Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Review Cảm Nhận Hoa Tử Đằng Nở Đầy Hàng Rào (Một, hai, ba... tạm biệt hạnh phúc) Tác giả: Thiên Tầm - DTV eBook - Thư Viện Sách Truyện Tiểu Thuyết Văn Học Miễn Phí Tải PRC/PDF/EPUB/AZW3

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào là một bộ truyện ngắn của tác giả Thiên Tầm được rất nhiều bạn đọc yêu thích. Nội dung truyện là quá trình cô gái nhỏ kiên cường Hựu Huyên dần cởi bỏ vỏ bọc lạnh lùng kiêu ngạo, mài mòn gai góc để mở lòng yêu thương một ng

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào là một bộ truyện ngắn của tác giả Thiên Tầm được rất nhiều bạn đọc yêu thích. Nội dung truyện là quá trình cô gái nhỏ kiên cường Hựu Huyên dần cởi bỏ vỏ bọc lạnh lùng kiêu ngạo, mài mòn gai góc để mở lòng yêu thương một ng

Diễn đàn » Truyện Ngôn Tình Sưu Tầm » Truyện Hiện Đại Hoàn

Múi giờ = Giờ VN (UTC+7)

[Hiện đại] Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào - Thiên Tầm


List truyện ngôn tình sưu tầm hoàn.

Cần phụ làm mục lục truyện! Tuyển editor! Beta-er! Designer!

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 Trang 1/10
 [ 28 bài ] 

Chuyển đến trang  1, 2, 3, 4, 5 ... 10 Trang sau

Đề tài trước | Bài chưa đọc đầu tiên | Đề tài tiếp theo 

Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào - Thiên Tầm

 

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 18.04.2015, 20:04

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Thành viên cấp 6

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

 

Ngày tham gia: 01.02.2015, 16:08
Tuổi: 25

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Bài viết: 461
Được thanks: 1877 lần
Điểm: 9.34

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 [Hiện đại] Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào - Thiên Tầm - Điểm: 9

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

HOA TỬ ĐẰNG TRÊN HÀNG RÀO

Tên khác: Một, hai, ba... tạm biệt hạnh phúc
Tác giả: Thiên Tầm
Thể loại: Hiện đại, ngược tâm, HE.

Nguồn: copytruyen.com
Editor: bkhv [c1 - c3] và Mai Như Ảnh [c4]

Do không liên lạc được với editor nên đã gửi mail cho admin copytruyen.com và đã được chị admin chấp nhận [chị này có bản quyền của truyện]

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review


Giới thiệu:

Nhìn bóng lưng anh, cô chỉ có thể mỉm cười chúc anh hạnh phúc và tự nhủ với chính mình~~

Tạm biệt, tình yêu của tôi, tạm biệt, hạnh phúc của tôi……


Đôi lời của mềnh::::

Đây có lẽ là truyện hiện đại mà mình thích nhất. Nữ chính si tình, nam chính cũng si tình. Lưỡng tình tương duyệt nhưng lại gặp trở ngại bởi cái gọi là lẽ đời.

Cô yêu anh như do cô quá kiêu ngạo, quá lãnh tâm, một vết thương lòng mấy năm trước đã khiến cô hoàn toàn mất niềm tin ở con người.

Anh yêu cô nhưng do số phận đưa đẩy, một sự hiểu lầm đã khiến anh không tin tưởng cô và buông tay, sau đó lại rơi vào một cuộc hôn nhân không mong muốn.

Đã sửa bởi Juvia97 lúc 18.04.2015, 21:09.

Tìm kiếm với từ khoá:

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

            

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

3 thành viên đã gởi lời cảm ơn Juvia97 về bài viết trên: DoanhDoanh, saoxoay, yang yang

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 18.04.2015, 20:05

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Juvia97

Thành viên cấp 6

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

 

Ngày tham gia: 01.02.2015, 16:08
Tuổi: 25

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Bài viết: 461
Được thanks: 1877 lần
Điểm: 9.34

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 Re: [Hiện đại] Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào - Thiên Tầm - Điểm: 10

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

TIẾT TỬ:

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào, đoá hoa tranh nhau khoe sắc, gió thổi qua, lá cây xanh biếc, khẽ lay động. Trong những  ngày nắng nóng, hoa dâm bụt trên mặt đường phơi nắng, tràn đầy hương vị mùa hè.

Đây là khu dân cư cao cấp, các nhà đều có kiểu độc đáo, nhìn ra được kiến trúc nơi đây rất độc đáo, trong đó, căn hộ ở cuối đường kia rất đặc biệt, nó đặc biệt không phải do vật liệu xây dựng thượng hạng gì, mà vì nếu ở xa xa nhìn lại, nó cho người ta một cảm giác thật ngọt ngào ấm áp.

Hay thật, công trình vô tình lạnh lẽo cũng có thể làm mọi người cảm thấy ấm áp.

Căn nhà nho nhỏ kia được dựng bằng gỗ, cơn mưa làm nó ướt át nhiều nhưng lại rất hài hòa.

Bởi vì xây bằng gỗ, nên khi mở cửa, bạn sẽ ngửi được mùi gỗ hương nồng đậm, tầng 1 là phòng khách. Trong phòng khách, ngoài TV còn có ghế sôpha bằng da trâu màu trắng, sau phòng khách là phòng bếp, nhà vệ sinh gần phòng ăn, lầu 2 có 2 phòng, 1 lớn 1 nhỏ, rất thích hợp với cuộc sống gia đình nhỏ.

Trước sân có đủ các loại hoa: hoa hồng, hải đường, hoa nhài, bách hợp,…  Cô rất thích hoa, hiển nhiên rồi, chủ nhân nơi này cũng rất thích hoa, nghe nói, năm đó, chủ nhà cũng trúng ý ảnh hoa này nên mới quyết định mua về trồng.

Ngoài cây cảnh, sân còn có 3 cây cẩm lai cao lớn, thân cây cao chót vót, mỗi mùa thu, chúng lại kết quả, quả cẩm lai trông như muốn vỡ tung ra, bên trong có cánh, giống như cánh chuồn chuồn, nhẹ nhàng rơi xuống.

Thử tưởng tượng cảnh trăm ngàn đôi cánh chuồn chuồn rơi xuống, tráng lệ biết bao.

Sau khoảng 3 4 giờ chiều, một tên nhóc tầm 10 tuổi ngồi ở gốc cây tử đằng, nó không biết ngồi chỗ đó đã bao lâu, rất kì lạ, tên nhóc này, phải ở trong lớp học chứ, chứ không phải ngồi ở hàng rào nhà người khác như thế, ngửa đầu, im lặng mà nhìn bầu trời thoáng đãng.

