Bến giang đầu là gì

Thơ » Trung Quốc » Thịnh Đường » Đỗ Phủ » Lưu vong làm quan (756-759)

Xếp theo: Ngày gửi Mới cập nhật

Trang 12 trong tổng số 2 trang (13 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ông già Thiếu Lăng nghẹn ngào khóc,Ngày xuân thui thủi khúc sông Khúc.Bên sông cung điện khoá nơi nơi,Bồ liễu vì ai khoe thắm lục?Nhớ thuở bóng cờ xuống vườn nam,Vườn nam cảnh vật bừng sắc hương!Trong điện Chiêu Dương người bậc nhất,Cùng xe ngồi cạnh đức quân vương.Trước xe thể nữ đeo cung tên,Ngựa bạch ngậm chiếc nhàm hoàng kim,Né mình nhìn trời nhằm mây bắn,Một nụ cười rơi cả đôi chim.Mặt ngọc răng ngà vắng bấy lâu,Máu hoen hồn lạc biết về đâu!Vị Thuỷ xuôi đông, Kiếm Các vắng,Khuất, còn, vắng bặt tăm hơi nhau!Việc đời nghĩ lại lệ ướt ngực,Hoa, nước trên sông... đâu cùng cực?Ngựa Hồ về tối, bụi đầy thành,

Ta muốn về nam, hoá sang bắc!

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

Lão nhà quê Thiếu Lăng nghẹn khóc,Lẻn bước bên sông Khúc ngày xuân.Bên sông điện khoá muôn lần,Xanh tươi bồ liễu tần ngần nhớ ai?Xưa cờ quạt tung bay Nam uyển,Khắp trong vườn hiển hiện sắc hương.Người xinh nhất điện Chiêu Dương,Trên xe ngồi cạnh quân vương dịu dàng.Các thể nữ vai mang cung tiễn,Ngựa trắng phau ngậm chiếc nhàm vàng,Nghiêng mình bắn thẳng mây ngàn,Một cười, chim rớt đôi hàng song song.Còn đâu nữa răng trong mắt sáng?Máu hoen hồn phiêu dạt về đâu.Vị trôi, kẽm Kiếm âm u,Kẻ đi người ở mịt mù tăm hơi.Người hữu ý lệ rơi đầm ngực,Thảm riêng gì dòng nước bóng hoa?Vó Hồ tung bụi chiều tà,

Nam thành muốn đến, lại qua bắc thành!

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Lão Thiếu Lăng buồn nén lệ rơiNgày xuân lặng lẽ Khúc giang xuôiBến sông ngàn cửa cung son khoáBồ, liễu vì ai đậm sắc tươi?Nhớ bảy màu cờ ngự uyển xưaTrong vườn hoa cảnh sắc hương đưaĐón người bậc nhất Chiêu Dương điệnCùng trẩy xe rồng cạnh đức vua.Trước xe thể nữ nịch cung tênHàm thiếc nạm vàng sải ngựa kimNghiêng ngựa, nhắm mây tên một mủiNụ cười vừa dứt, rớt đôi chim.Răng ngà, mặt ngọc hiện nơi đâu?Siêu thoát hồn ai vấy máu đào?Kiếm Các âm thầm sông Vị chảyNgười đi kẻ ở tử sinh sầu.Thâm cảm người đời nước mắt tuônNước sông hoa cỏ xác xơ buồnBóng Hồ cưỡi ngựa chiều đầy bụi

Chân bắc, đầu nam kẻ mất hồn!

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Ông già Thiếu Lăng nuốt tiếng khóc,Ngày xuân lẻn bước khúc sông Khúc.Đầu sông cung điện khoá ngàn then,Bồ liễu vì ai mơn mởn lục?Nhớ xưa cờ mống xuống vườn nam,Trong vườn muôn vật bừng tươi sắc.Con người bậc nhất điện Chiêu Dương,Chung xe cùng vua, theo hầu sát.Trước xe, cung nữ xách cung tên,Ngựa trắng, nhàm vàng nhai cắn chặt.Nghiêng mình nhìn trời ngửa bắn mây,Một tiếng cười lên đôi cánh rớt.Mắt người răng nõn giờ ở đâu?Máu ố hồn tan về chẳng được.Sông Vị xuôi dòng, núi Kiếm sâu,Mất còn đôi ngả không tin tức.Người sinh có tình lệ thấm ngực,Bến nước ngàn hoa sầu chẳng dứt.Ngày tối ngựa Hồ cuốn bụi tung,

Muốn về nam lại nhìn sang bắc.


Nguồn: Thơ Đỗ Phủ, Hoàng Trung Thông, NXB Văn học, 1962

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Trong câu đầu "Thiếu Lăng dã lão thôn sinh khốc", chữ sinh ở đây không đúng mà là chữ thanh "聲".


Theo www.guoxue.com, quyển 216, bài 34

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Lão hủ Thiếu Lăng nghẹn bức xúc,Ngày xuân lẻn bước bến sông Khúc.Bên sông, nghìn cửa khoá cung đài,Cỏ liễu vì ai thưa thắm lục.Nam uyển cờ mây nhớ thuở trước,Trong vườn vạn vật xinh tươi mượt.Một người hạng nhất cung Chiêu Dương,Xa giá theo vua, thân cận bước.Cung nữ mang tên trước thánh giá,Khớp vàng ngựa trắng hàm nhơi nhả.Nghiêng người mắt ngước bắn lên mây,Một mũi tên bay đôi cánh hạ.Mắt trong răng trắng giờ đâu hỡi,Máu bẩn, không về hồn dịu vợi.Đông chảy Vị trong, Kiếm Các xa,Kẻ còn người mất tin không tới.Có tình người sống lệ nhoà ngực,Dòng chảy, hoa sông há kết thúc.Ngựa rợ chiều tung bụi khắp thành,

Đến nam ngóng bắc lòng như giục.

