Tóm tắt truyện noi tinh yeu ket thuc

Bao lâu để tình yêu kết thúc?

Tôi gặp anh ở nơi ngã tư đường. Nơi tôi dừng chân mỗi ngày sau khoảng thời gian làm việc mệt mỏi. Nơi tôi cố gắng tìm kiếm một chút cảm hứng để đưa vào trong những tác phẩm của mình. Ngồi ở hàng ghế chờ, suốt mấy năm qua tôi đã bắt gặp rất nhiều câu chuyện của mọi người trong những tuyến xe buýt dừng chân tại bãi đỗ này. Nhưng giờ đây, có lẽ đó lại là câu chuyện của riêng tôi…

Buổi chiều hôm ấy, một buổi chiều lạnh giá và heo hút. Những cơn gió mùa đông ùa về bao vây toàn thành phố. Tôi vội vàng chạy ra hàng ghế, nơi có vòm mái che, chờ tuyến xe tiếp theo để về nhà. Tuyết trắng phủ lên mọi vật. Ai ai cũng tấp nập ngoài đường, xô đẩy chen chúc giữa hàng người đông đúc để nhanh chóng thưởng thức cái ấm áp đang chờ đợi ở nhà. Người tôi co rúm lại.Ông trời thật là…! Sáng nay trời ấm hơn rất nhiều nên tôi chỉ mặc một chiếc áo len bên trong và khoác tạm một chiếc áo gió bên ngoài. Chưa kể tôi còn mặc váy và phải cố gắng đi trên đôi giày cao gót. May thay trên đường tôi có ghé vào cửa hàng tiện ích mua một cái mũ len và đôi quần tất. Thời tiết thật bất thường. Tôi xoa xoa hai bàn tay vào nhau, giữ cho cơ thể được ấm. Tôi cứ ngồi đấy co ro cho đến khi một giọng nói vang lên ngay bên cạnh:

“Cô ổn chứ? Trông cô có vẻ rất lạnh. Tôi có thể giúp gì cho cô không?”.

Tôi quay sang và bắt gặp ngay khuôn mặt thiên thần của anh. Đôi mắt màu nâu, chiếc mũi cao và đôi môi mỏng. Anh đứng gần tôi, hơi cúi người xuống. Tim tôi dường như đập nhanh hơn mỗi giây mỗi phút. Miệng tôi thoát ra những làn khói… Thật mơ hồ… Tôi không thể nói lên câu trả lời. Cổ họng tôi muốn thốt ra ba chữ “Em yêu anh” nhưng may mắn tôi đã ngăn cản được cái hành động ấy.

“Tôi… tôi rất lạnh… Nhưng anh yên tâm, xe buýt sắp tới rồi, tôi có thể …”

Tôi chưa kịp hết câu, anh đã vội vàng cởi chiếc áo lông và khoác lên người tôi.

“Cứ ăn mặc như thế cô sẽ cảm lạnh mất. Chi bằng cứ khoác tạm áo của tôi, khi nào trả lại cũng được”. Anh nở nụ cười với tôi. Nụ cười như tỏa ra ngàn tia nắng sưởi ấm con tim nhỏ bé này. Nhìn thấy sự thơ thẫn hiện lên trên gương mặt, anh bối rối giải thích:

“À. Cô cứ yên tâm. Chiều nào tôi cũng ở đây chờ xe. Nên khi nào gặp, cô có thể trả lại cái áo.”

Trong một khoảng khắc, tôi đã thoát khỏi cái sự mê muội ấy. Và rồi xe đến. Tôi cảm ơn anh sau đó nhẹ nhàng bước lên xe…

Trên cả đoạn đường dài, dường như tôi chỉ nhớ về anh ấy. Người con trai ấy đã có bạn gái chưa nhỉ? Trong đầu tôi hiện lên hàng ngàn câu hỏi về cuộc sống đời tư của anh ấy. Những câu hỏi có lẽ chỉ anh mới có thể trả lời cho tôi nghe. Phút chốc tôi đã nhận ra mình yêu anh từ lúc nào không hay. Đó là tình yêu sét đánh? Phải, tôi đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi thầm cảm ơn Chúa vì đã đem tới niềm hi vọng nho nhỏ trong tôi.