Taychân nó rất bẩn, trên mặt cũng dính đầy bùn nước, lưng còng, khuôn mặt nó đen xì, vết dơ bẩn che khuất gương mặt nó.

Nó đói, đói đến nỗi không đi được, nếu không nó còn có thể chạy xa hơn. Nó khom lưng đứng dậy, hai cánh tay gầy yếu ôm bụng, không muốn cho bụng kêu to như vậy, má phải nó có dấu đỏ, không biết nguyên nhân gì khiến nó bị thương.

Đầu đường, có một cô gái tóc dài đến gần thằng bé, mái tóc dài của cô tết thành bím, làn da trắng trẻo, môi hồng đỏ, mắt to tròn cười nhìn phương xa, có lẽ tâm trạng rất tốt.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện tướng đi của cô hơi lạ, đương nhiên, cũng không khập khiễng nhiều, nhưng mặc dù cô đi khá nhanh, thân hình và tướng đi tao nhã cao quý như công chúa nhưng cũng không che dấu được dưới lớp váy dài là chiếc chân giả.

Cô ấy tên là Cố Tiểu Ưu, 23 tuổi, là giáo viên mỹ thuật ở một trường tiểu học gần đó.

Cô đến cạnh thằng bé, khẽ chạm vào cánh tay nó.

Thằng bé ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Tiểu Ưu.

“Không cần đuổi, đi ngay đây.”  Giọng nó cay cú như thể coi toàn thế giới là kẻ thù.

Em ấy thường bị đuổi lắm sao?

Cái nhìn hằn hộc của thằng bé làm cô chua xót, sụt sịt mũi. Cảm giác bị người khác coi thường- cô rất hiểu.

“ Chị không đuổi em đi, đây là nhà của chị, em có muốn vào uống cốc nước không? Ở đây nóng lắm.” Trên mặt cô là nụ cười sáng lạn, trái ngược với vẻ mặt hận đời của nó.

Thằng bé nhìn thẳng vào Tiểu Ưu, cái nhìn đề phòng và nghi ngờ, đợi cả buổi nó mới miễn cưỡng trả lời 1 câu: “ Tui không có tiền.”

“ Nhà chị không phải quán nước, uống nước không cần trả tiền.” Tiểu Ưu vẫn cười, nụ cười ngọt ngào làm cho nó buông lỏng đề phòng.

Thằng bé không nói nữa nhưng hành động đã trả lời hộ nó, nó chậm rãi đứng dậy, Tiểu Ưu không ngại nó bẩn thỉu, cô dắt nó vào nhà. Ban đầu, nó còn giãy dụa 2, 3 cái, sau liền ngoan ngoãn nắm tay Tiểu Ưu.

Vào trong sân, hương hoa lài thoang thoảng làm bụng nó chịu không nổi mà lên tiếng “tấu nhạc”, nó xấu hổ chết đi được, cúi đầu, không dám nhìn Tiểu Ưu.

Cô nghe được, mỉm cười, không nói gì.

Mở cửa nhà, cô buông tay nó, nói: “ Em ngồi đây chờ, chị đi pha trà.” Sau đó cô vào bếp,  để nó ở trong phòng khách lạ lẫm.

Thằng bé nhìn nhìn ghế sôpha trắng, lại nhìn nhìn chân tay dơ bẩn của mình, do dự, không dám ngồi.

Một lúc sau, cô bưng khay nước vào phòng khách, cười hỏi: “ Không ngồi à? Mau tới đây đi.”

Dưới sự thúc giục của Tiểu Ưu, thằng bé ngồi vào sôpha nhưng cố giấu những chỗ bẩn trên tay chân mình.

Tiểu Ưu mang bánh ngọt và trà hoa quả cho nó dùng, tự cô thì lấy một ly nước khác: “ Oa~, mát lạnh lắm đó, em uống thử đi, mùi vị không tệ đâu.”

Lần này, nó không do dự nữa, phải nói là, mùi bánh ngọt là nguyên nhân khiến nó quyết định: nó cầm lấy bánh ngọt, ăn như hổ đói, chỉ cắn vài cái đã nuốt trọn cái bánh vào bụng.

Tiểu Ưu thở dài, xem ra nó đói bụng lâu rồi, cô nhìn chiếc bánh ngọt nguyên vẹn của mình rồi đưa cho nó, nó vội cầm lấy, ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa nhìn cô chằm chằm.

Cô mở CD, tiếng nhạc du dương như dòng nước chảy, sau đó lại vào bếp, đem tất cả thức ăn còn lại đặt trước mặt nó, sau đó, cô cầm tập tranh, lẳng lặng ngồi 1 bên phác hoạ hình người đàn ông.

Âm nhạc cũng làm cho nó thư giãn đầu óc, nó cầm hoa quả chén no nê rồi ngủ say trên ghế salon.

Khi thằng bé tỉnh lại thì trời cũng sẩm tối.

Trong bếp toả mùi thức ăn. Nó theo mùi tìm được Tiểu Ưu, đứng ở cửa bếp, nó nhìn cô nấu cơm, đáy lòng chợt thấy ấm áp.

Tiểu Ưu thấy nó đã dậy, thản nhiên cười: “ Trên bàn có quần áo mới và bàn chải, khăn mặt, tầng 2 có phòng tắm đó, em đi tắm rồi ra ăn cơm nhé, được chứ?”

“ Sao chị lại tốt với tui vậy, có mục đích gì?” Nó nhìn cô trừng trừng, không biết cô có định hại nó hay không nữa.

Tiểu Ưu cười khẽ: “ Có một chú từng nói với chị rằng: chỉ khi em cố gắng đi yêu người khác thì mới có quyền được yêu. Chị muốn được yêu, cho nên phải cố gắng.”

Mấy năm nay yên tĩnh nhiều cũng chán, cô muốn nhận nuôi đứa trẻ này.

Nó nghĩ nửa ngày mới quyết định nghe lời cô, bởi vì đồ ăn trên bếp lò sắp nguội rồi.

Nó tắm rửa, hai người cùng ăn cơm, sau khi ăn xong, cô không hỏi tại sao nó bị thương mà chỉ hỏi nó có chỗ ở không. Nó lắc đầu, thế là cô quyết định giữ nó lại một đêm.

Nó rất thích nằm trong chăn bông mềm mại.

