Thất niên chi dương nghĩa là gì

Lúc Cố Thanh nhận được tin nhắn nói Quách Thành cùng sinh viên đại học thuê phòng là anh đang dọn dẹp nhà cửa.

Điện thoại di động rung liên hồi, nhịn không được bất đắc dĩ cầm lên xem thử.

Là một tin nhắn nặc danh còn kèm theo một tấm hình, là một bóng lưng cao to anh hết sức quen thuộc, thế nhưng lúc này lại đang lôi kéo một nam sinh trông có vẻ còn gầy yếu hơn cả anh.

Cố Thanh không thể nói rõ hiện tại tâm tình của anh lúc này, phản ứng đầu tiên là có ai đó đùa ai, có lẽ đây là ngày cá tháng tư, nhưng sau đó đều bị anh gạt bỏ, bởi vì xung quanh anh là những người tầm ba mươi tuổi, tất cả những lỗ mãng trước kia đã lắng lại, không phải làm … những chuyện nhàm chán thế này, huống hồ trong giới biết chuyện của bọn họ cũng không nhiều. Cố Thanh tùy tiện nhìn lên lịch xem ngày, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư.

Cố Thanh đem điện thoại di động ném đi, tiếp tục dọn dẹp, sau đó lên ghế sopha ngồi.

Lại nói tiếp, Quách Thành gần đây bắt đầu không về nhà, hở một chút là tăng ca, sau đó thái độ đối với anh cũng không còn kiên nhẫn, vốn là Cố Thanh cũng không nghĩ tới phương diện này, chẳng qua là cảm thấy Quách Thành gặp vấn đề trong công việc, tâm tình không tốt, việc này Cố Thành cũng không giúp gì được cho hắn, cũng không hỏi nhiều. Kết quả bây giờ thấy ảnh chụp, cứ tưởng rằng mọi chuyện đều tốt đẹp lại tan vỡ thế này, hết thảy đều thuận theo tự nhiên vậy.

Cố Thanh khóa điện thoại, mím môi, nhìn sàn nhà được lau sáng bóng, hình ảnh phản chiếu trông thật buồn cười.

Quách Thành nửa đêm trở về, mang theo một thân đầy mùi rượu.

Cố Thanh đang mơ màng ngủ thì bị mùi rượu cồn làm cho tỉnh giấc, có chút khó chịu, thế nhưng Quách Thành không thấy điều đó, hắn vừa lên giường liền đặt Cố Thanh dưới thân, hôn loạn.

Cố Thanh vẫn không thích người uống rượu, cũng đã nhiều lần nói với Quách Thành, nhưng lúc vừa bắt đầu thì hắn còn tiết chế, nhưng lâu ngày cũng hứa lấy lệ với Cố Thanh, Cố Thanh thực sự không chịu nổi, một cước quyết đoán đá Quách Thành xuống giường.

Quách Thành cũng không phát hiện, có thể là hắn uống say quá, nằm dài trên sàn nhà ngáy ngủ, Cố Thanh nhìn xuống, hắn đã ngủ, Cố Thanh chịu không nổi mùi rượu, một giây một phút cũng không chịu được. Vì vậy, anh cầm lấy gối đầu chạy tới thư phòng.

Cố Thanh nằm trong thư phòng, trong đầu có muôn ngàn suy nghĩ, anh chợt nhớ đến thời gian mình và Quách Thành còn là những tên tiểu tử nghèo khó, hai người ngồi xổm bên góc đường ăn khoai nướng hạ giá, thế nhưng hiện tại, đừng nói là khoai nướng, ngay cả bào ngư vi ca cũng không thấy Quách Thành để ý.

Đúng nha, hắn từ một tiểu tử nghèo khó không có gì trong tay biến thành một ông chủ lớn, còn anh vẫn là một đứa nghèo, thế nhưng bảy năm, Cố Thanh trong công việc không thể giúp Quách Thành nhưng anh tự hỏi lòng mình, anh không làm gì có lỗi với Quách Thành, chuyện công việc bên ngoài đều giúp hắn xử lý gọn gàng, bất cứ chuyện gì cũng không cần hắn quan tâm, còn muốn thế nào nữa?

Mang theo những suy nghĩ đó, Cố Thanh mơ màng ngủ.

Kỳ thực Cố Thanh vẫn lạc quan cho rằng, bất quá chỉ là một tấm hình, không phải là ảnh chụp trên giường, cũng không có ý nghĩa gì.

Nghĩ như vậy, Cố Thanh trong lòng tự an ủi bản thân.

Hôm sau thực dậy đã là chín giờ, Quách Thành có thể cảm thấy áy náy hoặc chột dạ, hay là cái gì khác, Cố Thanh cũng không rãnh để suy đoán, Quách Thành cũng không biết là có lên giường ngủ không, nhưng lúc Cố Thanh thấy hắn, hắn đã mặc bộ quần áo ở nhà, không mặc tây trang nghiêm túc, lúc này đang mặc tạp dề, ở trong nhà bếp bận rộn.

