ hai, thứ ba, lạnh lưng tới mức da gà da vịt gì trên­người tôi nổi lên hết ráo. Trong cảnh sống không bằng chết như thế,trong lòng tôi trỗi lên ý chí chiến đấu, chuyện buồn nôn sến súa tớicỡ nào đã làm hết rồi, một là không làm, hai là cứ làm tới, chưa thấyquan tài chưa đổ lệ, chưa vào khách sạn chưa chịu dừng.

Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã xâm xẩm tối, đèn đường cũngvừa được bật lên. Ngồi vào một bàn trên tầng bảy của quán ăn TứX­uyê n, tôi vừa nhìn sắc trời lúc hoàng hôn vừa cảm khái: “Tuy tìn­htiết hơi rời rạc, nhưng nhạc phim khá hay”. Hắn nói: “So với mấy bộphim được coi là nghệ thuật của Trung Quốc còn hay hơn”.

Tôi phản đối: “Nhưng mà so với “Sắc. Giới” còn kém đôi chút”.

Hắn cười như có như không, nheo mắt nhìn tôi: “Là bản đã cắt chỉn­hhay bản chưa cắt chỉnh?”.

Có người nói đàn ông sáng sớm và buổi tối đều là cầm thú, sao tựn­hiên tôi lại mang cái đề  tài này ra nói hả trời. Tôi vội vàng nói lảngqua chuyện khác: “Thầy thích Vương phu nhân hay Tiểu Duy?”.

Hắn lắc đầu:“Không thích ai cả”.

“Phải thích một người chứ”.

“Cả hai đều rất thông minh, tôi không thích phụ nữ quá thông­minh”.

“Vậy thầy thích người ngốc sao?”.

Hắn nhìn tôi, mỉm cười: “Dạng người như em đó”.

Câu trả lời của hắn kỳ thực là đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi,lẽ nào tôi không thông minh sao? Nhưng tôi không uất nghẹn, cũngkhông nghiến răng, nhìn ánh mắt trầm tĩnh mang theo ý cười củahắn, trong đầu tôi hiện ra một đôi mắt đen láy khác.

Lúc đó cắm trại trên núi, mọi người ngồi quanh lửa trại, ăn uốngx­ong xuôi, có người đề nghị chơi trò sát nhân. Tôi rất không may, vôcùng xui xẻo, có lẽ nên nói là Tô Á Văn may mắn, quá may mắn. Chỉcần tôi là cảnh sát, anh là sát thủ, nhất định tôi sẽ  bị anh đâm chomột dao. Nếu tôi là sát thủ thì còn thảm hơn, bất kể  anh là cảnh sáthay người dân, nhất định tôi sẽ là người đầu tiên bị tóm.

Càng chơi, mọi người càng quên đi mục đích ban đầu của trò này, chỉchăm chăm làm nhân chứng cho hồ sơ tử vong của tôi.

Tôi mếu máo kêu to: “Sao chứ? Sao chứ? Sao lần nào cũng là tớchứ?”. Nhìn bộ dạng khùng khùng của tôi chẳng khác nào giáo chủthét gào.

Tô Á Văn cả cười: “Ai bảo em rõ ràng như thế, liếc mắt nhìn cũngđoán được. Làm sát thủ thì giả bộ cúi đầu thật thấp, làm cảnh sát thìchắc chắn nhìn rất hí hửng, làm người dân thì nói rõ nhiều”.

Mọi người cười lớn.

Tôi ỉu xìu: “Em ngốc thế sao?”.

Ngọn lửa trại màu xanh lam nhảy múa trong đôi mắt đen của Tô ÁVăn, anh nói: “Không sao, cũng có người thích em như thế mà”.

Tôi nghĩ món ăn Tứ Xuyê n ở đây hơi cay, rất cay, cay tới mức khiến­người ta phải rơi nước mắt. Tôi cúi gằm mặt cố gắng ăn hết bữa,không dám ngẩng đầu.

Nụ cười của Tống Tử Ngôn nhạt dần, chỉ lẳng lặng châm thuốc hút.

Lúc bước ra khỏi quán thì trời đã tối, tôi ngồi trong xe nhìn ra ngoài,nhìn những ngọn đèn đường trôi nhanh về  phía sau. Trường tôi ởvùng ngoại thành, cách trung tâm chẳng xa cũng chẳng gần, đườngđi có hơi vắng vẻ, dân cư thưa thớt. Trên đường về trường, hai ngườichúng tôi đều im lặng, không ai nói chuyện với ai.