Sáng sớm hôm sau, khi Tiểu Ưu tỉnh lại, nó đã rời đi, chỉ để lại 1 tờ giấy trong phòng khách có mấy chữ như gà bới “cảm ơn chị.”

Chữ nó viết xấu quá, xem ra nó còn phải rèn chữ nhiều, bản năng người thầy trỗi dậy, cô rất muốn phạt nó viết lại 50 lần, nhưng mà, cô nhớ tới ánh mắt phẫn nộ của nó, có lẽ nó đã đem hết thời gian của mình để hận tất cả, làm sao có thời gian học chữ cho thật tốt.

Một thằng bé 10 tuổi đầy hận thù? Chẳng có gì ngạc nhiên lắm, đã từng, cô cũng dùng hận thù làm động lực sống cho bản thân.

Cô lắc đầu, tự dưng lại nhớ về quá khứ.

5 ngày sau, Tiểu Ưu vừa từ trường học về thì lại thấy thằng bé kia, lần này, nó còn dẫn theo một bé gái 15, 16 tuổi, cũng ngồi trên hàng rào nhà cô và cũng bẩn như nó, thằng bé im lặng nhưng nhìn cô chăm chú, có ý nương tựa nơi cô.

Đứa bé thấy cô, nở nụ cười ngọt ngào, đằng sau khuôn mặt bẩn thỉu là nét trong sáng hồn nhiên.

“ Chị ơi,  Tiểu Ký muốn ăn bánh ngọt.” Nhóc nói.

Chính vì thế mà Tiểu Ưu biết tên đứa bé là Tiểu Ký.

“ Hôm nay chị không có bánh ngọt, ăn bánh bích quy được không?” Cô đáp lại bằng một nụ cười tươi rói.

“ Dạ được, Tiểu Ký thích ăn bánh bích quy nhất.” Cô bé vỗ tay vui vẻ, hệt như đứa trẻ 6 tuổi.

Tiểu  Ưu biết tinh thần cô bé không bình thường nhưng cũng không hỏi gì.

Tối hôm đó, cô giữ 2 đứa bé lại, thì ra 1 đứa tên Văn Tiểu Ký, 1 tên Lương Tiểu Lục.

Tiểu Ưu yên lặng nghe 2 đứa kể chuyện xưa, hoá ra Tiểu Lục và Tiểu Ký là 2 chị em cùng mẹ khác cha, mẹ chúng được gả cho dượng, từ đó dượng trở thành người giám hộ cho 2 chị em nhưng ông ấy hay say xỉn lắm, lúc say còn đánh 3 mẹ con họ.

Hồi đầu năm, mẹ chúng không chịu nổi nữa, bà chạy trốn, bỏ lại 2 chị em. Từ đó về sau, chúng trở thành nơi trút giận của dượng, cứ cách vài ngày là bị đánh 1 trận.

Mẹ 2 đứa thường nói khi Tiểu Lục còn nhỏ: bà sẽ chăm sóc cho 2 chị em thật tốt, thương 2 chị em- lời nói còn văng vẳng bên tai mà bây giờ bà đã bỏ lại 2 chị em mà đi xa.

Nghe xong câu chuyện, Tiểu Ưu thổn thức, cô không biết nên tin tưởng tình thân như thế không nữa.

Khi Tiểu Lục, Tiểu Ký tắm rửa xong, cô thấy trên người chúng có những vết xanh vết tím, có rất nhiều vết roi, Tiểu Lục không nói gì nhưng đôi mắt lúc nào cũng đầy phẫn hận.

Tiểu Ưu cau mày, không chút nghĩ ngợi nói: “ Nếu các em không có nơi nào đi thì hãy ở đây với chị.”

Tiểu Lục không trả lời, đôi mắt hiện lên tia mừng rỡ, Tiểu Ký mỉm cười hỏi cô: “ Nếu tụi em ở đây có được ăn bánh ngọt không?”

Tiểu Ưu gật đầu: “ Chị sẽ nướng bánh ngọt, bánh ngọt chị làm ngon hơn bánh ở ngoài quán nhiều nữa đó.”

“ Vậy em muốn ở đây, rất muốn ở đây.” Tiểu Ký vui vẻ nhảy nhót, miệng hát loạn xạ, kể ra thì ý kiến này cũng không tệ lắm.

Lần này, bọn họ quyết định sẽ bỏ nhà đi, 1 lý do là vì Tiểu Lục đồng ý cô nhưng còn 1 nguyên nhân khác là khi dượng uống say, cầm roi mây bắt Tiểu Ký cởi quần áo múa cho ông ta xem, Tiểu Lục quýnh lên, cầm chai rượu nện vào trán dượng rồi dắt Tiểu Ký chạy ra ngoài.

Nghe xong, Tiểu Ưu đau lòng ôm lấy 2 chị em, dịu dàng nói: “ Sau này sẽ không thế nữa, có chị bảo vệ không ai dám hại các em đâu.”

Buổi tối, Tiểu Ký vẽ tranh được 1 nửa thì đột nhiên ngẩng đầu, cười ngây ngô: “ Chị ơi, chị thật xinh đẹp, mà sao chị hay cười thế?”

Nó thích nhất là nhìn Tiểu Ưu cười, mỗi lần thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Ưu là nó thấy thật hạnh phúc và ngọt ngào như mật vậy.

Nghe câu hỏi của nó, Tiểu Ưu nói: “ Thật ra trước kia chị cũng không thích cười, thậm chí còn ghét những cô bé hay cười cơ.”

“ Thế sao bây giờ chị hay cười vậy?”

“ Tiểu Ký với Tiểu Lục có muốn nghe chuyên của chị không?”

“ Có, Tiểu Ký thích nghe chuyện xưa nhất.”

“ Ừm …” Tiểu Ưu nghĩ nghĩ, đi đến trước tủ, lấy 1 chiếc hộp ra rồi ngồi xuống sô pha, mở hộp ra, đó là 1 bức ảnh, 1 diễn viên múa xinh đẹp mặc bộ áo màu đen, mắt to đen láy chăm chú nhìn vào ống kính nhưng trên mặt không hề có nụ cười.

“ Lúc trước, cách đây lâu ơi là lâu, mẹ chị từng nói: con yêu à, con cười rất đáng yêu, giống như cây táo đỏ, phải nhớ rõ, phải hay cười với ba, nếu không hãy nói cho ba biết con gái yêu ba nhiều lắm đó….”