Cố Thanh thậm chí không thèm liếc nhìn hắn một cái, giả bộ ánh mắt buồn ngủ, mở tivi, nhìn vào bộ phim trên tivi không chút ý nghĩa, cũng không biết từ lúc nào đã trở thành thói quen, trống rỗng không chút ấm áp của gia đình, chỉ có mượn âm thanh phát ra từ tivi cho nhà thêm ít sôi động.

Quách Thành cảm thấy phía sau có động tĩnh, đi ra ngoài, Cố Thanh bởi vì còn chưa tỉnh ngủ, miễn cưỡng ngồi trên sopha, bỗng nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn, Cố Thanh mở mắt lên, nhìn Quách Thành.

Người ta vẫn thường nói, có được tất có mất, những lời này đối với Quách Thành tựa như không có hiệy lực, Quách Thành cùng tuổi với anh, miễn cưỡng so ra thì nhỏ hơn vài tháng, ngoại hình đẹp trai không nói, bảy năm trước từ hai bàn tay trắng lập nên một công ty giải trí, nói đến đây, coi như hai người bọn họ bên nhau cũng được bảy … nhiều năm.

Hừ, Cố Thanh trong lòng hừ lạnh, thất niên chi dương?

Nhiều người bên ngoài cho rằng Quách Thành không có gì xấu, là một Vương lão ngũ thứ thiệt, thế nhưng có ít người biết rằng, kỳ thực Quách Thành là người đã có gia đình, người này cũng anh vượt qua thời kỳ gian nan nhất để gầy dựng sự nghiệp, cùng anh nhìn cha mẹ qua đời, cùng anh đi qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, quan trọng nhất là anh còn là đàn ông.

Có lẽ là như vậy, sở dĩ Quách Thành không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của Cố Thanh, vốn Cố Thanh cũng không quan tâm gì đến chuyện ấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, thực sự là châm chọc.

Quách Thành nhìn Cố Thanh không có chút tinh thần, đi đến trước ghế sopha ngồi xổm xuống ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy? Không khỏe sao?”

Thanh âm từ tính của hắn, hơi nóng phà ở bên tai anh, lỗ tai anh run lên, Cố Thanh không biết thế nào lại chợt nhớ đến bóng lưng gầy nhỏ trên điện thoại di động kia, không nói đến vẻ ngoài của Quách Thành, chỉ riêng thanh âm này, cũng đủ làm cho người trưởng thành mê thần điên đảo, huống chi là một sinh viên chưa ra ngoài xã hội, bị Quách Thành làm cho mê hoặc như vậy, cũng coi như là có thể tha thứ được.

Cố Thanh dù trong lòng không kiên nhẫn, nhưng vẫn trả lời ứng phó, “Không có gì, cảm thấy hơi chóng mặt thôi.”

Quách Thành đưa tay sờ sờ trán Cố Thanh, bàn tay của hắn mạnh mẽ, thật ấm áp, Cố Thanh để cho hắn tùy ý vuốt, “Không có nóng, anh đi nấu cháo, tí em ăn một ít.”

Quách Thành không biết lúc nào đã đổi lại tây trang, nhìn qua rất nghiêm túc.

“Ừm.” Cố Thanh nhắm mắt lại.

“Nếu thực sự khó chịu thì gọi ngay cho anh.” Quách Thành tắt tivi đi.

Không khí trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở đều đều cũng có thể nghe thấy.

“Nếu như em gọi cho anh, anh lập tức trở về sao?” Cố Thanh đột nhiên hỏi.

Quách Thành hơi sững sờ, sau đó vừa cười vừa nói, “Tất nhiên.”

Cố Thanh: “Ừhm”

“Chờ anh trở về, không nên suy nghĩ lung tung.” Quách Thành trước khi đi nói, hơi ấm còn vương lại trên trán anh.

Lúc Quách Thành đi, Cố Thanh mở mắt, đứng dậy, gác chân lên bàn trà, lấy điện thoại di động ra gọi điện, thế nhưng số này chính là số mà anh không muốn liên lạc nhất.

Tuy rằng Cố Thanh cho rằng là một người nghèo không phải không vui vẻ, thế nhưng không thể không thừa nhận, có tiền đúng là chuyện gì cũng dễ dàng giải quyết, ba tiếng sau, những thứ Cố Thanh muốn điều tra đặt gọn gàng trên bàn trà trước mắt.

Kỳ thực Cố Thanh cũng không điều tra gì nhiều, chính là tư liệu của sinh viên kia và ảnh chụp của Quách Thành và cậu ta.

