– Omachi (Đam Mộng)
Tát Dã, đọc nôm na là ngang tàng, quả thật không sai. Suốt cả câu truyện, ta luôn cảm thấy sự ngang tàng ấy. Đó là tuổi trẻ bồng bột mà ngang tàng, không sợ trời không sợ đất. Đó là tình yêu ngang tàng, cứ vậy mà đến với nhau, vượt qua khuôn phép lẽ thường. Nhân vật chính trong truyện là hai cậu bạn Cố Phi và Tưởng Thừa, bên cạnh đó là những người bạn của họ. Bối cảnh là một khu phố cũ kĩ, nơi mà con người bị vùi lấp bởi cơm áo gạo tiền, bởi con người, bởi hoàn cảnh. Nếu nói chốn đô thị phồn hoa là những cánh đồng hoa tươi thắm thì xưởng thép cũ kĩ này chính là bùn đất bên dưới, nơi mà họ rơi xuống liền không thể trở mình. Tưởng Thừa, vốn là một cậu ấm nhà giàu, nhưng lớn lên, vào cái độ tuổi phản nghịch nhất lại bị bố mẹ nói rằng cậu không phải con ruột của họ, họ chỉ nhận nuôi cậu. Mới 17 tuổi, thế nhưng từ nơi phồn hoa đô hội kia bị ném đến xưởng thép cũ kĩ, bần hàn, nơi cậu được nghe nói đó là “nhà” của cậu, nơi mà những người “bố, mẹ” kia nuôi cậu 17 năm bảo ở đó mới có “gia đình” thật sự của cậu. Chà, 17 tuổi, cứ thể không biết gì, ở một nơi xa lạ, không có người quen, không có khung cảnh quen thuộc, ở cùng với một người bố ham mê rượu chè cờ bạc, một người anh hám lợi, một người chị nhu nhược. Tưởng Thừa, nếu không gặp Cố Phi, có lẽ đã bị vùi lấp, không thể trở mình. Khác với Tưởng Thừa, Cố Phi vốn ở nơi xập xệ này, có một người mẹ ngày ngày chỉ muốn làm thiếu nữ, ngày ngày đi cùng người đàn ông khác. Có một cô em gái bị bệnh không được bình thường, còn có một cửa hàng cần trông coi. Tôi không nhớ rõ là từ bao lâu, khi mà Cố Phi phải gánh cái danh giết cha mình, cùng với mẹ và em mình, gánh vác cả cừa hàng trên vai mà sống. Cố Phi được mọi người gọi là “bá vương xưởng thép”, cũng phải thôi, Cố Phi đánh nhau đều liều mạng, đều là “không cần sống”, lâu thành quen, mọi người không dám đụng vào anh ấy, cũng không dám tới gần. Nhưng Bá Vương xưởng thép cũng chỉ là một chàng trai 17 tuổi, Cố Phi vẫn còn chưa phải người lớn nữa. Hắn vừa có sự cứng rắn lại vừa mềm mại, vừa quyết liệt lại vừa tinh tế, hai thái cực gần như trái ngược lại dung hòa một cách hoàn hảo trong người Cố Phi. Đúng như Tưởng Thừa nói, Cố Phi chính là độc, cả đời này có thể gặp rất nhiều người xuất sắc, nhưng chỉ gặp được một Cố Phi. Lúc ban đầu, đọc truyện có cảm giác bị kìm nén, bức bối, khó chịu. Có lẽ đó là cảm xúc của Tưởng Thừa lây cho mình chăng? Tưởng Thừa, trong hoàn cảnh éo le mà gặp Cố Phi, ở cái nơi ngột ngạt ấy gặp được Cố Phi. Cố Phi, đối với Tưởng Thừa lần đầu gặp là vô cùng xa lạ, nhưng cũng là người đầu tiên mà Tưởng Thừa gặp. “Một người có thật là” rất tốt “hay không, chỉ cần nhìn người đó là được, không cần xem xét đến việc họ ở đâu, bên cạnh là ai.” Với Tưởng Thừa mà nói, gặp được Cố Phi là một điểu may mắn, bởi Cố Phi sau đó trở thành điểm tựa của cậu. Cậu dựa dẫm vào Cố Phi, nhưng Tưởng Thừa không vì tìm được chỗ dựa mà yếu đuối, không hề quên đi mình vốn phải làm gì, và mình nên làm gì. “Không nghĩ quá nhiều, tôi thích cậu, tôi muốn ở cùng với cậu, như vậy là đủ rồi, cho tới mai sau, mai sau còn chưa nhìn tới nữa. Tưởng Thừa luôn tiến về Phía trước, không hề dừng lại. Cậu tự tin như vậy, cũng bởi sau lưng cậu, là Cố Phi. Bởi Cố Phi làm cậu yên tâm, làm cậu có thêm sức lực để