Tôi về nhà, gấp gọn cái áo đầy mùi hương quyến rũ ấy và cất trong một chiếc túi. Tôi dự định chiều mai sẽ trả anh lại chiếc áo và thử hỏi làm quen anh… Rồi cứ thế tôi đợi cho thời gian trôi qua một cách vô vị… Tôi nhớ anh, tôi nhớ cái khoảnh khắc bắt gặp gương mặt thiên thần của anh, tôi nhớ nụ cười ấm áp anh trao tôi.

Buổi chiều hôm sau, tôi ăn mặc thật đẹp và kết thúc công việc một cách nhanh chóng. Như mọi hôm tôi ra hàng ghế chờ. Có lẽ khác biệt với “mọi hôm” bởi hôm nay tôi không chờ xe buýt tới mà là chờ anh. Từ xa xa tôi đã nhìn thấy hình bóng anh đang đứng ở hàng ghế ấy. Anh đang nghe điện thoại. Xem kìa! Vẻ mặt anh mới rạng rỡ làm sao! Anh thấy tôi và loay hoay vẫy tay chào. Tôi muốn chạy thật nhanh tới và ôm anh vào lòng nhưng phải cố tỏ ra mình thật lịch thiệp.

“Chào anh. À… Tôi muốn trả lại chiếc áo… Cảm ơn anh rất nhiều…”

“Không có gì.”. Anh đưa tay ra sau gáy tỏ vẻ ngượng ngùng. Tôi muốn dập tắt cái sự ngượng ngùng khó hiểu ấy ngay lập tức. Nó không ổn chút nào vì ngay lúc này tôi đang muốn tiếp cận và tìm hiểu anh nhiều hơn.

“Mà cô tên gì nhỉ?”. Anh phá tan sự im lặng đáng ghét ấy.

“Tôi là Kelly. Còn anh?”

“Tôi là Jake. Rất vui được làm quen với cô”

“Tôi cũng vậy”

Vậy là tôi là tiến thêm được một bước nữa trong cả chuỗi kế hoạch dài để tới được với anh. Khao khát trong tôi ngày càng lớn. Tôi muốn cái tình yêu chớm nở này có thể lâu dài hơn… Anh có vẻ chủ động hơn tôi nghĩ. Tất nhiên đàn ông lúc nào cũng phải là người chủ động mà. Cũng không sao, điều này sẽ càng làm tình cảm chúng tôi thêm gắn bó.

“Cô có muốn đi ăn tối với tôi không?”

Câu hỏi khiến tôi thực sự bất ngờ. Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Ánh mắt chúng tôi bắt gặp nhau. Trong khoảnh khắc tôi lại say đắm bởi vẻ đẹp của anh… Nhưng rồi tôi nhận ra anh đang cần một câu trả lời.

“Ngay bây giờ sao”. Tôi hào hứng đáp lại.

“Cũng được. Cô cũng không có việc gì bận. Phải không? Vậy chúng ta sẽ đi ngay bây giờ. Tôi biết một quán ăn gần đây có rất nhiểu món ngon.”

Anh gọi taxi và đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng. May rằng hôm nay tôi đã diện đồ đẹp để không bị bẽ mặt. Bàn ăn được trang trí rất lãng mạn. Anh và tôi gọi món cùng với chai rượu vang trên bàn. “Liệu đây có được gọi là hẹn hò không nhỉ?”- Tôi cười thầm. Cả buổi tối chúng tôi trò chuyện và kể cho nhau nghe về bản thân. Tôi kể với anh tôi là nhà văn, rằng năm nay tôi hai năm tuổi và đang sống với nghề để trang trải cho cuộc sống. Anh nói anh đang làm đầu bếp trong một nhà hàng. Anh nói nếu có dịp tôi có thể tới nhà hàng của anh. Anh sẽ tận tình phục vụ tôi. Và thế là chúng tôi tiếp tục trò chuyện mà quên thời gian. Cuối bữa ăn, anh thanh toán và đưa cho tôi một cái hẹn khác.