Tìm kiếm với từ khoá:

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

            

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 18.04.2015, 20:08

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Juvia97

Thành viên cấp 6

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

 

Ngày tham gia: 01.02.2015, 16:08
Tuổi: 25

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Bài viết: 461
Được thanks: 1877 lần
Điểm: 9.34

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 Re: [Hiện đại] Hoa Tử Đằng Nở Đầy Trên Hàng Rào - Thiên Tầm - Điểm: 10

Đang tải Player đọc truyện...

Tốc độ đọc truyện: 0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

CHƯƠNG 1.1

Mẹ thường ôm Hựu Huyên vào lòng và nói: “Con gái à, trông con cười rất đáng yêu, hệt như táo đỏ, con phải thường cười với ba, nếu không thì hãy nói rằng con yêu ba nhiều lắm nhé.”

Lúc đó Hựu Huyên cũng chỉ mới 6 tuổi, nên cũng chỉ im lặng lắng nghe, trái lại, cô nhu thuận nghe lời. Nhưng khi đó cô đã biết rằng, cuộc sống không có gì vui vẻ.

Bởi vậy, cho dù cô biết bản thân cười rộ lên giống táo hồng, cũng không muốn cười, phần lớn thời gian, mày cô là mặt nhăn, giống y hệt một mẹ cụ non, không còn là đứa nhóc 6 tuổi ngây thơ trong sáng nữa.

Có lẽ do hoàn cảnh gia đình tạo nên tính cách quái dị của cô, bởi vì cô sinh ra trong một gia đình quái dị.

Ông mẹ ngoại cô tất nhiên là người giàu có nhất thành phố, sau khi qua đời đã đem hết tài sản cho con gái duy nhất, con gái được gả cho người giàu có không kém gì, cuộc sống đầy đủ làm cho người ta ghen đỏ mắt.

Ba mẹ Hựu Huyên là đôi thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.

Lẽ ra, tình cảm hai người làm nền tảng, chắc là kinh doanh tạo nên một đoạn nhân duyên hoàn mỹ, đáng tiếc, cuộc hôn nhân đó đã biến đổi quan hệ hai người.

Kết hôn được nửa năm, ba Hựu Huyên ngoại tình.

Ông ấy đối với vợ mà nói, ông rất nghiêm túc, chưa từng nghĩ sẽ yêu người phụ nữ khác, ông có lỗi khi lấy bà, phụ bà, hy vọng được mẹ tác thành.

Đáng tiếc, mẹ Hựu Huyên cũng rất thật lòng, mẹ không nghĩ tới bản thân lại bị chồng ruồng bỏ, mẹ không muốn ly hôn, cố ý giữ ông ấy bên người. Huống chi, lúc ấy mẹ đang mang thai, mẹ nghĩ sinh mệnh bé bỏng sẽ cứu vãn lại hôn nhân của mình.

Hai người cố chấp làm cho tình huống lâm vào cục diện bế tắc, ba Hựu Huyên dùng hành động để chứng minh, đời này, ông chỉ yêu Lâm Tĩnh Phân. Ông không để ý đến cha mẹ phản đối , không để ý người vợ đang mang thai bất lực khóc, tự rời khỏi nhà, đi đến căn nhà có người yêu.

Ông nói nếu thái độ ông cứ lấp lửng thì sẽ làm mẹ Hựu Huyên hy vọng càng nhiều.

Ông và Lâm Tĩnh Phân ở chung với nhau, không bao lâu, họ sinh ra một đứa con gái, nó theo họ mẹ, tên là Lâm Hựu Đình, chỉ kém Hựu Huyên nửa tuổi.

Thỉnh thoảng, ba Hựu Huyên về gặp Hựu Huyên, cơ hội không nhiều lắm, nhưng mẹ Hựu Huyên nắm chắc cơ hội mỗi lần người chồng trở về, vì ông nấu ăn, vì ông ăn mặc đẹp, vì ông mà tìm tiếng nói chung, vì ông mà xây dựng cuộc sống gia đình hạnh phúc dù giả tạo.

Mẹ luôn tự lừa gạt mình, ảo tưởng ông chồng rời nhà là đi kiếm tiền, loại ảo tưởng này không mạnh mẽ, lại làm cho cô quên đi cảm giác đố kỵ và đau khổ. Mẹ hy vọng chồng mẹ lạc đường biết quay lại, trở về với gia đình, đáng tiếc, mỗi lần như thế … đều làm cho mẹ thấy thất vọng.

Mẹ thường ôm Hựu Huyên vào lòng, ngữ điệu ngọt ngào nói: “Hựu Huyên à, hồi 6 tuổi mẹ đã yêu ba con rồi, ngày nào mẹ cũng hy vọng mau lớn lên để có thể gả cho ông ấy.”

Đó là câu chuyện cũ mà Hựu Huyên đã được nghe rất nhiều lần, nhiều đến nỗi không cần suy nghĩ cũng có thể dễ dàng kể lại được.

Lúc chưa đi làm ở công ty của ông nội, ba vẫn còn thích mẹ cô.

Bọn họ cùng học chung từ nhỏ rồi cùng vào đại học, đến sau lại cùng đi du học, cùng bước chân ra đời đi làm kiếm tiền, cứ như vậy, hai người kết hôn. Bọn họ trao lời thề cùng dắt tay nhau, chăm sóc nhau qua cả cuộc đời…

Nhưng về sau, ông gặp ông Lâm- “cánh tay phải” của ông nội, lại qua ông Lâm biết Lâm Tĩnh Phân, đứa con gái thích múa ba-lê của ông ấy, thế là ba cô thay lòng đổi dạ, chuyện xảy ra cứ như sét đánh ngang tai.

Qua chuyện của ba mình, Hựu Huyên nhận ra tình yêu là thứ cực kỳ xấu xa: không gì có thể bảo đảm nó sẽ xảy ra với ai, xảy ra như thế nào, nó thay đổi thất thường- buổi sáng hai người còn yêu nhau nhưng tối đến có thể đã thành kẻ thù- hơn nữa nó rất ích kỷ và làm người khác bị tổn thương.

Ba cô không ngừng thúc giục mẹ ly hôn nhưng mẹ luôn lảng tránh, tiếp tục vờ như còn đang sống trong cuộc hôn nhân hạnh phúc. Ông mẹ nội của cô cũng bênh vực bà, tình nguyện giữ nàng dâu cũng không nhận thằng con bất hiếu bị bồ nhí mê choáng váng, họ lựa chọn sống cùng con dâu mà không chịu chuyển sang ở với ba cô.

Sau khi ông nội qua đời, mẹ cô mềm lòng đón nhận Lâm Tĩnh Phân, chuyển ra sống với con trai. Đến khi mẹ cô mất, Lâm Tĩnh Phân lại lấy danh nghĩa con dâu tham gia đám tang, điều này khiến mẹ Hựu Huyên rất đau lòng.