Tới cổng trường, tôi thở phào nhẹ  nhõm, tháo dây an toàn, lần đầu­tiên nở nụ cười thật lòng: “Thầy… à, Tống Tử Ngôn, tạm biệt”.

“Chờ một chút...”. Hắn đặt một cánh tay lên cánh cửa sau lưng tôi,tôi bị  kìm chặt giữa cửa xe và lồng ngực của hắn. Hắn cúi đầux­uống, hơi thở lướt qua trên mặt tôi, tôi nhìn cặp mắt đối diện dần­tối đen lại, lắp bắp: “Gì, gì, gì đó?”.

Hắn mỉm cười: “Tiễn bạn gái về  nhà, lúc nào cũng phải có một nụhôn tạm biệt chứ”.

Tôi méo miệng cười: “Th… thầy, thầy đừng có đùa mà”.

Tay hắn lướt qua môi tôi, thanh âm như ướt đẫm mê hoặc: “Không­phải em yêu tôi sao?Không phải em thích tôi tới phát điên sao? Thế  nào? Tôi hôn emkhiến em không vui sao?”.

“Vui, vui chứ”. Tôi gật đầu trả lời vô thức, rồi lại vội vàng lắc đầu:“Không, không vui”. Hắn nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm khó lường,không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi. Trong đôimắt đó, tôi thấy được hình ảnh đang hoảng hốt của mình.

“Ha ha ha!”, bỗng nhiên Tống Tử Ngôn cười to, một tay để  trên­vô-​lăng, cười tới mức hai vai run run. Thấy tôi ngây người ra, hắncàng cười dữ hơn.

Một lát sau, hắn mới mở miệng, giọng đầy giễu cợt: “Tần Khanh,chiêu này là em coi ti vi học được hay tự mình nghĩ ra thế?”. “Dạ?”.

Tôi chớp mắt.

“Bỏ đi, bỏ đi”. Hắn xua tay, rồi rút ra một điếu thuốc, châm lửa, lànkhói mỏng từ từ lan ra: “Thế  em đã bỏ mấy tiết môn của tôi rồi? Àkhông, phải hỏi là em đã đến học giờ của tôi được mấy tiết rồi mớiđúng”.

Tôi chợt hiểu, nhất định hắn đã biết, không đúng, chắc chắn đã biết­ngay từ lúc đầu. “Friends” là phim nước nào, là phim của đế  quốcMỹ! Tống Tử Ngôn là ai, là một con rùa biển vàng lóng lánh. Còn tôilà điển hình của việc múa rìu qua mắt thợ. Hắn cố ý làm ra mấy cáitrò vừa sến súa vừa buồn nôn để  lợi dụng tôi, để  làm cái gì chứ,chính là muốn thử coi tôi chịu đựng được tới bao giờ. Tôi chẳng khác­nào con khỉ bị đùa giỡn, chẳng trách sao hắn lại cười vui vẻ đến nhưthế.

Hắn là người chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản quá sâu, hoàn­toàn không có tí tinh thần giản dị chân thành vĩ đại của nhân dân­Trung Hoa!Hắn lại hỏi: “Em không muốn đi học giờ tôi dạy thế  cơ à? Trừ tiếtđầu tiên tới điểm danh cho có, sau đó không hề thò mặt tới lớp đúngkhông?”.

Tôi há hốc miệng: “Cả cái này thầy cũng biết sao?”. Trước đôi mắt­sắc bén của hắn, tôi hùng hồn: “Giờ học của thầy Tống tuyệt đối làthứ hiếm ai muốn bỏ lỡ, các sinh viên trong trường phải đấu đá dữlắm mới được học môn của thầy dạy. Nghe vua nó i một câu, còn hơn­mười năm đọc sách chính là để nói về thầy đó. Mỗi lần nghĩ sẽ bỏ lỡgiờ học của thầy là em lại thấy tiếc tới nghẹn lời, cơm nuốt khôngtrôi”.

Miệng hắn hơi giật giật, ánh mắt vẫn sắc bén: “Lý do”.

Nói thế mà vẫn không thoát nổi, tôi cúi đầu đáp: “Môn tự chọn toàn­là vào tiết đầu tiên của thứ bảy”.

“Cho nên?”.

Tiếng đáp lại nhỏ như muỗi kêu: “Em không dậy được”.