“À… Chủ nhật tuần này cô muốn đi xem phim với tôi không? Nếu cô rảnh…”

Tôi trực chờ một hồi lâu, ai mà chẳng biết câu trả lời của tôi sẽ là “Có” nhưng tôi vẫn đang băn khoăn nghĩ ra một câu trả lời lịch sự hết mức:

“Được thôi…”

Vậy là buổi hẹn của chúng tôi kết thúc sau câu trả lời cụt ngủn ấy. Chúng tôi nhìn nhau cười và vẫy tay chào tạm biệt.

Tôi dạo quanh con phố một mình trong lòng ngập tràn biết bao nhau cảm xúc. Con tim tôi rung lên vì hạnh phúc. Tối đó, tôi nhảy giữa con phố không một bóng người như cô gái si tình trong những bộ phim lãng mạn sến sủa. Tối đó tôi là kẻ khờ mộng mơ về tình yêu giữa con phố lãng mạn ấy.

~*.*~

Ngày Chủ nhật cuối cùng cũng tới. Tôi chuẩn bị quần áo thật lộng lẫy và trang điểm thật đẹp như một cô công chúa. Tôi muốn thấy vẻ mặt thơ thẫn khi anh nhìn tôi. Tôi muốn anh thốt lên câu “Anh yêu em” như lần đầu tôi bắt gặp khuôn mặt của anh. Và cuối cùng chàng hoàng tử của tôi cũng đến. Anh mặc chiếc áo sơ mi màu tím than và… Đúng như dự đoán của tôi, anh đã thơ thẫn khi tôi vừa mở cửa. Anh nhìn tôi say đắm. Và rồi tôi dập tắt sự say đắm ấy bằng hai từ “Xin chào”. Chúng tôi đi tới rạp chiếu phim, mua vé cùng với vài gói bỏng ngô. Bộ phim có lẽ tôi đã xem lại gần chục lần nhưng chưa lần nào tôi lại thấy hạnh phúc như lần này. Tôi hạnh phúc vì có thể ngồi xem cùng anh… Khi phim chiếu đến phân đoạn tình tứ của hai nhân vật chính, tôi chực thời cơ, luồn tay qua ghế mà khẽ chạm vào bàn tay anh. Anh nhìn tôi trìu mến và nắm chặt bàn tay đang run lên vì hạnh phúc. Anh cười. Cánh tay còn lại anh khẽ chạm lên chiếc cằm nhỏ bé của tôi. Rồi cứ thế, khuôn mặt anh dần lại gần, lại gần. Chúng tôi nhìn nhau. Và trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi trao nhau một nụ hôn sâu. Chúng tôi quyện vào nhau, cảm nhận được hương vị ngọt ngào trong nụ hôn ấy…

Tối đó anh và tôi dạo bước giữa con phố mà tôi đã đi qua sau cuộc hẹn đầu tiên. Chúng tôi cùng nhau khiêu vũ và cất lên những bài ca lãng mạn. Kể từ tối đó, tôi không còn là kẻ khờ mộng mơ. Kể từ tối đó, tôi đã trở thành nữ chính trong bộ phim tình cảm mà mình hằng mơ ước.

~*.*~

Thấm thoát hai tháng trôi qua, mùa valentine nữa lại tới, mùa của sự yêu thương. Qua hai tháng hẹn hò tình yêu chúng tôi càng trở nên sâu đậm. Buổi chiều hôm ấy, khi hoàng hôn lên nhuốm một màu vàng dịu lên cảnh vật, tôi ngồi ở hàng ghế chờ thân thuộc- nơi mà tình yêu của tôi bắt đầu chớm nở… “Reng… reng…”. Điện thoại của tôi bỗng reo lên. Tôi vội vàng bắt máy, một giọng nói ấm áp vang lên từ đầu dây bên kia:

“Chúc mừng ngày Lễ tình nhân. Mau về nhà, anh đã chuẩn bị một món quà đặc biệt dành tặng em.”

“Vâng. Em về ngay đây”. Tôi háo hức đáp lại.

Tôi bắt taxi và nhanh chóng tới nhà anh. Tới nơi tôi nhẹ nhàng gõ cửa. Và ngay lập tức anh nở nụ cười xuất hiện cùng với một đóa hoa hồng. Anh yêu cầu tôi nhắm mắt lại và từ từ vào trong nhà. Mỗi bước đi tim tôi dường như càng đập nhanh hơn.