Sinh viên kia coi như lớn lên cũng thanh thú, cùng Cố Thanh như hai thái cực, tên gọi là Lý Huân, học ngành Truyền thông, đại khái hai người bọn họ đã hẹn hò với nhau, đương nhiên sự thật này làm cho lòng Cố Thanh lạnh lại.

Cố Thanh không biết đã ở đâu nghe một câu, vài chục năm ở bên nhau trong lúc hoạn nạn, chung quy cũng không lại một gương mặt xinh đẹp hoặc ngây thơ.

Cố Thanh cảm thấy nếu như Quách Thành ghét bỏ anh, có thể thống khoái nói một câu chia tay, không cần phải đi ra ngoài tìm người khác, đây chính là đem anh trở thành một thằng ngu để đùa giỡn.

Quách Thành khó có được một ngày về sớm, vừa hát một điệu dân gian vừa lái xe đi về hướng tiểu khu, không nghĩ tới vừa lái tới gần liền thấy một thân ảnh quen thuộc đang kéo vali đi ra khỏi cửa, còn đi rất nhanh, theo lý mà nói xe đang ở phía trước, liếc mắt là có thể nhìn thấy, nhưng người này không thèm liếc hắn một cái, xem hắn như không khí.

Mẹ nó! Người này không phải Cố Thanh sao! Quách Thành trong lòng thầm mắng, em ấy kiêu ngạo như thế cho ai xem, thế nhưng tình huống này có gì đó không đúng… Cố Thanh đi đâu, còn mang theo hành lý??

Quách Thành trong lòng cảm thấy không ổn, vội vã xuống xe, nắm lấy tay anh, “Em đi đâu?”

Cố Thanh bị nắm tay kéo lại buộc phải quay sang, ngoài ý muốn thấy Quách Thành, nhìn đồng hồ trên tay, đúng là 5h chiều mà không phải là 5h sáng.

Nếu đã trở về, Cố Thanh cũng không muốn nhiều lời với hắn, trực tiếp nói, “Anh trở về thì tốt, tiết kiệm tiền điện thoại của tôi.”

Quách Thành có chút vội, “Làm sao vậy? Em đi đâu?”

“Về nhà.” Cố Thanh muốn rút tay ra khỏi tay Quách Thành, thế nhưng lực tay hắn quá lớn, thử vài lần mà không được.

“Nói cái gì vậy, đây không phải là nhà em sao?”

“Đây là nhà của anh.” Ánh mắt Cố Thanh không chút thay đổi.

Quách Thành hít sâu một hơi, cảm thấy như đè nén cái gì đó, có chút không kiên nhẫn, hắn nói, “A Thanh, anh biết gần đây hơi lạnh nhạt với em, anh nhất định sẽ bồi thường, em đừng làm loạn như vậy …”

“Hừ.” Cố Thanh hừ lạnh, anh có chút chịu không nổi đưa tay đẩy vào mũi Quách Thành, “Quách Thành, Cố Thanh tôi một không thiếu nhân tình của anh, hai không nợ anh tiền, chúng ta hảo tụ hảo tán, anh muốn ở bên ngoài có mấy người liền có mấy người.” Cố Thanh nói xong đi về phía trước.

Quách Thành không buông tha, còn có chút tức giận, lực tay bắt đầu mạnh thêm, cổ tay Cố Thanh có chút đau: “A Thanh, anh không hiểu em có ý gì, mau theo anh về nhà.”

Cố Thanh thực sự tức giận, anh không rõ người cùng anh ngủ cùng một giường suốt bảy năm như thế nào lại ác tâm như vậy, Cố Thanh lấy trong túi những tấm hình kia ra, đập vào mặt Quách Thành.

Những tấm hình đập vào mặt Quách Thành vang lên những tiếng vang dội, sau đó rơi lả tả xuống đất, Quách Thành theo bản năng cúi đầu nhìn, đập vào mắt toàn bộ là những tấm hình của hắn và Lý Huân, có cùng nhau cười đùa, nắm tay, thậm chí có cả anh thuê phòng, Quách Thành thoáng có cảm giác như ai đó đâm chọt vào lồng ngực, trống rỗng, thế nhưng dù cho là như vậy, hắn vẫn không muốn để Cố Thanh rời đi.

“Ý của tôi là chúng ta chia tay, anh liền mang theo tiểu bạch của anh ở cùng đi! Đừng làm tôi ghê tỡm.” Cố Thanh nói xong hung hăng vùng tay ra khỏi Quách Thành.

“Đều không phải như vậy .. A Thanh, em đừng hiểu lầm … Anh ..” Quách Thành chạy theo, ôm chặt lấy lưng của Cố Thanh, nói năng lộn xộn.