Sáng ngày cuối tuần là thời gi­an vô cùng thoải mái, tối hôm trước­ngồi coi tiểu thuyết tới tận khuya, sáng hôm sau ngủ tới chừng nào­muốn dậy thì dậy. Muốn coi một người có hạnh phúc hay không thìchỉ cần xem người đó là tự nhiên tỉnh giấc hay phải dậy vì có áp lực.

Tôi vô cùng đồng ý.

“Trời trong xanh đợi cơn mưa bụi, còn anh vẫn đợi em...”, giọng hát­ngọt ngào thấm tận tâm can của Châu Kiệt Luân cất lên, nhưng­giọng ca đó vang lên lúc sáu giờ sáng thì chẳng khác nào tiếng lợn bịchọc tiết. Tôi ngờ rằng mình hãy còn nằm mơ, với tay ấn nút tắt diđộng rồi xoay người ngủ tiếp.

Cuối cùng, không thể chịu được nữa, tôi nằm sấp trên giường, ai oánkêu: “Mèng ơi! Mệnh ta sao mà khổ như vầy nè !”.

Một cái gối của Tiêu Tuyết bay qua: “Thôi đi mày, sáng sớm nàocũng được hẹn hò với anh Tống đẹp trai để  gi­ao lưu tình cảm, cònkêu khổ cái gì hả?!”.

Tôi hỏi: “Đổi lại là mày, sáng nào cũng phải dậy trước sáu giờ, chạy­hùng hục như trâu hơn một ngàn mé t, mày còn muốn gi­ao lưu tìn­hcảm nữa không?”.

Ánh mắt nó chuyển sang đồng tình rõ rệt: “Nén bi thương đi, nghĩlại thì chỉ cần dậy sớm hơn một tháng là có thể  đổi lại một năm họ­clại, rất có giá đó”.

Tôi ôm đầu: “Cái gì mà hơn một tháng chứ, từ đây tới lúc tốt nghiệpcòn những bốn tháng, bốn tháng lận, lẽ  nào ngày nào tao cũng phảichịu khổ như trâu bò thế  này!! Mày coi đi, coi thử đi, ngay cả bụngdưới tao cũng chả còn, không có bụng dưới sao tao có thể  làm TầnKhanh đích thực đây hả?”.

Nó nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, “Chẳng lẽ mày không biết?”.

“Biết cái gì?”.

"Tống Tử Ngôn đã nghỉ dạy rồi, cả trường này đều biết, không lẽ lãoấy không nói cho mày biết?”.

Một luồng khí nóng bốc lên trong ngực, tôi nắm chặt tay nó, hỏi lạithật cẩn thận: “Mày nói thật chứ?”.

Nó hạ giọng: “Tao còn tưởng lão  ấy coi trọng mày chứ, sao cảchuyện này mà cũng không nói với mày?”.

Tiêu Tuyết đã hạ giọng nói nhưng vào tai tôi thì chẳng khác nào sétđánh ngang tai, tôi quay người, vội vàng chạy tới phòng làm việc củaTống Tử Ngôn. Trong ngực có thứ gì đó nóng nóng chảy tràn khắpcơ thể, thúc giục, hận không thể  chạy nhanh hơn, nhanh hơn nữa,bay ngay tới trước mặt Tống Tử Ngôn.

Tôi thở hổn hển đẩy cửa ra, Tống Tử Ngôn đang thu dọn đồ trong­phòng làm việc, thấy tôi tới thì ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại tới đây?”.

Tôi không đáp, chỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn Tống Tử Ngôn, vôthức vươn tay ra nắm chặt lấy áo hắn: “Có phải không, có phải thầyđịnh rời trường không?”.

Hắn nhìn sâu vào mắt tôi: “Em tới là muốn hỏi tôi cái này hả?”.

Tôi kiên quyết gật đầu: “Thầy trả lời em có phải hay không?”.

Trong mắt hắn dường như phủ một làn nước mỏng dịu dàng: “Hôm­nay tôi tới đây từ chức”.

Tôi nhìn hắn, không dám tin: “Thật sao?”.

Hắn gật đầu.

Mắt tôi nóng lên, viền mắt chuyển sang màu đỏ: “Tại sao thầykhông nói cho em nghe sớm hơn?”.

Hắn nắm lấy vai tôi: “Tần Khanh, em nghe tôi nói này…”.