Mẹ Hựu Huyên tên là Trình Hinh Nghi, là cô giáo dạy vẽ ở 1 trường tiểu học gần nhà. Mẹ vẽ rất đẹp, thậm chí hoàn toàn có thể mở triển lãm tranh cá nhân, rất nhiều học sinh ước ao được mẹ chỉ dạy nhưng Trình Hinh Nghi không nhận, bởi vì mẹ muốn dành thật nhiều thời gian cho chồng, cho con.

Mỗi lần chồng về nhà, mẹ đều xin phép nghỉ hai ngày để quét dọn nhà cửa cho thật sạch sẽ, nấu cả bàn đầy các món ăn ngon và trang điểm cho con gái thành 1 cô công chúa nhỏ.

Mẹ không ngừng lặp đi lặp lại với cô con gái không thích cười của mình rằng: “Hựu Huyên, con có biết con cười lên rất đẹp không? Con phải cười thật nhiều với ba con và nói con rất yêu, rất rất yêu ba, biết không?”.

Hựu Huyên là cô con gái rất nghe lời, thế nên mỗi lần ông về nhà, tuy không thích cười nhưng cô vẫn bắt buộc chính mình treo nụ cười trên mặt mọi lúc mọi nơi.

Năm trước, mẹ cô ngã bệnh, mẹ nghỉ dạy ở nhà với con. Hựu Huyên nhõng nhẽo với mẹ muốn học vẽ nhưng mẹ nói:“Hựu Huyên à, ba con không thích những người yêu vẽ tranh, ba ưa những cô gái hay nhảy múa, con hãy học múa cho thật giỏi, giỏi đến mức làm cho ông ấy yêu con thật nhiều, nhé?”

Nhưng cô ghét nhảy múa!

Xoạt chân rất đau, mỗi lần lên lớp học múa xong, xương cốt cả người cô như muốn gãy nát… nhưng để làm mẹ vui, dù có đau cô cũng chịu.

Cô ghét khiêu vũ nhưng người khác tập múa 1 giờ, cô cắn răng tập suốt mấy tiếng. Cô giáo dạy múa nói cô là thiên tài, trước sau gì cũng đến với vũ đạo nhưng Hựu Huyên cũng không nói gì. Cô biết rất rõ nếu không vì làm ba mẹ vui vẻ thì cô không bao giờ bước chân lên sàn nhảy.

Tháng trước, cô đoạt cúp quán quân trong cuộc thi khiêu vũ cho thiếu nhi. Khi cô khoe cúp với ba mình, ông rất vui. Ông ôm lấy cô, bế cô quay suốt 3 vòng, khi đó, cô biết mẹ đang cười thật tươi. Từ ngày đó, cô thầm thề với lòng rằng phải làm người múa giỏi nhất để mẹ luôn vui vẻ.

Hôm qua, ba cô gọi đến bảo sẽ về nhà.

Mẹ cô yếu lắm rồi nhưng mẹ vẫn cố chống, vừa nôn vừa quét dọn trong nhà. Mẹ làm mấy món ăn ngon, trang điểm cho Hựu Huyên thành công chúa rồi ngồi trong phòng khách chờ ba cô đến… Chờ mãi chờ mãi, hai mẹ con chờ từ 6 giờ đến tận nửa đêm, chờ đến khi mẹ cô té xỉu bên cửa, nhưng- ba cô không đến.

Sáng nay, mẹ cô bắt đầu phát sốt, mẹ cố lắm mới vào được phòng ngủ. Hựu Huyên thật ngoan, cô đổ hết đồ ăn vào thùng nước vo gạo, vắt giẻ lau bàn ghế.

Lúc chuông cửa vang lên thì Hựu Huyên đang cầm giẻ lau bàn, bộ váy trắng lấm lem vết bẩn. Cô nhảy xuống ghế, chạy vội ra mở cửa- ngay khi thấy ông, đôi lông mày nhíu chặt của cô lập tức giãn ra, cô tươi cười “Ba về rồi ạ? Hựu Huyên rất nhớ ba, rất yêu ba đó.”

Phương Nghị Đạt khom người xoa đầu cô, khẽ nói: “Ba cũng rất nhớ Hựu Huyên, rất yêu Hựu Huyên.”

“Tuần sau cô giáo sẽ dẫn con đi thi đấu, con sẽ đem giải quán quân về tặng ba.”

“Thật à? Hựu Huyên nhà chúng ta sắp thành nghệ sĩ múa rồi, con thích không?”

“Ba thích không?”

“Đương nhiên là thích rồi, Hựu Huyên nhảy múa trên sân khấu chắc chắn còn đẹp hơn nàng tiên cơ mà.”

“Vâng, ba thích thì Hựu Huyên cũng thích, Hựu Huyên nhất định phải biến thành nghệ sĩ múa thật thật giỏi.” Dù rất ghét nhảy múa nhưng vì ba, vì mẹ, cô quyết tâm.

“Được, đến lúc đó ba sẽ nói với tất cả mọi người rằng: Nhìn cô bé xinh đẹp nhất kia kìa! Cô bé ấy chính là con gái tôi đó.”

Hựu Huyên cười đến ngọt ngào, hệt như quả táo chín mọng làm người ta thèm nhỏ dãi. “Vậy ba phải tặng con 1 bó hoa thật to thật to, ba nhé?”

“Chuyện nhỏ! Đúng rồi, mẹ con đâu?”

“Mẹ vào phòng nghỉ rồi ạ.”

Mẹ đã dạy cô rất nhiều lần rằng nếu cô càng ngoan thì ba càng thích về nhà với mẹ con cô. Cô hiểu lắm- mẹ hy vọng ba về thăm nhà biết bao- dù có thế nào thì cô cũng phải làm con gái ngoan để được ông thích.

“Vậy ba lên lầu tìm mẹ đây.”

“Vâng.” Cô chạy vào trước, lấy dép lê cho ông mang. Khi bóng ông biến mất, nụ cười trên mặt cô cũng vụt tắt. Hựu Huyên dọn dẹp bàn ăn xong lại lấy đá làm trà lạnh cho ba uống, cô cẩn thận bưng nước đến trước cửa phòng mẹ thì chợt nghe tiếng hai người cãi nhau, không chút nghĩ ngợi, cô chạy vọt vào phòng.