“Câm miệng! Không được gọi như thế, chúng ta không quen thuộc đến vậy.” Dù cho Quách Thành ôm rất chặt, nhưng Cố Thanh cũng là đàn ông, dùng sức đâm khủy tay vào bụng Quách Thành, mặt Quách Thành thoáng trắng phệt, đau đớn dâng lên, nhưng Quách Thành vẫn cố nắm lấy góc áo Cố Thanh.

“A Thanh, em nói gì vậy … Chúng ta bên nhau đã nhiều năm như thế.” Quách Thành đau đến nói không nổi,

Cố Thanh nhìn đồng hồ mới trên cổ tay màu lúa mạch của Quách Thành, đồng hồ Rolex này Cố Thanh đã từng thấy qua trong tạp chí, đồng hồ này còn phô bày thêm mị lực thành thục của Quách Thành.

Thế nhưng trước đó, Quách Thành vẫn chưa bao giờ mang đồng hồ, dù sao hắn cũng không phải là danh môn vọng tộc, cũng sẽ không quá mức chú ý, dù sao Cố Thanh cũng không mua cho hắn, hắn lại càng không tự mình mua, phỏng đoán một tí cũng biết là ai đưa.

Cố Thanh càng thêm khó chịu, nhìn Quách Thành cao gầy, nói: “Nói dễ nghe vậy, đáng tiếc bảy năm yêu nhau, lại để cho anh và tiểu bạch kia của anh giẫm đạp.”

“Em không nên nói em ấy như vậy.”

“Thế nào? Đau lòng?” Cố Thanh ghét bỏ rút vạt áo của mình về, “Quách Thành, anh cho anh là ai? Lão tử phải nghe lời anh? Lão tử nói cho anh biết, không có anh, lão tử vẫn sống rất tốt.”

Quách Thành hôm đó không đuổi theo, hắn biết tính tình Cố Thanh, anh đang nổi nóng, đuổi theo chỉ tự mình chuốc lấy khổ, càng nói càng trở thành trò cười, cho nên liền buông tay.

Quách Thành về đến nhà, ngồi trên ghế sopha lịch sự tao nhã, hay tay khoang lấy chống càm, hắn rất hiểu tình cảnh của Cố Thanh, bảy năm trước anh cùng hắn comeout với cha mẹ rất quyết liệt, ở thành phố này anh cũng hầu như không có bằng hữu, ở thành phố này cũng không có đăng kí thuê phòng, tiền trong ngân hàng cũng không nhiều lắm, Quách Thành đang đánh cuộc xem Cố Thanh có thể quay về không.

Đối với cậu sinh viên kia, Quách Thành trong lòng cảm thấy rất vi diệu, hắn thấy Lý Huấn giống như chính mình lúc còn trẻ, đại khái chính là già đi, động một chút là hoài niệm quá khứ, Lý Huân tinh thần phấn chấn, còn trên người mình và Cố Thanh tinh thần đó đã biết mất không cón một mảnh, cùng với Lý Huân một chỗ, tư duy cũng sẽ trở về như trước, thả lỏng ra, giống như mình cũng trẻ lại mười năm.

Thế nhưng dù là như thế, không có nghĩ là hắn muốn mất đi Cố Thanh.

Cố Thanh đã nhiều năm ở bên hắn như vậy, chứng kiến hắn tự mình gầy dựng sự nghiệp, những năm gần đây, hắn đã quen với sự tồn tại của Cố Thanh, quen Cố Thanh lải nhải, cho dù đôi khi hắn cũng không kiên nhẫn.

Quách Thành nhìn bài biện trong phòng, những thứ này là Cố Thanh khéo tay tự mình làm, không có khả năng nói đi là đi, về lại phòng, những gì thuộc về Cố Thanh đã hoàn toàn biết mất, chỉ còn chiếc notebook trên bàn sách nằm lẳng lặng ở đó.

Đây là hai năm trước Quách Thành đưa cho anh, khi đó Cố Thanh hoàn toàn bị Quách Thành nuôi ở nhà như sâu gạo, cả ngày ở nhà không đi đâu, dần dần cảm thấy nhàm chán, Quách Thành liền mua máy vi tính về, cho Cố Thanh rãnh rổi giết thời gian.

Trên mặt trên của máy vi tính xách tay hình như có gì đó chiếu sáng, chiếu vào mắt làm hắn đau, hắn vội vàng đi tới, là một chiếc nhẫn đơn giản.

Bên trong chiếc nhẫn, có khắc tên của hắn.

.

.

.

==========

Lần đầu edit truyện dài, sẽ cố gắng không đem con bỏ chợ, nhưng mà vì dài nên chắc là rất lâu mới hoàn.

Truyện này chưa đọc, vừa edit vừa đọc nên hy vọng truyện mình vớ phải không quá cẩu huyết, thụ không thánh mẫu :p Càng hi vọng truyện không đầu to đít teo.