“Chắc hẳn món quà này đặc biệt lắm!” Tôi thầm nghĩ.

“Em có thể mở mắt ra rồi…” Anh làm đánh mất sự hồi hộp trong tôi.

Tôi từ từ mở mắt. Ngay lúc đó trước mắt tôi lại là căn phòng ngủ được trang trí hoa lệ. Ánh đèn vàng lấp ló qua tấm màn trắng, và giữa tấm đệm êm ái, anh xếp những cánh hoa hồng thành một hình trái tim thật đẹp. Mọi thứ thật lãng mạn, kiêu kì. Thoáng chốc, tôi nhận ra món quà anh muốn tặng tôi…

“Anh muốn…”. Anh cố gắng giải thích nhưng chưa nói hết câu tôi nhẹ nhàng chạm khẽ vào môi anh, ra hiệu rằng tôi hiểu anh muốn gì.

Chúng tôi nhìn nhau say đắm, rồi trao nhau những nụ hôn mãnh liệt. Anh bế tôi lên giường, cởi chiếc áo phông để lộ rõ thân hình nóng bỏng của anh. Anh hôn môi tôi, hôn cổ tôi rồi nhẹ nhàng cởi từng lớp áo tôi mặc. Anh ngấu nghiến thơm , hít hà mùi hương quyến rũ trên cơ thể ngọc ngà của tôi. Chúng tôi say đắm nhau, chúng tôi như hòa vào làm một. Thật lãng mạn. Thật mãnh liệt…

“Cạch… cạch…”. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng có người mở cửa, tôi thầm nói với anh nhưng anh vẫn đang ngấu nghiến tôi như một con dã thú. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại, hình bóng ấy dần hiện rõ hơn. Một người phụ nữ đang tức giận bước vào. Tôi vội vàng đấy anh ra xa và mặc lại quần áo. Cô ta nhìn anh. Và trong phút chốc, tôi thoáng thấy trên mặt anh sự bàng hoàng, sợ hãi:

“Sao…sao… em lại ở đây…”

Cô không trả lời mà đứng đó rơm rớm nước mắt. Cô ta tiến tới chỗ anh, tát anh một cái thật mạnh. Cô nhìn tôi. Tôi sợ hãi, co người vào một góc. Cô vẫn đứng đó, nhìn tôi rồi nghẹn ngào:

“Tôi… là vợ của anh ấy…”

Tôi chỉ biết câm nín ngồi đó mà lắng nghe cô. Vậy là sao? Chẳng lẽ suốt thời gian qua chỉ là giả dối. Tôi mới là người đến sau và chen vào cuộc tình của hai người? Tôi quay sang nhìn cái vẻ đáng thương của anh. Anh ta gục mặt xuống đất, chẳng dám nhìn tôi. Xấu hổ lắm phải không? Vậy ra đây chính là món quà anh trao tôi.

Tôi vội vàng rời khỏi căn nhà. Tôi rời khỏi cái nơi đầy tội lỗi, rời khỏi con dã thú dối trá đáng ghét ấy. Tối đó, tôi lại bước giữa con phố không người, nơi chúng tôi đã nói ra biết bao nhiêu lời hứa nhưng giờ đây dường như nó chỉ là một trò đùa mà anh dành tặng tôi. Mối tình đầu của tôi kết thúc như vậy đấy…

Bắt đầu một tình yêu thật dài nhưng kết thúc tình yêu lại thật nhanh… Liệu tình cảm thật sự anh dành cho tôi là bao nhiêu, liệu quãng thời gian anh trao tôi những chân tình là quá ngắn? Một ngày, một giờ hay chỉ vài phút đầu mới gặp mặt? Cái thứ chân tình ấy có lẽ đã không tồn tại trong con người anh ngay từ đầu.

Vậy đấy. Một cuộc tình sẽ kéo dài bao lâu, nó không phụ thuộc vào khoảng thời gian chúng ta yêu. Mà tất cả phụ thuộc vào tấm chân tình ta dành cho nhau. Bao lâu để tình yêu kết thúc? Đừng đếm thời gian, mà hãy đong đếm tình cảm…

Ps: Truyện mới được chỉnh sửa