Sự có mặt của cô làm Nghị Đạt kinh ngạc, ông im lặng quay đi. Hựu Huyên hết nhìn mẹ lại quay sang nhìn ba, cô nhẹ nhàng đặt ly trà lên bàn rồi đến bên giường, đôi tay gầy gò nhỏ nhắn ôm lấy cổ mẹ, tuy không nói năng gì nhưng lại tỏ rõ rằng cô đứng về phía mẹ.

Lát sau, Nghị Đạt thở dài, nói thật từ tốn: “Hinh Nghi, em nghĩ lại được không? Cứ níu kéo như vầy cũng chẳng tốt cho ai.”

Hinh Nghi không gào khóc mà để mặc nước mắt tuôn rơi, trên đôi má lem nhem vết chì kẻ mắt bị nhòe ướt. Bà cố nuốt tiếng nấc nghẹn ngào, thẳng lưng kiên trì nói: “Tôi không ly dị đâu! Từ lúc mình cưới nhau đến giờ tôi chỉ biết mình sẽ không hối hận vì cuộc hôn nhân này.”

“Tội gì phải vậy chứ? Như vậy không chỉ làm khó tôi mà còn làm khổ chính em.” Ông tận tình khuyên nhủ.

“Khổ ư?…… Không sao cả… Chỉ cần có thể chờ anh quay về, dù khổ hơn nữa em cũng bằng lòng.”

“Em chờ không được đâu, tôi chỉ yêu Tĩnh Phân, đời này kiếp này không thay đổi.”

Lại 1 lần nữa, lời ông nói như cây đinh đóng chặt vào trái tim bà- thật tàn nhẫn biết bao, chẳng lẽ ông cho rằng lòng mẹ cũng cứng rắn như kim cương, đập không nứt, đạp cũng không vỡ?

“Có yêu cũng sẽ đổi thay, trước kia anh cũng yêu em mà.” Hinh Nghi thều thào.

“Đó không phải yêu, tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi! Đó là tình anh em, tình bạn bè. Xin em, buông tha tôi đi, Hựu Đình sắp vào tiểu học rồi, tôi phải cho con bé một cái họ.”

Nghị Đạt như muốn quỳ rạp xuống van xin bà- từ nhỏ, Hựu Đình đã yếu ớt lắm, mỗi lần đến sinh nhật nó không cần quà gì, chỉ mong được cùng họ Phương như ông, ước mơ nhỏ nhoi đó thật đơn giản với mọi đứa trẻ khác, thế mà với con bé lại… – cứ nghĩ đến điều này ông lại thấy thẹn với Hựu Đình.

“Cứ để nó mang họ anh đi, em bằng lòng nuôi con bé, chỉ cần không ly hôn là được.”

Hinh Nghi kiên quyết lắc đầu, nếu trên đời này còn điều gì mẹ phải làm thì chắc chỉ có chuyện này, dù rằng nó khiến mẹ rất thống khổ.

“Tôi van em, nếu em thực sự yêu tôi như em đã nói thì đừng tra tấn tôi nữa được không?”

“Cho nên chỉ có ly hôn mới sẽ khiến mọi thứ tốt đẹp trở lại?” Mẹ cười khổ, giờ phút này, ông lại nhắc đến tình yêu của bà?

“Không sai, ly hôn xong, em có thể vì chính mình mà sống, hãy tìm một người đàn ông tốt và nếm trải những ngày hạnh phúc còn lại. Về phần Hựu Huyên, em yên tâm, tôi sẽ nuôi nấng con bé nên người.”

Bà không trả lời, cúi đầu, nước mắt thấm vào chăn bông thành một vết thật dài khiến người ta nhìn mà đau lòng- cả chuyện này ông ấy cũng đã nghĩ đến…… Cũng đúng thôi, ông ấy đã lên kế hoạch chuyện ly hôn này suốt nhiều năm ròng rã rồi mà.

“Tĩnh Phân cũng cam đoan sẽ đối xử công bằng với Hựu Huyên, Hựu Đình. Tôi thề với em, tôi sẽ dành cả phần đời còn lại giúp Hựu Huyên nhảy múa, cổ vũ con bé làm tất cả những việc nó muốn. Về phần em, em muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần em chịu nói ra một cái giá thì tôi sẽ không phản đối.”

“Dù em muốn toàn bộ tài sản của anh?”

“Đúng, dù em lấy đi tất cả tài sản của tôi cũng được.” Ông không chút chần chờ nói rõ.

Hinh Nghi chầm chậm lắc đầu, giờ khắc này, bà đã hiểu.

Khi người đàn ông nguyện ý trả giá tất cả để đổi lấy tự do thì làm sao còn không hiểu cơ chứ? Chẳng biết ông hận mẹ cô đến mức nào nữa? Thực đáng buồn, tình yêu sâu đậm của mẹ lại tạo thành nỗi thống hận của ông…… Tình yêu, thật đúng là thứ không thể níu giữ.

“Anh quên rồi sao? Em cũng có tiền mà! Từ trước đến giờ, em chưa bao giờ muốn chiếm của cải của anh.”

Dứt lời, bà quay sang nhìn bóng mình trong gương trang điểm- có đánh phấn dày thế nào cũng giấu không được vẻ mặt tái nhợt tiều tụy của bà, nước mắt làm lem chì kẻ mắt khiến bà có phần giống ma quỷ- vì chờ một trái tim không thuộc về mình, bà đã trả giá bằng cả mạng sống nhưng người kia lại chẳng hề đau lòng, ông ta chỉ đau lòng người khác- một người đàn bà không chiếm được danh phận. Làm một người vợ gặp phải tình cảnh này thì thật đúng thất bại thảm hại, phải không?

Chắc đời trước bà đã làm không ít chuyện xấu nên bây giờ mới gặp bất hạnh thế này.

“Tôi biết em không thiếu tiền. Được rồi, trừ tiền ra, em muốn điều gì thì cứ nói đi, chúng ta sẽ bàn thử xem.”

“Nếu…… Em muốn Hựu Huyên thì sao?” Ôm chặt cô con gái, mẹ biết Nghị Đạt thật sự rất thích Hựu Huyên- vì con bé rất ngoan và giỏi, hơn nữa ông còn rất áy náy với nó- mong rằng ông ấy đừng chối từ.

Quả vậy, điều kiện của mẹ làm ông rất khó xử, nhưng, cũng không được bao lâu thì ông đã quyết định.

“Nếu Hựu Huyên là điều em muốn, được rồi, dù sao em cũng là người nuôi dạy nó từ bé đến giờ, nó cũng không rời được em. Có điều anh cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm nuôi nấng con bé, chăm sóc nó, nuôi dạy nó nên người.”