Tôi lắc đầu, bước giật lại phía sau: “Không, không, thầy không phảinói gì cả”. Tôi gạt tay hắn ra rồi quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Bên ngoài nắng to, tim tôi nóng tới không thể  tưởng tượng được,căng đầy trong lồng ngực, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống lấ­plánh dưới ánh nắng.

Tôi biết, đó là những giọt nước mắt hân hoan, là nước mắt vui mừng,là niềm hạnh phúc như khi gi­ai cấp nông dân được giải phóng cất caobài ca chúc mừng. Từ nay về  sau, sẽ  không còn tiếng chuông báothức buổi sáng dã man, không còn một ngàn mét chết tiệt, khôngcòn ba từ “Tống Tử Ngôn” dọa người nữa...

Thói quen của con người thực sự là một chuyện rất đáng sợ, rõ rànghôm quá vì quá sướng mà thức rất khuya, thế  mà sáng nay mới nămgiờ tự nhiên lại thức giấc. Ký túc xá rất yên tĩnh, sinh viên năm thứtư rất ít khi phải lên lớp, bên ngoài hành lang cũng không một tiếngđộng. Trường còn chưa bật điện, trong phòng vẫn còn tối, qua lớprèm cửa sổ không thể  nào nhìn được sắc trời bên ngoài. Nhưng tôicó nhắm mắt lại cũng có thể  biết được khung cảnh bên ngoài nhưthế  nào, người làm ở căng-​tin đang chuyển rau cải vào trong, còn cóđôi vợ chồng người Nhật tóc đã bạc trắng hay vào trường cùng nhauchạy thể  dục, mỗi lần thấy chúng tôi, họ sẽ  vui vẻ  chào bằng tiếngN­hật, nụ cười rất hiền. Tống Tử Ngôn nhìn theo bóng lưng bọn họchạy dần xa, mỉm cười: “Được như thế  thì tốt biết bao”. Ánh nắng­mai phủ lên gương mặt hắn thứ không khí nhàn nhạt vô cùng bìn­hyên. Nghĩ đến đó, bỗng nhiên tôi có cảm giác hụt hẫng, như đã đánhmất thứ gì đó thân thuộc lắm, tự nhiên thấy tiếc tiếc.

Căng-​tin lúc hơn ba giờ chiều khá vắng, tôi với Tiêu Tuyết ngồi tándóc: “Cái lão Tống Tử Ngôn này cũng tuyệt tình dữ, nói sao thì haingười chúng mày sáng nào cũng đi với nhau tới kiệt sức, sao lão đirồi cũng không thèm gọi điện thoại tới hả?”.

Sáng nào cũng đi với nhau tới kiệt sức? Đại tỷ của tôi ơi, dù rằng­mày học khoa tiếng Anh, nhưng làm con dân Trung Quốc thì đừngnên nói cái câu nhiều nghĩa này ra có được không? Tôi uể  oải đáp:“Sao lão ấy phải gọi điện cho tao?”.

Nó nói: “Ngoại trừ giờ lên lớp thì Tống Tử Ngôn có để  ý tới ai nữađâu, lúc đó lão ấy cứ từng bước ép sát mày, tao còn tưởng lão ấy có ýgì ấy chứ”.

Từng bước ép sát? Tuy “ép” cũng đúng đấy, nhưng vẫn là từ đanghĩa, tôi nhìn nó chằm chằm: “Mày nhìn cái mặt tao  đi,  đẹp­không?”.

Nó lắc đầu. “Ngây thơ không?”.

Nó lắc đầu càng dữ hơn.

Tôi hoảng hồn trước độ ngu của nó: “Căn bản chuyện này là kinhnghiệm nhờ đọc nhiều sách thôi, kiểu người như Tống Kim Quy mànói, muốn lão nảy sinh ý nghĩ đen tối với sinh viên nữ thì chỉ có hailoại thôi, một là loại đẹp ngất ngây thông minh ngất giời, vớ vớ vẩn­vẩn cũng có thể  mở một công ty quốc tế  lớn, hoặc là làm sát thủ gìđó, còn một loại nữa là trẻ trung đáng yêu, đi đường sẽ ngã, bị ngườiđè trên giường còn ngây thơ dở hơi nói sao trên người anh nhiều thịt­thế. Hiểu chưa hả?”.

Nó giơ ngón cái lên: “Hiểu rồi!”.

