Phù sinh lục ký - nam khang bạch khởi

Truyện Tàu – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện trên trang đều được đọc giả sưu tầm từ các nguồn trên mạng, chúng tôi không chịu trách nhiệm về vấn đề bản quyền. Website luôn cập nhật những bộ truyện mới thuộc các thể loại đặc sắc một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị như di động và máy tính bảng.

  • Liên hệ: - Fanpage facebook -Mail:

Tác giả: Nam Khang

Editor: Yuuji

Nguồn: raw + QT

Ta tìm đến “Phù sinh lục ký” sau khi đọc “Em đợi anh đến ba mươi lăm tuổi“, giống như xem một chuyện tình đã biết trước kết cục, vẫn không thể không cảm thán trước tình cảm của anh – Nam Khang. Một câu chuyện êm dịu như cơn gió mát giữa trưa mùa hạ, thanh lành và ngọt mát… nhưng, ai bảo yêu là không đau?!

Mục lục

Đệ Nhất Chương

Đệ Nhị Chương ~♥~ Đệ Tam Chương

Đệ Tứ Chương ~♥~ Đệ Ngũ Chương ~♥~ Đệ Lục Chương

~ HOÀN ~

                                    
                                          

Tác giả: Nam Khang / Bạch Khởi

Thể loại: tùy bút, short fic

Điểm: 8/10

Tình trạng: Hoàn

Giới thiệu:
Tôi tìm đến Phù sinh lục ký sau khi đọc Em đợi anh đến năm 35 tuổi, giống như xem một chuyện tình đã biết trước kết cục, vẫn không thể không cảm thán trước tình cảm của anh – Nam Khang. Một câu chuyện êm dịu như cơn gió mát giữa trưa mùa hạ, thanh lành và ngọt mát… nhưng, ai bảo yêu là không đau?!

Review:

• Cuốn Phù sinh lục ký này được Nam Khang viết trước cuốn Em đợi anh đến năm 35 tuổi. Nếu xét trong tổng thể Em đợi anh đến năm 35 tuổi tất cả chi tiết đều được phủ một gam kí ức trầm buồn thì Phù sinh lục ký lại chính là chuỗi màu sắc tươi sáng nhất anh vẽ trong chuyện tình của anh.

• Phù sinh lục ký được anh viết lại trong khoảng thời gian hạnh phúc anh trải qua cùng người ấy, khoảng thời gian ngắn ngủi mà Nam Khang đặt hết tất cả hy vọng vào tình yêu anh muốn theo đuổi đến cùng.

• Mình đọc cuốn này sau cuốn Em đợi anh đến năm 35 tuổi, cũng giống như mình đã tua lại cuộn phim SE về điểm hạnh phúc ban đầu. Thực ra bản thân mình rất phân vân và lưỡng lự không biết có nên giới thiệu cho các bạn tìm đọc Phù sinh lục ký hay không, không biết có nên gợi ý cho các bạn mở lại một đoạn hồi ức phủ bụi vàng hay không...

• Mình đọc nhiều bình luận, bắt gặp một vài bạn comment Nam Khang quá thiển cận khi lựa chọn cái chết chỉ vì một người đàn ông không còn yêu mình nữa. Điểm này bạn cũng có phần đúng. Nhưng đối với mình, Nam Khang chỉ là một chàng trai mang trái tim còn chưa lớn kịp, bất chấp lao vào tình yêu với tất cả mơ mộng của mình. Riêng điểm này, anh đã không sai. Nhưng chỉ tiếc cho anh, anh không dành được một kết thúc có hậu, anh không tìm được người dành cho mình, không tìm được người sẵn sàng ở bên mình.

• Nam Khang, anh đã lớn chưa? Tình yêu của anh đã lớn chưa? Sau này, khi đọc lại những dòng review tôi viết, tôi đã già rồi, còn anh mới chỉ 28 tuổi, và luôn luôn chỉ ở 28 tuổi. Liệu nếu anh kịp chờ đợi người cùng anh trải qua quãng thời gian ngọt ngào trong Phù sinh lục ký đến tận năm 35 tuổi, liệu nếu còn 7 năm dư ra nữa, kết thúc dành cho Nam Khang của tôi có khác đi không, liệu người đó có thể quay trở về bên anh không?

Trích đoạn hay:

• Tôi dọa anh sẽ chia tay, anh vừa xem bóng đá vừa ậm ừ ha ha nói: "Chia tay thì chia tay, đồ đạc tiền bạc đều cho em cả, anh cái gì cũng không cần, chỉ cần khi đi em đừng quên mang theo anh là được."

• “Chơi ‘Blackjack’. Chính là chúng ta chia bài rồi so xem ai cao điểm hơn thôi.” Tôi chia cho mình hai lá bài, rồi lại cho anh hai lá. Vừa lật,  tôi mười bảy, anh mười. “Hiện tại điểm của em cao hơn, em có thể đánh anh”. Sau đó tôi liền lấy ra ba lá bài, nhanh nhẹn, hai tay cùng lúc cho anh hai cái tát.
Ông xã ngây ngốc “au” một tiếng.
Tôi khẽ cười thầm, lại chia cho mỗi người hai cây, lần này tôi vẫn cao điểm hơn. Tôi lấy bài thu hồi lại, chia ván khác, lần này điểm hòa. Tôi nói: “Hiện tại là điểm bằng nhau nên nhà cái thắng”. Liền sau đó anh lại ăn tiếp hai cái tát ngon lành.
Ông xã đã bắt đầu cao hứng, hỏi tôi: “Khi nào thì anh có thể đánh em?”
Tôi lại chia bài, lần này rốt cuộc anh thắng. Tôi hướng dẫn anh: “Hiện tại, điểm của anh cao hơn, anh có thể đánh em, giống như thế này…” sau đó lại cho anh nếm hai cái tát, tôi hỏi: “Hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
“Hiểu rồi thì tốt, lần sau chơi tiếp đi. Giờ em phải đi nấu cơm.”
Chạy về phòng bếp, tôi còn cố ngoái đầu nhìn xem ông xã vẫn ngồi ở đó nghiến răng nghiến lợi.

• Sớm tối gặp nhau, không phải một ngày hai mươi tư giờ đều có thể gặp mặt. Thật ra chỉ có “sớm” và “tối” thôi.
Một ngày hai mươi bốn giờ, chín giờ đi làm, một giờ ngồi xe, tám giờ ngủ, lại phải trừ đi một ít thời gian làm mấy thứ việc lặt vặt sinh hoạt cá nhân, trên thực tế thời gian bên nhau còn không tới bốn tiếng, thực ngắn.
Nói chuyện, xem ti vi, đi dạo phố, thời gian qua đi rất nhanh, nhưng trong lòng vẫn là vô vàn hạnh phúc không cầu mong gì hơn nữa.

P/s: Trời ơi cứ nhớ đến Nam Khang, review tác phẩm của anh là lại bắt đều sến rồi......