Nói đến cùng thì vẫn là tiền, sao ông ấy không hiểu nhỉ? Bà chưa bao giờ thiếu tiền.

Hựu Huyên mới 6 tuổi nhưng đã rất thông minh- cô nghe được, vì dì Lâm, ba bỏ rơi mẹ, cũng không cần cô. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là sự nặng nề đau thương không nên có ở một đứa bé 6 tuổi.

Cảm xúc đó cũng xuất hiện trên mặt Hinh Nghi- thật đáng buồn, bà còn tưởng rằng Hựu Huyên là thứ vũ khí cuối cùng của mình để giữ chân chồng ở lại, té ra, chỉ vì ly hôn, ông cũng bất chấp tất cả.

Đến nước này mà còn lừa mình dối người thì quá ngu xuẩn rồi: “Tôi đã hiểu rồi- dù thế nào, ông cũng muốn ly hôn.” Bà hiểu rõ tới mức thấy cổ nghèn nghẹt, nghẹn ngào.

Hựu Huyên nhìn ba thật lâu, lâu đến cô tưởng mình đã hóa thành tượng đá, nụ cười thường treo trên mặt cũng biến mất. Lần đầu tiên, ánh mắt cô nhìn ông có lẫn sự hận thù.

Thấy vậy, ông hơi giật mình- ông biết mình thật có lỗi với cô, nhưng, ông phải nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm của mình, có chần chờ thêm nữa thì hai bên đều cảm thấy nặng nề thêm thôi- hy vọng lúc con gái ông lớn lên sẽ hiểu được.

Hựu Huyên trèo lên giường, cánh tay nhỏ nhắn ôm lấy mẹ, thỏ thẻ: “Mẹ ơi, đừng sợ! Hựu Huyên không đi đâu cả, Hựu Huyên sẽ lớn thật mau để chăm sóc mẹ.”

Hinh Nghi cũng ôm lấy con mình, đúng rồi, bà còn cô con gái bên cạnh mình mà.

Thở dài, bà nói khẽ: “Chờ một chút, để tôi ký giấy ly hôn đã.”

Lần đầu tiên, bà nhắc tới đề tài này. Ba Hựu Huyên giật mình, chợt thấy mình có chút lo lắng không đâu.

Cánh tay gầy trơ xương của bà ôm chặt con, từng lằn gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay- ông chợt nhận ra bà gầy hẳn đi từ dạo trước: Là tại ông sao? Đã bao lâu rồi? Từ lúc nào thì Hinh Nghi bắt đầu biết trang điểm?

“Hinh Nghi, bà……” Không khỏe sao?

Ông còn chưa dứt lời thì bà đã cắt ngang: “Tôi cam đoan sẽ không lâu lắm đâu.”

Ông nhìn bà chăm chăm, suy đoán, nghi ngờ. Nhìn vào mắt chồng, bà cười buồn bã: “Ông về đi, tôi sẽ liên lạc ông sau.”

Hựu Huyên không biết ba mình đi lúc nào nữa. Khi cô nhìn lại thì phát hiện mẹ đã vừa khóc vừa cười ôm lấy mình, cả người mẹ nóng rực như lửa. Bà lay lay đôi vai Hựu Huyên, áp đôi má nóng hổi vào khuôn mặt lạnh băng của con gái. Hựu Huyên vỗ về lưng mẹ, cô nói: “Mẹ đừng sợ, ba không cần chúng ta thì chúng ta cũng không cần ba! Ba là người xấu!”

“Không, ông ấy là người đàn ông tốt, nhưng ông ấy không yêu mẹ.”

Từ trước đến giờ, Hinh Nghi vẫn hiểu điều đó, mẹ chỉ làm bộ không biết thôi. Nếu không vì ông rất tốt thì sao mẹ cứ mãi chìm sâu vào tình cảm với ông?

“Mẹ tốt lắm! Ba không yêu mẹ mới là ngu ngốc.” Hựu Huyên khóc nức nở, vẻ mệt mỏi của mẹ làm cô thấy sợ.

“Hựu Huyên nói đúng, tiếc là tình yêu sẽ làm người ta trở nên ngốc nghếch.” Bà nâng khuôn mặt nhỏ nhắn sũng nước mắt của con gái lên, hỏi thật nghiêm túc: “Hựu Huyên, có nhớ mẹ đã nói có những việc phải thử bao nhiêu lần mới có thể buông tha không?”

“Ba lần.”

“Đúng rồi. Nhưng mẹ đã rất kiên nhẫn thử ba ngàn lần, ba vạn lần cũng không thành công, nếu còn thử tiếp thì mẹ mới là người ngu ngốc, đáng lẽ mẹ chỉ nên thử ba lần thôi.”

“Không đâu, mẹ rất thông minh mà.” Hựu Huyên an ủi mẹ.

Hinh Nghi vuốt ve cô con gái thông minh ngoan hiền của mình, bà không kìm được nước mắt- sau này…… Chỉ còn lại một mình, bà nên làm sao bây giờ? Dù không cam tâm thì bà vẫn phải đưa con gái đi.

“Hựu Huyên, phải nhớ kỹ lời mẹ: chuyện gì cũng chỉ thử ba lần thôi, đừng phí phạm quá nhiều tâm sức và thời gian mà làm khổ chính mình, nếu không con sẽ giống mẹ vậy, càng thử càng uất ức, kết quả là chính mình chịu thiệt mà còn bị người khác oán hận, biết không?” Bà không muốn con gái cũng bước vào ngõ cụt như mình.

“Vâng, Hựu Huyên chỉ thử ba lần.”

“Dù con rất thích, rất thích ai đó nhưng, nếu, người đó cự tuyệt con ba lần thì cũng đừng thử nữa, đừng chần chờ, quay đầu rời đi hắn, được không?”

“Vâng.”

Bà mỏi mệt nhìn con một lần nữa rồi ôm cô thật chặt: “Vậy mẹ an tâm. Hựu Huyên nằm đây với mẹ một chút được không?”

“Vâng.” Cô chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu của mẹ. Cô nằm xuống bên cạnh mẹ, lòng bàn tay nho nhỏ không ngừng vỗ về mẹ, hệt như lúc mẹ dỗ cô ngủ vậy.

Dù Trình Hinh Nghi dặn Hựu Huyên chỉ thử ba lần nhưng bà vẫn thủ thỉ kể Phương Nghị Đạt là người tốt thế nào, tốt ra sao.