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Ông Già Thiếu Lăng âm thầm khóc,Ngày xuân lặng lẽ khúc sông quanh.Đầu sông cung điện nghìn cửa khoá,Bồ liễu vì ai đậm sắc xuân.Nhớ xưa cờ sắc về Nam uyển,Đầy vườn cảnh vật đượm màu tươi.Đệ nhất mỹ nhân Chiêu Dương điện,Ngồi xe hầu hạ cạnh Quân vương.Trước xe cung nữ đeo cung kiếm,Ngựa trắng nhàm vàng hàm nghiến chặt,Xoay người cung ngửa bắn thẳng mây.Cười dứt đôi chim trời rơi xuống,Người đẹp còn đâu với hôm nay.Máu bẩn hồn du về đâu tá?Sông Vị về Đông,lầu tịch liêu.Người đi kẻ ở vô âm tín,Tình sâu ngực ướt lệ cuôc đời.Hoa nước trên sông sao đã hết,Ngưa Hồ tối chay thành bui mit.

Nhìn về thành bắc, lai về Nam.

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Để làm được một bài thơ cổ phong mình cũng phải cần xen kẽ nhịp bằng trắc phải không dạ anh Vanachi

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Khúc sông Khúc ngày xuân đi lủiLão Thiếu Lăng nuốt tủi một mìnhĐầu sông cung điện vắng tanhLiễu tơ, bồ mới xanh xanh ai nhìn?Cờ mây trước xuống miền vườn cấmMuôn vật đều gội tắm vinh quangNgười ngôi cao nhất Chiêu DươngCùng xe cùng với quân vương ngồi kềBọn tài nhân trước xe dàn đứngNghiến giàm vàng, ngựa trắng phau phauƯỡn mình, ngửa bắn mây caoMột tên bay thoắt trúng vào đôi chimHồn vơ vẩn, oan chìm, máu đọngNay còn đâu răng bóng, mắt xinh?Đôi nơi tin tức không rành:Mịt mù sông rộng, gập ghềnh ải xaMãi thế ru! Này hoa! Này nước!Giọt lệ tình thấm ngực đầm đìaNgựa Hồ tung bụi đen sì

Thành chiều lạc cả đường đi lối về


Nguồn: Thơ Đỗ Phủ, NXB Văn hoá thông tin, 1996

Lộ tòng kim dạ bạch,
Nguyệt thị cố hương minh.

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Thiếu Lăng, lão khóc âm thầm,Ngày xuân đi lén đến dần Khúc Giang.Bên sông, cung điện chốt ngang,Vì ai, bồ liễu xuân sang xanh rì.Nhớ xưa Nam Uyển vua về,Trong vườn, hoa cỏ muôn bề tốt tươi.Điện Chiêu Dương có một người,Bên vua hầu hạ, được ngồi xe loan.Cung tên, thị nữ vai mang,Trước xe, ngựa trắng nhạc vàng rổn rang.Nghiêng mình bắn mũi tên vàng,Cánh hồng rơi xuống, reo vang tiếng cười.Mắt trong, răng trắng đâu rồi,Máu đào hoen ố hồn thời về chăng?Kiếm sâu, Vị chảy băng băng,Đó đây đi lại, khó lòng biết tin.Lệ rơi ướt áo nơi tim,Bên sông hoa, cỏ im lìm, tới đâu?Bụi tung, ngựa giặc phi mau,

Sang nam, thành bắc ngó màu năm xưa...

☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào

Trả lời

Trang 12 trong tổng số 2 trang (13 bài trả lời)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

197698

Bước nặng nề qua, thềm nhà vắng, vương xác hoa Khi nắng chiều nghiêng, ghé bên vai nào má Lách cỏ vườn xưa tìm lại chỗ ta vẫn đùa Ngắt hoa anh cười, nhưng em trách rồi lệ ướt Gió dạt dào thưa rằng một sớm trên bến sông Em xuống thuyền hoa, pháo vang đưa lướt ngược sóng Ước nguyện chìm sâu từ ngày ấy xuân úa mầu Bến duyên giang đầu nơi chốn ấy một niềm đau. Chiều nhạt nắng, nhắc anh lời em Nói khi mùa trăng, dưới khung trời êm "Nếu mà ngày mai giàn hoa tím kia héo gầy". Rồi đời ta vỡ tan làm đôi Mắt ta càng xa cách nhau ngàn đời Thì cứ nhìn vầng trăng mà tôi trách duyên lỡ làng". Có phải vì anh bềnh bồng mãi trong gió sương Trong lúc đời em dưới hiên tranh khói lạc hướng Rã rời chờ anh, tình rạn nứt, xuân mất nhau

Bến duyên giang đầu mây che kín một niềm đau.

Bến giang đầu là gì

Nghe tiếp

Auto play

  • Bến giang đầu là gì
  • Bến giang đầu là gì
  • Bến giang đầu là gì
  • Bến giang đầu là gì
  • Bến giang đầu là gì
  • Bến giang đầu là gì
  • Bến giang đầu là gì
  • Bến giang đầu là gì
  • Bến giang đầu là gì