Tôi mãn nguyện nhận ánh mắt tán thưởng, vờ khiêm tốn gật đầu rồitổng kết lại: “Nói ngắn gọn thì lão ấy không có ý với tao, mà taocũng không có hứng với lão ấy”.

Tiêu Tuyết nghiêng người nhìn ra sau tôi, sắc mặt bỗng nhiên thayđổi, tôi quay đầu lại nhìn theo ánh mắt nó, Tống Tử Ngôn đã đứng ởđó từ khi nào, khóe miệng nhếch lên, thản nhiên.

Tìm kiếm với từ khoá:

Chết sập bẫy rồi chap 1

            

Chết sập bẫy rồi chap 1

11 thành viên đã gởi lời cảm ơn Thanh_Hoa về bài viết trên: Dạ Yến Thảo, Hào Kim, Jolie Quynh, MicaeBeNin, hanhphucgiandon, lamlinh81, meo lucky, mua_da_tanh, tophuongdtdt, trankim, xichgo

Hiển thị bài viết từ:  Sắp xếp theo  

Chết sập bẫy rồi chap 1
 Trang 1/14
 [ 41 bài ] 

Chuyển đến trang  1, 2, 3, 4, 5 ... 14 Trang sau

Chuyển đến:  



Diễn đàn » Truyện Khác » Xuất Bản Hiện Đại Hoàn

Múi giờ = Giờ VN (UTC+7)


Đang truy cập 

Không có thành viên nào đang truy cập

Điều hành 

Mod Box Truyện Xuất Bản, Thử việc Box Truyện xuất bản


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm

Hi, Khách 

Chết sập bẫy rồi chap 1

Tên thành viên:

Mật khẩu:

Đề tài nổi bật 

1 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

2 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

3 • [Xuyên không - Không gian] Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Niên Tiểu Hoa (đang beta)

1 ... 150, 151, 152

4 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 143, 144, 145

5 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

6 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

7 • [Xuyên không] Trời sinh một đôi - Đông Thanh Liễu Diệp

1 ... 161, 162, 163

8 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

Chết sập bẫy rồi chap 1
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487

10 • [Xuyên không Điền văn] Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Phần 1)

1 ... 166, 167, 168

Chết sập bẫy rồi chap 1
[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt

1 ... 121, 122, 123

12 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

13 • [Xuyên không] Ác Nhân Thành Đôi - Quỷ Quỷ Mộng Du

1 ... 78, 79, 80

14 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

15 • [Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả

1 ... 148, 149, 150

16 • [Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp

1 ... 120, 121, 122

17 • [Xuyên không - Trùng sinh - Dị giới] Độc y thần nữ phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca

1 ... 244, 245, 246

18 • [Hiện đại] Bí mật thức tỉnh - Tùy Hầu Châu

1 ... 57, 58, 59

19 • [Cổ đại - Trọng sinh] Tướng môn độc hậu - Thiên Sơn Trà Khách

1 ... 54, 55, 56

20 • [Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ

1 ... 234, 235, 236


Thành viên nổi bật 

Chết sập bẫy rồi chap 1

ChieuNinh
Chết sập bẫy rồi chap 1

Huyền_Namida
Chết sập bẫy rồi chap 1

đêmcôđơn
Chết sập bẫy rồi chap 1

Renni
Chết sập bẫy rồi chap 1

Hanhnhannho
Chết sập bẫy rồi chap 1

keo88com


Nhắn tin nhanh 

cencibe: Làm sao để xóa bài viết đã từng viết được vậy

cencibe: Trời ơi đọc lại truyện trước kia viết chỉ muốn độn quần

Trieudung: mọi người ơi có biết tên truyện này giúp mình với:

Nam chính được đứa trẻ ma là con tương lai đến tìm để cứu nữ chính. nếu không cứu được thì đứa bé này sẽ không được ra đời... Kết truyện  là nữ chính sinh ra đứa bé này. Điểm dễ nhớ là đứa bé sinh ra mà không mất đi ký ức lúc trước đến tìm cha nó.

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 564 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 417 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 620 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 499 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 643 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 411 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 300 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 509 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 627 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 589 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 519 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 744 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 642 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 435 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 672 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 387 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 298 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 349 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 384 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: MỀU vừa đặt giá 286 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 523 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

Shop - Đấu giá: ღDuღ vừa đặt giá 200 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1

SANG169: truyen có con heo ăn bả dược đi ra thuốc có ai biết là truyện tên gì chỉ giúp mình nha

Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua

Chết sập bẫy rồi chap 1