“Năm ấy lúc ông ngoại con mất, ba con ở cạnh mẹ, ôm mẹ, bảo rằng- đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên em……- mẹ té gãy chân, mỗi ngày ông ấy đều sang cõng mẹ đi học rồi lại đón về nhà, làm ‘chiếc xe lăn hình người’ cho mẹ……”

Hinh Nghi kể mãi nhưng vẫn không rõ: tại sao tình cảm đó cũng không được xem là yêu?

Ngày chủ nhật đầu tiên của tháng 8, Hựu Huyên cháo và sữa vào phòng cho mẹ. Bà đã ngủ rất nhiều ngày, không ăn, không uống, cả người nóng rực, cô không dám rời mẹ mình quá xa. Cô thường xuyên bị ác mộng bừng tỉnh lúc nửa đêm, lao xuống giường, việc đầu tiên của cô là chạy đến phòng mẹ, vươn tay để sát dưới mũi mẹ thử xem mẹ còn hít thở hay không- biết chắc hơi thở ấm áp của mẹ còn đó Hựu Huyên mới có thể an tâm.

Sắc mặt bà càng ngày càng trắng bệch thì Hựu Hu

yên cũng càng ngày càng gầy yếu, thức ăn trong tủ lạnh cũng càng ngày càng ít. Khuôn mặt tròn tròn quả táo của cô biến thành hạt dưa bé xíu, cả khuôn mặt chỉ còn thấy hai con mắt vừa to vừa đen.

Cô bưng bữa sáng đến bên giường, đặt nhẹ xuống rồi lay lay mẹ: “Mẹ ơi, mẹ ăn sáng được không?”

Tìm kiếm với từ khoá:

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

            

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
Hiển thị bài viết từ:  Sắp xếp theo  

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
 Trang 1/10
 [ 28 bài ] 

Chuyển đến trang  1, 2, 3, 4, 5 ... 10 Trang sau

Chuyển đến:  



Diễn đàn » Truyện Ngôn Tình Sưu Tầm » Truyện Hiện Đại Hoàn

Múi giờ = Giờ VN (UTC+7)


Đang truy cập 

Thành viên đang xem chuyên mục này: diikjlvbc345, hắc miêu 2301, Lê Thị Bích Nga và 111 khách

Điều hành 

Mod Box Truyện Sưu Tầm, Thử việc Box Truyện sưu tầm


Bạn không thể tạo đề tài mới
Bạn không thể viết bài trả lời
Bạn không thể sửa bài của mình
Bạn không thể xoá bài của mình
Bạn không thể gởi tập tin kèm

Hi, Khách 

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Tên thành viên:

Mật khẩu:



Đề tài nổi bật 

1 • [Xuyên không - Dị giới] Thiên tài triệu hồi sư - Nhược Tuyết Tam Thiên

1 ... 270, 271, 272

2 • [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền

1 ... 187, 188, 189

3 • [Xuyên không - Trùng sinh] Cùng trời với thú - Vụ Thỉ Dực

1 ... 139, 140, 141

4 • [Xuyên không - Dị giới] Phế sài muốn nghịch thiên Ma Đế cuồng phi - Tiêu Thất Gia - Hoàn

1 ... 229, 230, 231

5 • [Hiện đại] Ảnh hậu làm quân tẩu - Đông Nhật Nãi Trà

1 ... 73, 74, 75

6 • [Xuyên không Điền văn] Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ - Nhược Nhan (Phần 1)

1 ... 166, 167, 168

7 • [Cổ đại - Trùng sinh] Đích nữ vô song - Bạch Sắc Hồ Điệp

1 ... 120, 121, 122

8 • [Xuyên không - Không gian] Vợ quân nhân đừng xằng bậy - Niên Tiểu Hoa (đang beta)

1 ... 150, 151, 152

9 • [Hiện đại - Trùng sinh] Gia khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả

1 ... 160, 161, 162

10 • [Hiện đại] Quân hôn Tổng giám đốc thô bạo của tôi - Nam Mịch

1 ... 143, 144, 145

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
[Hiện đại] Hào môn tranh đấu I Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc - Hàn Trinh Trinh

1 ... 485, 486, 487

12 • [Xuyên không] Trời sinh một đôi - Đông Thanh Liễu Diệp

1 ... 161, 162, 163

13 • [Xuyên không - Trùng sinh - Dị giới] Độc y thần nữ phúc hắc lãnh đế cuồng sủng thê - Nguyệt Hạ Khuynh Ca

1 ... 244, 245, 246

14 • [Hiện đại] Hôn trộm 55 lần - Diệp Phi Dạ

1 ... 234, 235, 236

15 • [Xuyên không - Dị giới] Tà phượng nghịch thiên - Băng Y Khả Khả

1 ... 148, 149, 150

16 • [Xuyên không] Ác Nhân Thành Đôi - Quỷ Quỷ Mộng Du

1 ... 78, 79, 80

17 • [Xuyên không] Cuộc sống điền viên của Tình Nhi - Ngàn Năm Thư Nhất Đồng

1 ... 180, 181, 182

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review
[Xuyên không] Kế thê - Hồ Thiên Bát Nguyệt

1 ... 121, 122, 123

19 • [Hiện đại] Bí mật thức tỉnh - Tùy Hầu Châu

1 ... 57, 58, 59

20 • [Cổ đại - Trọng sinh] Tướng môn độc hậu - Thiên Sơn Trà Khách

1 ... 54, 55, 56


Thành viên nổi bật 

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

ChieuNinh
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

phaletim95
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

tnnquynh
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

đêmcôđơn
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Mẹ Bầu
Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

lanh02012003


Nhắn tin nhanh 

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 620 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 201 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 499 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 643 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 200 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 411 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 300 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 509 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 627 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 589 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 519 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 744 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 642 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 435 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 672 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 387 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 298 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 349 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 384 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: MỀU vừa đặt giá 286 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Lục Bình vừa đặt giá 523 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: ღDuღ vừa đặt giá 200 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

SANG169: truyen có con heo ăn bả dược đi ra thuốc có ai biết là truyện tên gì chỉ giúp mình nha

Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 231 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Shop - Đấu giá: ChieuNinh vừa đặt giá 200 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review

Mika_san: Ỏo

Shop - Đấu giá: Mẹ Bầu vừa đặt giá 201 điểm để mua

Hoa tử đằng nở đầy trên hàng rào review


Diễn đàn • Thư viện ảnh • Thư viện nhạc • Shop - Đấu giá • Bomb
Bảng thiết lập cá nhân • Phạm quy Trợ giúp • Đăng ký • Đăng nhập