mà vùng vẫy, mà bay lên. “Cậu biết không Cố Phi” – Tưởng Thừa vừa viết vừa nói, âm thanh có chút thấp – “Tôi không còn gia đình nữa, tôi chỉ có một mình, ở nơi này, thuê một căn phòng, dưới chân không phải là khoảng không.” “Tôi dựa ra sau, phía sau có cậu, tôi liền cảm thấy yên tâm” – Tưởng Thừa vẫn cúi đầu loáy hoáy viết – “Tôi không phải không đối diện hiện thực, tôi chỉ là nghĩ, nếu như cậu không còn bên cạnh tôi nữa, tôi thật sự là, một chân đạp ngoài khoảng không.” * * * “Tôi ở ngay đây, phía sau cậu, tôi không đi đâu cả” – Cố Phi nói – “Đừng sợ.” Tưởng Thừa, nhờ có Cố Phi mà được thêm đôi cánh, đạp tan khoảng không mà bay lên cao, dời khỏi nơi tối tăm này. Tưởng Thừa cũng muốn kéo theo Cố Phi cùng đi. Nhưng Cố Phi thì lại phức tạp hơn cậu nhiều. Nếu nói Tưởng Thừa là ngọc thô được mài nhẵn thì Cố Phi lại là viên ngọc bị vùi vào trong bùn đất, càng ngày càng chìm sâu. Tưởng Thừa đem cho Cố Phi ánh sáng, đem cho Cố Phi thấy hi vọng, nhưng Cố Phi đã một lần, rồi hai lần tự dập tắt nó. Bởi vì, như Cố Phi nói, xuất sắc hơn nữa thì được cái gì đâu? Hắn vốn không thể rời đi nơi này. Thà rằng nhắm mắt giả vờ như không biết, may ra có thể khiến nội tâm đỡ khổ sở hơn một chút. Chút mộng tưởng nhỏ nhoi của hắn cuối cùng rồi cũng sẽ bị dập tắt trong bùn lầy. Rồi hắn cũng sẽ dần giống như những người khác, ngây ngô sống qua ngày, rồi ngây ngô chết đi. “Cậu sẽ vì Tưởng Thừa mà kiêu hãnh, Tưởng Thừa cũng giống vậy sẽ vì cậu mà tự hào. Cố Phi đã từng buông tay Tưởng Thừa, khi mà hi vọng gần gay trước mắt, lại liền bị thất vọng cùng tuyệt vọng thay thế, Cố Phi đã buông tay Tưởng Thừa. “Trong ống nghe đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được hô hấp của Tưởng Thừa. Trải qua thời gian rất lâu, Tưởng Thừa mới hỏi một câu – “Cái gì? “ “Tôi nói tôi mệt rồi.” – Cố Phi lặp lại một lần nữa. “Cậu nói cái gì?”– Giọng Tưởng Thừa mang theo run rẩy, khàn khàn đến nửa câu sau cũng bị mất thanh âm. “Tôi mệt rồi, Thừa ca” – Cố Phi gằn từng chữ nói – “Cậu đừng lôi kéo tôi nữa, tôi cũng không muốn bị ai dẫn dắt, quên đi thôi.” Nhưng thật may, đó cũng chỉ là đã từng, Cố Phi vẫn không hoàn toàn buông tay, vẫn cố gắng, từng chút đuổi theo Tưởng Thừa, từng chút một bay lên. “Hy vọng chúng ta đều có thể dũng cảm như đối phương.” Cả hai người đều dũng cảm, cả hai người đều mạnh mẽ. Nhưng nếu chỉ có một vậy không đủ, may mà họ gặp nhau, may mà họ có nhau. Mình thực sự rất thích cách hai người họ yêu nhau, trân trọng nhau, cố gắng vì nhau. Từ hư vô mờ mịt đến vững chãi kiên định, đó là một con đường thật dài, bọn họ cũng đã từng lung lay, đã từng hoài nghi lẫn nhau, hoài nghi về tương lai, thậm chí đã từng bỏ cuộc – “Thừa ca, coi như hết”. Nhưng may mắn là, một người dũng cảm kiên trì, một người dũng cảm bước tiếp, đến cuối cùng, bọn họ vẫn là ở bên nhau. Bên cạnh hai nhân vật chính còn có một vài nhân vật phụ nổi bật, bọn họ là Phan Trí lanh lợi, là Vương Húc thích làm lão đại, là Chu Kính nhiều chuyện, là Dịch Tĩnh chăm học tới ngất xỉu… Những người đó thực sự không hề xa lạ, họ chính là những người bạn thực sự quanh chúng ta, mỗi một người, đều thú vị như vậy, quen thuộc như vậy, tuy rằng không phải nhân vật chính nhưng thiếu đi bọn họ, câu chuyện này quả thực sẽ mất đi rất nhiều màu sắc. – Tố Du Chi |